Vương Tuệ Hân chỉ mua hai chai sữa đậu nành, một chai dầu gội đầu và một hộp nhang muỗi, Tạ Kính nhìn cô cười như có như không.
“Có osin tốt như vậy ở bên cạnh, lẽ ra em nên biết tận dụng mới phải chứ.” Anh cố tình gập tay lại, khoe ra cơ bắp săn chắc.
Không ngờ anh ta cũng có lúc hài hước như vậy, Vương Tuệ Hân có chút sững sờ, sau đó lại lập tức phì cười, nụ cười này cũng khiến cho bầu không khí giữa hai người trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu đấy.” Cô cũng nói giỡn đáp lời anh.
“Cứ vô tư đi.” Anh nháy mắt với cô.
Vương Tuệ Hân cảm thấy buồn cười, lại có chút ngượng ngùng, không rõ là anh chỉ đơn giản là đang trêu cô hay là đang tán tỉnh cô, tiếp đó hai người lại mua một ít đồ ăn để mang về, vô hình dung, khoảng cách giữa bọn họ cũng đã thu hẹp không ít.
Anh chỉ mua dao cạo râu, bàn chải đánh răng và vài món đồ dùng cá nhân, Vương Tuệ Hân cũng không nhìn kỹ, ngoại trừ mua thêm một số vật dụng hàng ngày, cô còn mua thêm một ít đồ ăn vặt, lúc đi qua khu ngũ cốc thì trong đầu lại không tự chủ mà nhớ tới trước kia Bành Ngạn Kỳ thích ăn nhất là bột ngũ cốc yến mạch. . .
Cô nhíu mày, khẽ thở dài. Nỗi nhớ là một cái gì đó thật khó chịu, nó khiến bạn như đánh mất chính mình . . . .
Cô trầm lặng bước đến một gian hàng khác, ngẩng đầu không thèm nghĩ đến những chuyện đáng ghét trước kia nữa.
Sau đó bọn họ đi đến cửa hàng kim khí điện máy, mua một vài thứ để về tu sửa phòng ốc, trong nhà thi thoảng cũng có một vài chỗ bị hư hao hỏng hóc, giống như cái vòi nước bị lỏng, nước bị rỉ ra ngoài, mặt khác còn phải mua thêm bóng đèn để về thay mới, cả vòi hoa sen trong phòng tắm cũng chảy rất yếu, v.v….
Thấy anh tỉ mỉ mua vật liệu về để sửa chữa, Vương Tuệ Hân lập tức tăng thêm vài phần thiện cảm đối với anh. Thời buổi này chủ nhà nhiệt tình chu đáo như vậy cũng không nhiều lắm, không ngờ nhìn anh có vẻ cục mịch thế nhưng lại rất tinh tế, còn nghĩ đến chuyện tu sửa căn phòng cho cô, đã vậy toàn bộ chi phí đều là anh tự bỏ ra. Không phải là cô muốn lợi dụng anh để mình khỏi phải trả tiền, thế nhưng anh nói tổng cộng cũng chưa tới hai trăm, không cần phải tính toán làm gì.
Dĩ nhiên là Vương Tuệ Hân cũng hào phóng tiếp nhận, chỉ vì mấy trăm đồng mà giành trả tiền cũng không phải là tác phong của cô, đợi tí nữa cô mời anh ăn cái gì là được rồi.
“A Kính, về lúc nào vậy?”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng, đang định lên xe thì sau lưng bỗng có người gọi.
Tạ Kính xoay người, lại thấy một người đàn ông đi đến trước mặt, giơ tay vỗ vào bả vai của anh, Vương Tuệ Hân nhìn hai người đàn ông đang ân cần thăm hỏi đối phương, anh một câu tôi một câu, lát sau mới sực nhớ ra còn có một cô gái đang đứng bên cạnh mình.
“Sao không giới thiệu với tớ cô gái xinh đẹp này?” Viên Hồng Phạm đẩy Tạ Kính, nở nụ cười với Vương Tuệ Hân: “Tôi là Viên Hồng Phạm, là anh em tốt của Tạ Kính.”
Tạ Kính liếc mắt xem thường, nói với Vương Tuệ Hân: “Em đừng tin cậu ta, cậu ta giả vờ giỏi lắm đấy.”
“Người anh em, thật là không nể mặt mà.” Viên Hồng Phạm ra vẻ tức giận muốn đánh anh.
Vương Tuệ Hân không nhịn được, cười nói: “Tôi là người thuê nhà của Tạ Kính, Vương Tuệ Hân.”
Viên Hồng Phạm và Tạ Kính đều là loại người giống nhau, thân hình cao lớn cường tráng, chỉ là cơ bắp không rắn chắc như Tạ Kính, trước áo thể thao lộ rõ một cái bụng nhỏ, mặt mũi hiền lành, nói chuyện phóng khoáng, dễ khiến người khác sinh ra thiện cảm.
“Người thuê nhà?” Viên Hồng Phạm trợn to mắt: “Tôi còn tưởng là bạn gái đấy.”
Vương Tuệ Hân lập tức có chút ngượng ngùng: “Không phải đâu.”
“Đừng để ý Viên Hầu nói.” Tạ Kính lập tức nói.
Viên Hầu? Vương Tuệ Hân sửng sốt một chút rồi mới nghĩ tới hai từ đầu tiên trong cái tên ‘Viên Hồng Phạm’, quả thật là rất giống ‘Viên Hầu٬ cô muốn cười nhưng lại ngại, vẻ mặt như kiểu đang nén cười.
Hai người đàn ông nhìn vẻ mặt đang cố nén cười của cô thì cũng bật cười theo.
“Đi thôi, đến chỗ của tớ uống một ly.” Viên Hồng Phạm nói.
“Cái này. . .” Tạ Kính nhìn Vương Tuệ Hân, hỏi: “Em có muốn đi không?”
Vương Tuệ Hân còn chưa kịp trả lời thì Viên Hồng Phạm đã nhiệt tình mời.
“Đi đi, đừng khách khí mà.”
Kỳ thực Vương Tuệ Hân không có thói quen đi cùng với người lạ, nhưng tình huống như vậy mà từ chối thì lại không hay cho lắm, vậy nên cô đành phải gật đầu đồng ý.
Vì quán của Viên Hồng Phạm nằm trên con đường đối diện, vậy nên hai người bọn họ đem đồ bỏ vào trong xe xong thì băng qua con đường đối diện.
Viên Hồng Phạm mở một quán bar hợp thức gọi là ‘Hồng Quang’, ban ngày là nhà hàng, đêm xuống, những ánh đèn lần lượt sáng lên, còn có cả một ban nhạc, biến nơi này thành pub cho mọi người đốt cháy thời gian.
Hầu như đêm nào Hồng Quang cũng đều đưa ra những món ăn khác nhau kèm theo những loại rượu với cái giá đặc biệt, hơn nữa, những quý cô trước 20 tuổi còn được tặng miễn phí một ly rượu.
Bởi vì có ban nhạc nổi tiếng cho nên càng tăng thêm lợi nhuận, việc kinh doanh càng thêm thuận lợi, tuy bây giờ chỉ mới là buổi chiều nhưng trong pub đã có 6 vị khách.
Vương Tuệ Hân vừa vào thì ban nhạc đã nổi lên một bài hát chào đón, giai điệu nhẹ nhàng khiến người ta không nhịn được cũng muốn lắc lư theo.
“Sợ ồn ào sao?”
Cảm giác lỗ tai truyền đến một hơi thở nóng rực, Vương Tuệ Hân lại càng hoảng sợ, quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt của Tạ Kính, anh áp sát như vậy khiến cô phải lùi về sau một bước.
“Dọa em rồi sao?” Anh thoáng cất cao giọng: “Nhạc ồn quá!”
Không cần anh giải thích thì cô cũng hiểu được, hẳn là do trong đây quá ồn, anh sợ cô không nghe được cho nên mới ghé sát vào tai cô nói, nhưng đối với cô, cử chỉ này vẫn quá mức thân mật.
“Hai người muốn uống gì?” Viên Hồng Phạm đi trước cho nên không chú ý tới sự khác thường của bọn họ, anh chỉ xoay đầu lại hỏi thăm.
“Cho cô ấy nước trái cây đi.” Tạ Kính cướp lời của Vương Tuệ Hân: “Cô ấy có vẻ như không biết uống rượu.”
Lại xem thường mình?
Lúc còn học đại học, cô và đám bạn của mình đã đến pub nhiều lần, rượu cũng đã từng uống không t, tuy không phải là ngàn chén không say nhưng cũng không phải là uống một ly đã gục.
“Cho tôi một Screwdriver.” Vương Tuệ Hân nói, Screwdriver căn bản cũng là Vodka pha với nước cam, uống vào vừa có vị rượu và vị cam, vừa đơn giản lại rất ngon.
Tạ Kính nhếch miệng cười, trêu cô: “Quả nhiên vẫn là nước trái cây.”
Vương Tuệ Hân liếc mắt nhìn anh: “Thì sao? Cũng có rượu mà.”
Viên Hồng Phạm cười nói: “Đối với những tên nghiện rượu mà nói thì đây căn bản cũng chỉ là nước trái cây.”
Vương Tuệ Hân đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Lát nữa anh còn phải lái xe đấy, không thể uống rượu đâu.”
“Yên tâm, tôi là cảnh sát, đương nhiên sẽ không phạm pháp.” Tạ Kính cũng không muốn uống nhiều rượu, tối qua vừa uống xong, anh không muốn bây giờ lại say tiếp.
Viên Hồng Phạm đi đến quầy bar pha chút rượu cho hai người, Tạ Kính bảo Vương Tuệ Hân ngồi vào trong góc ghế sofa, vừa ngồi xuống thì đã có người chạy tới chào hỏi Tạ Kính, vậy nên Vương Tuệ Hân cũng làm quen được thêm vài người.
Tạ Kính nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của bạn mình, hai ngày trước người bạn này gặp tai nạn giao thông cho nên muốn hỏi thăm một chút xem cách hòa giải như thế nào? Nếu như đôi bên bất hòa thì phải làm sao?
Thật ra thì những chuyện này cảnh sát cũng đ nói với anh ta, nhưng con người chính là như vậy, cứ thích nhắc lại chuyện mình rồi thắc mắc nên làm thế nào.
Viên Hồng Phạm mang rượu ra, còn cố ý nhấc chân đá người: “Cậu đi đi, A Kính vừa trở về đã nghe chuyện xấu của cậu, người ta dẫn bạn gái tới thì nên yên tĩnh một chút, cho người ta không gian riêng có được không?”
Người kia nở nụ cười, nhìn vẻ mặt lúng túng của Vương Tuệ Hân, nói: “Tôi đi ngay đây.”
“Không cần để ý đến cậu ta.” Viên Hồng Phạm đưa ly rượu cho Vương Tuệ Hân: “Vừa rồi tôi nói bạn gái cũng không phải là cố tình ăn đậu hũ của cô, nhưng nếu không nói vậy thì bọn họ sẽ không chịu rời đi, cứ hỏi mãi về vấn đề tai nạn thì phải làm sao, bị lừa hai mươi vạn thì làm cách nào để lấy lại, cũng biết là một khi đã đưa tiền thì không cách nào lấy lại . . . .”
“Nói cứ như cậu chưa bao giờ hỏi ấy.” Tạ Kính ra vẻ khinh bỉ.
“Giao tình giữa chúng ta khác họ.” Viên Hồng Phạm ưỡn ngực, không hề cảm thấy xấu hổ.
“Giao tình của chúng ta chỉ đổi được hai ly rượu này thôi à? Phải có đồ nhắm nữa chứ?” Tạ Kính cố tình đập bàn nói.
Viên Hồng Phạm hào khí đáp: “Có ngay!”
Anh ta vừa đi, Tạ Kính lại quay sang Vương Tuệ Hân: “Nếu em cảm thấy không được tự nhiên thì chúng ta về nhé?”
“Không sao đâu, tôi ổn mà.” Tính tình của Viên Hồng Phạm rất tốt: “Thỉnh thoảng ra ngoài một chút cũng không tồi, anh không cần phải lo lắng cho tôi, cứ nói chuyện với bạn của anh đi, tôi ngồi đây nghe nhạc là được rồi.”
Anh buồn cười nói: “Vậy sao được? Sao tôi có thể bỏ mặc em một mình ở nơi này?”
Nghe vậy, cô buồn cười nói: “Cũng đều ở trong căn phòng này, sao lại gọi là bỏ mặc. . . .”
“Đi khiêu vũ đi.”
Sàn nhảy nằm phía trước ban nhạc, đã có mấy người khách bước vào sàn nhảy, tự do lắc lư uốn éo, có người còn nhảy cả vũ điệu đặc trưng của vùng núi, chơi đùa vui vẻ.
“Hả?” Vương Tuệ Hân tỏ vẻ ‘xin thứ cho kẻ bất tài’.
“Hả cái gì, tôi thấy em có vẻ như đang có tâm sự nặng nề, vận động cho ra mồ hôi một chút cũng tốt mà.”
Vừa rồi ở khu mua sắm, tuy cô cười cười nói nói với anh, nhưng khi quay đầu thì lại nhíu mày thở dài, có phải là vì nghĩ đến bạn trai cũ không?
Trong nháy mắt, Vương Tuệ Hân trở nên trầm mặc. Trông cô giống với người đang có tâm sự nặng nề như vậy sao? Cô còn tưởng là mình vẫn che giấu rất tốt đấy.
Cô thừa nhận mình vẫn còn có chút để ý tới hôn lễ của Bành Ngạn Kỳ, tuy xét về lý trí thì cô vẫn không thèm để ý tới anh ta, thế nhưng tâm tình thì vẫn không tốt lắm.
“!” Anh không nói gì, chỉ kéo cánh tay cô.
“Tôi không biết nhảy.” Lúc trước cô đến pub thì chỉ ngồi nói chuyện và ăn uống với bạn bè, tuy có đôi lúc bị bọn họ kéo lên sàn nhảy nhưng cũng chỉ tùy tiện uốn éo vài cái mà thôi.
“Ở đây thì không cần phải câu nệ như vậy.” Anh cười nói: “Ra đây chơi đùa thoải mái một chút đi, đừng nghĩ tới những chuyện đáng ghét kia nữa.”
Nghe anh nhắc tới ‘những chuyện đáng ghét’, nội tâm Vương Tuệ Hân khẽ trầm xuống. Đúng vậy, cô nên quăng gã Bành Ngạn Kỳ kia ra khỏi đầu, nhảy nhót một chút cho ra mồ hôi, ít ra cũng giúp cô tạm thời thoát khỏi phiền não.
Ngay lập tức, đầu óc cô trở nên thông suốt, cởi mở nói: “Được.”
Cô còn cố ý ra vẻ phóng khoáng, uống hết một ngụm cocktail lớn, sau đó bị Tạ Kính cười cười rồi kéo vào sàn nhảy.
Thấy Vương Tuệ Hân đã không còn rụt rè, đương nhiên Tạ Kính sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, anh cố tình giơ tay cô lên, kéo cô xoay vòng, xoay đến nỗi đầu óc cô choáng váng.
Lúc đầu Vương Tuệ Hân còn cảm thấy thú vị, nhưng xoay lâu, thân thể của cô bắt đầu đứng không vững, ngã trái ngã phải khiến cô phải vội vàng hô ngừng.
“Không xoay nữa, không xoay nữa . . . .”
Thấy cô phản kháng, Tạ Kính duỗi tay giữ lấy bả vai cô, cười trêu: “Mới xoay có vài vòng mà đã không chịu được rồi sao?”
“Anh làm gì mà cứ xoay mãi thế?” Cô oán trách, bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.
Thấy anh chỉ cười không đáp, cô lập tức hiểu ra mình vừa mới bị đùa giỡn.
“Anh cố ý?” Cô tức giận muốn đánh anh, nhưng mới bước một bước thì cả người lại lảo đảo nghiêng sang một bên.
Anh thừa dịp này dời tay từ vai xuống eo cô, còn cô thì lại theo bản năng bám lấy cánh tay của anh, tránh cho mình bị ngã xuống đất.
Nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, cô phát hiện hai người đứng quá gần nhau, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cô lúng túng rút tay lui về sau một bước, thế nhưng anh lại không buông cô ra.
“Chờ em đứng vững rồi tôi sẽ buông tay.” Anh thức thời dời tay khỏi eo cô, để lên bả vai cô, tuy trong lòng tiếc hùi hụi nhưng anh vẫn biết là không thể nóng vội.
Vì muốn xua đi cảm giác mất tự nhiên của cô, anh cố ý nói: “Không phải là em say rồi đấy chứ?”
Lực chú ý của cô ngay lập tứ bị dời đi: “Làm sao có thể? Tôi mới uống có hai ngụm, tửu lượng của tôi không có kém như vậy, là tại anh cứ xoay tôi mòng mòng đấy.”
Anh lại rất nhanh xoay thêm hai vòng: “Nhìn xem, không phải tôi vẫn còn rất tốt đấy sao?”
Cô liếc xéo anh.
“Vậy anh xoay tiếp đi, xoay thêm ba phút nữa.” Cô cũng không tin là anh sẽ không chóng mặt.
Anh tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô: “Ba phút?! Em muốn tôi phải nôn ra sao? Em thật là độc ác mà!”
Vẻ mặt khoa trương sợ hãi của anh khiến cô bật cười, lại nghĩ anh làm vậy cũng vì thấy tâm tình của cô không tốt, cho nên mới cố ý trêu chọc làm cô vui, sự bất mãn của cô đối với anh lập tức tan thành mây khói.
Lúc này, ban nhạc chính lại phát ra một ca khúc nước ngoài, giai điệu nhẹ nhàng, mấy người khách trong sàn nhảy cười vui vẻ rồi bắt đầu lắc lư thân thể, điệu nhảy cũng không theo quy cách, chỉ dựa vào cảm hứng của cá nhân, Vương Tuệ Hân cũng nhảy bừa một lúc, dù sao cũng chẳng ai để ý.
Tạ Kính nhìn cô giống như đang tập thể dục buổi sáng, lúc thì vặn eo, lúc thì nhảy lên, thỉnh thoảng còn làm vài động tác thái cực quyền, nhìn một hồi khiến anh không nhịn được mà cười to, không ngờ cô cũng có lúc buồn cười thế này.
Đứng trên sàn nhảy nhảy loạn một lúc, Vương Tuệ Hân mới trở về chỗ ngồi, uống hết chỗ rượu còn lại, sau đó lại gọi thêm một ly.
“Tôi còn tưởng là ai chứ. . . .”
Một giọng nói nũng nịu vang lên, Vương Tuệ Hân quay đầu lại thì trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang thân mật ôm lấy tay Tạ Kính.
Người phụ nữ này chừng 27, 28 tuổi, mặt mũi sắc xảo, mái tóc xoăn tít buộc thành đuôi ngựa, váy ôm bó sát người tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta, không sót một thứ gì.
“Trở về lúc nào? Sao không gọi điện cho tôi?”
Vương Tuệ Hân chỉ ngồi im uống rượu trái cây, nghe giọng nói nũng nịu kia khiến cô suýt chút nữa bị nghẹn, cảm thấy chán ghét cái người phụ nữ yểu điệu trước mắt, dáng vẻ trông đã nhỏ bé, mà giọng nói lại còn nhũn nhoẹt, không biết là do trời sinh hay là cô ta đang giả vờ nữa.
Tạ Kính mỉm cười nói: “Vừa mới trở về.”
“Cô gái đáng yêu này là . . . .”
“Tôi là người thuê nhà của Tạ Kính.” Vương Tuệ Hân thản nhiên nói, có rượu vào bụng, bản tính sợ người lạ của cô cũng bay đi đâu mất: “Vương Tuệ Hân.”
“Tôi là Trương Nghiên.” Người phụ nữ cười cười, nói: “Là bạn tốt của Tạ Kính.”
Hai chữ ‘bạn tốt’ được Trương Nghiên kéo dài ra, còn nháy mắt với Vương Tuệ Hân khiến cô không hiểu được Trương Nghiên có ý gì, chỉ có thể suy luận là quan hệ của hai người bọn họ không tầm thường.
Phát hiện ánh mắt thăm dò của Vương Tuệ Hân, Tạ Kính vội vàng tỏ thái độ. Anh cũng không muốn Vương Tuệ Hân hiểu lầm mình và Trương Nghiên có quan hệ mờ ám.
“Chị Trương hay thích nói đùa, em không cần để ý đến chị ấy.”
“Làm gì mà khẩn trương như vậy.” Trương Nghiên trêu Tạ Kính, huých vào cánh tay của anh: “Đừng có gọi tôi là chị Trương chị Trương mãi thế, làm như tôi già lắm vậy.”
Cô lớn hơn Tạ Kính có hai tuổi, vậy mà lần nào cậu ta cũng gọi cô là chị Trương.
“A Bảo, vẫn như cũ nhé, cho tôi một Long Island Iced Tea.” Trương Nghiên quay đầu nói với bartender, sau đó lại quay lại nhìn Vương Tuệ Hân.
“Cô nói cô là khách thuê nhà của A Kính?”
Vương Tuệ Hân khẽ gật đầu.
Trương Nghiên lại nhìn sang Tạ Kính: “Cậu cho thuê nhà lúc nào vậy?”
“Là ý của bà dì tôi.” Tạ Kính nói ngắn gọn.
“Tôi là cô giáo.” Vương Tuệ Hân giải thích.
Trương Nghiên bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế. Vậy thì thuê nhà của A Kính là đúng rồi, cô ở đó có thấy thoải mái không?”
Vương Tuệ Hân xoa cằm: “Rất thoải mái ạ.”
Tạ Kính cười nham nhở, cố ý nâng ly về phía cô, ga lăng nói: “Thật vui khi thấy em hài lòng như vậy.”
Vương Tuệ Hân bị động tác này của anh chọc cười.
Tạ Kính lại cố tình trừng mắt nhìn Vương Tuệ Hân, vẻ mặt của anh buồn cười đến mức làm cô cười đến run rẩy bờ vai.
Trương Nghiên nhìn Tạ Kính rồi lại nhìn Vương Tuệ Hân, dường như hiểu ra điều gì đó.
“A Nghiên, cô đến rồi à.” Viên Hồng Phạm đi ra từ phòng bếp, thấy Trương Nghiên thì lên tiếng chào hỏi.
“Đến ủng hộ cậu.” Trương Nghiên cười cười rồi nhận lấy ly rượu từ tay người phục vụ.
“Chân thành cám ơn.” Viên Hồng Phạm hài hước ôm ngực.
Mọi người lại bật cười, Viên Hồng Phạm nói với Tạ Kính: “Ống nước đằng sau có vấn đề, cậu xuống giúp mình chút.”
Tạ Kính đặt ly xuống rồi đứng dậy đi giúp bạn.
Trương Nghiên uống một hớp rượu, sau đó thỏa mãn thở dài, đang định tâm sự với Vương Tuệ Hân thì lại nghe thấy chuông điện thoại của đối phương vang lên.
Vương Tuệ Hân lấy điện thoại ra: “Alo?”
Không có ai trả lời.
“Alo? Này? Ai vậy?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Vương Tuệ Hân nhíu mày, có chút không vui. Là ai quấy rối điện thoại vậy? Cô đang định cúp máy, lại nghe thấy một tiếng thở dài.
“Tiểu Tuệ.”
Trong đầu cô ‘oanh’ lên một tiếng, cả người Vương Tuệ Hân cứng đờ.
“Thật xin lỗi. . . .” Một tiếng thở dài khác lại truyền tới.
Vương Tuệ Hân vốn đang ngây người lại bị ba chữ này lay tỉnh, châm chọc nói: “Lời xin lỗi của anh tôi không nhận nổi.”
“Anh. . . .” Bành Ngạn Kỳ định nói lại thôi: “Anh không biết mọi chuyện sẽ như vậy. . . .”
“Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh không cần phải giải thích với tôi.” Vương Tuệ Hân tức giận cúp máy, nhịn xuống cơn kích động muốn ném điện thoại đi.
Vương Tuệ Hân đặt ly rượu xuống, chùi miệng, đáp: “Không có gì. . . .”
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
Vương Tuệ Hân liếc mắt nhìn màn hình, ngay cả số điện thoại mà anh ta cũng không dám để hiện, sợ cô không nghe máy sao? Nghĩ đến lần trước cũng nhận được một cuộc điện thoại im lặng như vậy, cô lại lập tức nổi giận.
Ấn phím nhận cuộc gọi, cô mở miệng chất vấn: “Cái người lần trước gọi cho tôi mà không nói gì cũng là anh sao?”
Bành Ngạn Kỳ trầm mặc hai giây: “Anh. . . Thật xin lỗi.”
Cô cười lạnh.
“Ngoại trừ xin lỗi thì anh còn nói được câu gì nữa? Đừng có gọi cho tôi nữa.” Cô trực tiếp cúp điện thoại, theo bản năng vươn tay cầm ly rượu, thế nhưng lại phát hiện trong ly đã không còn giọt rượu nào.
“Để tôi gọi giúp cô một ly.” Không chờ Vương Tuệ Hân kịp phản ứng, Trương Nghiên đã quay về phía quầy bar hô một tiếng, bảo phục vụ pha cho cô một ly.
“Không cần đâu.” Vương Tuệ Hân có chút xấu hổ. Vừa rồi tức giận mà cô lại quên mất Trương Nghiên còn đang ngồi bên cạnh.
“Đừng để ý.” Trương Nghiên nghiêng người lên trước, thử hỏi: “Bạn trai hay bạn trai cũ?”
Thấy Vương Tuệ Hân sững sờ, Trương Nghiên lại tiếp tục truy vấn: “Chẳng lẽ là chồng trước?”
Vương Tuệ Hân dở khóc dở cười: “Không phải, là bạn trai cũ, sao cô lại . . . .”
“Sao tôi lại biết rõ chứ gì?” Trương Nghiên nói tiếp lời cô: “Tôi đoán thôi, có thể làm cho một cô gái tức giận như vậy, ngoại trừ đàn ông thì còn là cái gì chứ? Đừng xấu hổ, vui vẻ là tốt rồi, nghiêm túc chỉ làm mình tự chuốc lấy khổ mà thôi.”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vương Tuệ Hân, Trương Nghiên cười nói: “Trông cô có vẻ ngoan ngoãn thế này, sao hai người lại chia tay? Có tiểu tam sao? Hay là hai người không hợp?”
“Anh ta. . . .”
“Tôi biết tôi biết rồi, anh ta bắt cá hai tay đúng không?”
Trương Nghiên nhìn vẻ mặt như nuốt trứng gà của cô, không khỏi nở nụ cười: “Tôi đoán trúng rồi chứ gì? Không cần phải kinh ngạc như vậy, giữa nam và nữ lúc nào chả có mấy chuyện như thế, nhắm mắt đoán bừa cũng trúng.”
Cô nàng nói một cách hờ hững, không có vẻ gì là đau khổ, khiến trong lòng Vương Tuệ Hân không rõ là tư vị gì. Tuy giữa nam và nữ có thể xảy ra những chuyện như vậy, nhưng đau khổ lại là sự thật, nếu không phải là trông Trương Nghiên không giống như đang trêu cợt mình thì cô đã sớm bỏ đi rồi.
Dường như phát hiện đối phương không vui, Trương Nghiên thu lại nụ cười: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là đang cười nhạo cô, chỉ là do tôi đã thấy quá nhiều rồi nên cũng không còn cảm giác nữa.”
Nếu không nghe tin tức gì về Bành Ngạn Kỳ thì cô vẫn có thể sống tốt, cũng có cảm giác như vết thương đã khép lại, nhưng đến tận hôm nay mới biết là nó chỉ mới đóng vảy, không thể chịu được tác động một lần nữa.
“Qua một khoảng thời gian thì sẽ tốt hơn thôi.” Trương Nghiên dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Nếu anh ta có gọi lại thì cô cứ mắng đi, vừa rồi tôi thấy cô đã quá lịch sự rồi.”
“Tôi không muốn làm ầm ỹ với anh ta, chỉ thêm phiền mà thôi.” Cô và Trương Nghiên cũng chỉ mới quen, dựa theo tính cách của cô thì sẽ không nói những chuyện này với người xa lạ, nhưng vì cô thực sự quá tức giận, căn bản không quản được miệng của mình: “Tôi cho rằng mình sẽ không để ý đến anh ta nữa, thế nhưng vừa nghe được giọng nói của anh ta thì tôi lại nổi giận.”
Trương Nghiên hiểu rõ, nói: “Cái này cũng rất bình thường, tôi ly hôn với chồng mình ba năm mà mỗi lần nghe lại giọng nói của anh ta thì cũng nổi điên nữa là.”
Nghe cô ta nói vậy,Vương Tuệ Hân mới có cảm giác khá hơn một chút.
Đúng lúc người phục vụ cũng bưng rượu tới, Trương Nghiên nâng ly, nói: “Uống đi.”
Từ lúc vào đây tới giờ, Vương Tuệ Hân đã uống ba ly rồi, đối với người có tửu lượng tốt mà nói thì ba ly cũng chẳng thấm vào đâu.
Có người tiếp rượu hết ly này đến ly khác, sau khi uống mười ly thì mới cảm thấy choáng váng, tửu lượng của Vương Tuệ Hân đại khái cũng uống được năm sáu ly, trong lòng cô đã nắm chắc điều này, vậy nên cũng không từ chối, chỉ cầm ly rượu uống từng ngụm từng ngụm, hương vị lạnh buốt khiến tâm tình cô khá hơn một chút.
Hai người trò chuyện một lúc, Trương Nghiên vừa nói vừa nâng ly rượu của mình lắc qua lắc lại.
“Mắt chọn đàn ông của tôi rất kém, mối tình đầu không có kết quả, nam nữ trưởng thành thì luôn thích tìm ai đó để yêu, đến khi anh ta lên Đài Bắc học đại học thì đã quên mất tôi rồi, lần thứ hai thì lại quen phải một người đàn ông đã có vợ, dây dưa đến tận năm sáu năm, nước mắt cũng đã cạn rồi, vợ anh ta còn cho người đến đánh tôi một trận . . .”
Trương Nghiên càng nói càng hăng, tuy tất cả đã là quá khứ nhưng mọi chuyện lại như rõ mồn một ngay trước mắt.
Vương Tuệ Hân càng lúc càng mở to mắt, nghe Trương Nghiên kể lại đoạn nghiệt duyên với người đàn ông đã có vợ kia.
Hơn mười phút sau, cuối cùng Trương Nghi tổng kết một câu: “Vì muốn cắt đứt quan hệ với anh ta cho nên tôi đã vội vàng kết hôn, lúc trước tên chồng cũ của tôi từng nói anh ta sẽ yêu thương tôi như thế nào, sẽ không để tôi phải chịu tổn thương, kết quả mới được hai năm thì anh ta có người phụ nữ khác ở ngoài, chúng tôi cãi nhau ầm ỹ, còn có mấy lần động tay động chân, về sau là A Kính ra mặt giúp tôi giải quyết, thật vất vả mới ly hôn được . . . Sau này mỗi lần nghĩ lại, tôi cảm thấy tình yêu là thứ không đáng tin nhất trên đời này, tất cả mọi người một khi đã rơi vào lưới tình, kết quả đều trở thành những kẻ ngốc đáng thương.”
Vương Tuệ Hân bội phục nghĩ: Trương Nghiên này thật đúng là càng ép càng hăng, hết người đàn ông này lại đến người đàn ông khác, còn mình thì chỉ mới bị lần thứ nhất mà đã ủ rũ chán nản như vậy . . . .
“Cô thật sự rất dũng cảm.” Vương Tuệ Hân xúc động nói: “Nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ tránh xa tên đàn ông đó, càng xa càng tốt.”
Trương Nghiên cười nói: “Tôi cũng không muốn làm ni cô, có thể chơi đùa yêu đương với đàn ông, chỉ cần không để mình ngây ngốc trầm luân là được.”
Vương Tuệ Hân chỉ lắc đầu, cũng không nói gì. Bảo cô chơi đùa với người ta, cô không làm được, làm sao có thể yêu mà không trầm luân chứ?
Như vậy thì còn có thể gọi là yêu sao?
Trương Nghiên đảo mắt, cười cười nói: “Cô dường như là một người nghiêm túc, những người ngoan ngoãn như cô, tốt nhất là nên tránh xa A Kính ra một chút, tránh cho mình bị tổn thương.”
Sao lại nói sang chuyện này rồi? Vương Tuệ Hân mờ mịt nhìn cô ta.
Trương Nghiên ra vẻ hung ác, nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “A Kính là playboy chính hiệu đấy, mấy người như cô chỉ là con cừu nhỏ, không đủ để cậu ta nhét kẽ răng đâu.”
Vương Tuệ Hân vội vàng khoát tay: “Cô hiểu lầm rồi, tôi và Tạ Kính không phải là cái loại quan hệ đó.”
“Tôi không nhìn lầm đâu.” Trương Nghiên cười hì hì nói: “A Kính có ý với cô đấy.”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tuệ Hân, Tạ Kính chỉ vào ly rượu của cô, cất tiếng hỏi: “Em đã uống mấy ly rồi?”
Vương Tuệ Hân cảm thấy may mắn vì sau khi mình uống rượu thì khuôn mặt sẽ đỏ lên, nếu không thì cô quả thực rất lúng túng: “Bốn ly rồi.”
“Yên tâm, còn biết được mình đã uống mấy ly, chứng tỏ là chưa có say.” Trương Nghiên ngầm hiểu, nháy mắt với Vương Tuệ Hân.
“Em muốn về chưa?” Tạ Kính hỏi.
“Sao vậy? Tôi vừa đến không bao lâu mà các người đã muốn về rồi sao?” Trương Nghiên trêu chọc.
“Đồ trong nhà bị hỏng rồi, tôi phải về sửa nữa.” Anh vốn định để Vương Tuệ Hân thư giãn một tí chứ thật ra cũng không có ý định ở lại lâu.
Vương Tuệ Hân cũng gật đầu: “Nên về thôi.”
Đầu óc cô cũng có chút choáng váng rồi.
“Lần sau lại nói tiếp nhé.” Cô nghiêng đầu nói với Trương Nghiên, sau đó cầm túi xách bước ra ngoài.
Thấy bước chân của cô hơi xiêu vẹo, Tạ Kính đỡ lấy cánh tay của cô, quay đầu nói với Trương Nghiên: “Chúng tôi về trước đây.”
“Thật mất hứng.” Trương Nghiên bĩu môi.
Tạ Kính quay sang quầy bar phất tay với Viên Hồng Phạm, lúc nãy khi sửa ống nước thì anh cũng đã nói mình phải về sớm, vì vậy Viên Hồng Phạm cũng không níu kéo, chỉ lớn tiếng nói một câu ——
“Mai lại đến nhé!”
Tạ Kính đỡ Vương Tuệ Hân đi tới cửa thì lại nghe thấy cô nói: “Tôi tự đi được, tửu lượng của tôi phải uống được năm sáu ly, lúc nãy mới chỉ uống có bốn ly thôi, tôi đã say đâu.”
Tạ Kính đẩy cửa ra, buồn cười nói: “Em còn biết mình có thể uống bao nhiêu ly cơ à?”
“Đúng vậy, hồi đại học tôi đã từng đến pub với đám bạn . . . .”
“Đại học cũng qua mấy năm rồi, tửu lượng cũng sẽ giảm.” Anh vẫn dìu cô bước đi.
“Vậy sao?” Vương Tuệ Hân ngẩng đầu nhìn anh: “Chả trách tôi cứ cảm thấy chóng mặt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực, ánh mắt mông lung khiến cho người ta thật muốn ôm vào lòng để hôn một cái, nếu như sự tự chủ của anh không mạnh thì chắc là đã sớm cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu của cô rồi.
“Lúc không có tôi ở bên cạnh, em đừng uống nhiều như vậy.” Anh dìu cô sang bên kia đường, lại không quên dặn cô. Dáng vẻ đáng yêu và mê người này của cô, càng ít người thấy càng tốt.
Cô gật gật đầu: “Tôi ít khi uống lắm, mượn rượu giải sầu càng sầu thêm mà thôi.”
Cô nói vô cùng nghiêm túc . . . khiến anh không nhịn được mà bật cười.
“Anh cười cái gì vậy?” Cô nhíu mày.
Sau khi dẫn cô qua đường, anh mới lên tiếng, nói: “Tôi cảm thấy em thật đáng yêu.”
Cô trợn to mắt, khuôn mặt nóng bừng, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, bỗng nhiên bật thốt: “Trương Nghiên nói anh là playboy.”
Sắc mặt anh lập tức tối sầm, cái bà chị Trương Nghiên này, lại nói xấu sau lưng mình! Tính xấu của chị ta đến chết vẫn không đổi, cứ thích làm mấy cái chuyện này.
“Em tin chị ta sao?”
Vương Tuệ Hân nhíu mày: “Tôi không biết.”
Cô không quen anh, cũng không biết Trương Nghiên, làm sao có thể nói tin hay không tin được?
Nghĩ đến cử chỉ thân mật và mập mờ của anh đối với mình, Vương Tuệ Hân lại không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ, anh ta phóng điện với cô là vì thích cô sao? Hay lại giống như ong ong bướm bướm, cứ thấy hoa là bu đến?