Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty

Chương 17



Vài ngày sau lần tôi và Jeremiah chia nhau thanh kẹo Twizzlers cùng uống soda trong rạp chiếp phim, cậu ấy đã tuyên bố với mọi người, “Hôm nay em sẽ dạy Belly cách lái xe số sàn.”

“Cậu nói thật nhá?” Tôi hơn hở kêu lên. Hôm đó là một ngày đẹp trời hiếm hoi suốt cả tuần qua. Rất thích hợp cho việc lái xe. Không thể tin được cậu ấy sẵn sàng hy sinh ngày nghỉ của mình để dạy tôi lái xe. Cả năm ngoái tôi năn nỉ cậu ấy gãy lưỡi mà không được – còn ông anh tôi, sau 3 buổi đã chạy mất dép.

Anh Steven đang lúi húi mở chai nước cam ép, lập tức ngẩng đầu lên can, “Cậu muốn chết hả nhóc? Bởi vì Belly sẽ giết cả hai đứa chỉ sau vài phút. Đừng dại. Anh nói thật đấy.”

“Anh im đi, Steven!” Tôi trợn mắt, đá cho anh ấy một cái rõ đau vào chân. “Tại anh là một giáo viên tồi thôi.” Chỉ vì trong lần anh ấy dạy tôi cách đỗ xe song song tôi đã chẳng may làm cái chắn bùn của anh ấy hơi móp vào có tí tẹo thôi mà từ sau đó anh ấy nhất quyết không chịu ngồi sau tay lái của tôi một lần nào nữa.

“Em rất tin vào khả năng dạy của mình.” Jeremiah tự hào nói. “Chỉ cần học với em vài buổi thôi, đảm bảo bạn ý còn lái xe giỏi hơn anh.”

Anh Steven nhếch miệng cười khẩy. “Chúc may mắn,” rồi như chợt nhớ ra cái gì đó, anh nhíu mày hỏi, “Thế hai đứa sẽ đi bao lâu? Anh tưởng hôm nay chúng ta hẹn tới sân tập golf mà.”

“Nếu anh thích có thể đi cùng tụi em,” tôi đề nghị.

“Cậu cần phải tập thêm động tác đánh bóng,” anh ấy cứ làm như tôi không tồn tại không bằng.

Tôi lén quay sang nhìn Jeremiah – người đang có vẻ hơi ngập ngừng trước lời nhắc nhở của anh Steven. Và rồi cậu ấy nói, “Em sẽ quay về vào buổi trưa. Sau đó chúng ta cùng đi.”

“Sao cũng được,” anh Steven đáp lại giọng ỉu xìu. Có thể thấy rõ anh ý không vui và có chút tự ái khi bị từ chối như vậy – khiến tôi vừa hả hê vừa thấy tội nghiệp cho ông anh mình. Anh ấy vốn không quen bị gạt ra ngoài rìa, như cái cách họ vẫn thường đối xử với tôi.

Chúng tôi tập xe dọc theo con đường dẫn tới đầu bên kia của bãi biển. Ở bên đó, mọi thứ đều yên tĩnh và vắng vẻ. Không có một chiếc xe nào ngoài xe của chúng tôi. Vừa lái xe hai đứa vừa nghêu ngao hát theo các ca khúc trong chiếc đĩa Nevermind từ nghìn năm trước của Jeremiah.

“Con gái lái xe số sàn trông vẫn hấp dẫn hơn,” Jeremiah nói, “Nó chứng tỏ cô gái đó tự tin và biết mình muốn gì.”

Tôi gạt cần số về số một và từ từ nhả chân côn ra. “Mình tưởng con trai vẫn thích những cô gái yếu đuối?”

“Cũng có, nhưng mình lại thích các cô gái thông minh và tự tin hơn.”

“Thôi xin cậu. Cậu chả mê Taylor ra mặt mà cậu ấy có như thế đâu.”

Jeremiah rên rĩ, thò tay ra ngoài cửa số. “Cậu có cần phải nhắc lại chuyện đấy như thế không?”

“Mình chỉ nói thế thôi mà. Taylor đâu phải là người thông minh và tự tin.”

“Có thể là thế thật, nhưng chí ít cậu ấy biết mình muốn gì,” Jeremiah cười phá lên.

“Cậu khoác lác vừa thôi,” tôi đấm thật mạnh vào tay cậu ấy. “Mình biết chắc chắn hai người chưa tiến xa tới mức đó.”

Jeremiah ngưng bặt cười. “OK, được rồi. Nhưng cậu ấy là người hôn giỏi. Ngọt như kẹo Skittles ý.”

Taylor nghiện món Skittles. Cậu ấy có thể nhóp nhép những viên kẹo đó suốt cả ngày không biết chán. Tôi không thể không tự hỏi: Liệu cậu ấy có nghĩ tôi cũng là người hôn giỏi không, nếu đem so sánh với Taylor?

Tôi len lén quay sang nhìn Jeremiah và cậu ấy hình như cũng đọc được thắc mắc đó trên mặt tôi vậy. Bởi vì ngay lập tức cậy ấy phá lên cười và nói, “Nhưng cậu, cậu mới là người giỏi nhất, Belly ạ.”

Tôi thụi tiếp cho Jeremiah một quả nữa vào tay nhưng vẫn không khiến cho cậu ấy nín cười. Thậm chí anh chàng đó còn cười to hơn, “Này này, đừng có buông chân ra khỏi chân côn.”

Không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ. Với tôi thì không bao giờ tôi có thể quên được vì dù sao đấy cũng là nụ hôn đầu đời của tôi và người có vinh dự được nhận nụ hôn chính là Jeremiah. Và giờ thì cậu ta đang lôi nó ra cười nhạo tôi.

“Cậu là người đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của mình,” tôi thốt lên. Khi ấy tôi cảm thấy mình có thể nói bất kỳ điều gì với Jeremiah. Rất thoải mái, thân thiện và tự nhiên. Mối quan hệ giữa chúng tôi luôn là vậy, trước khi cả hai lớn lên và mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Jeremiah quay đầu ngó lơ ra ngoài cửa sổ, ngượng nghịu nói, “Ừ, mình biết.”

“Sao cậu biết?” Tôi vọi hỏi lại. Không lẽ tôi hôn dở tới vậy? Thật là mất mặt.

“Ờ thì … Taylor kể. Về sau này.”

“Cái gì? Không thể tin nổi cậu ta dám làm như vậy. Đúng là Judas phản Chúa!” Tôi nhảy dựng lên, xém chút nữa làm xe tắt máy. Mặc dù biết tính Taylor lắm mồm nhiều chuyện nhưng tôi vẫn cảm thấy như bị phản bội.

“Có gì to tát đâu,” Jeremiah động viên tôi. Nhưng có thể thấy rõ hai má của anh chàng đang đỏ bừng lên, “Ý mình là lần đầu tiên mình hôn một cô gái cũng vậy thôi mà. Sau đó cô ấy luôn mồm chê mình là không biết cách hôn cho đúng.”

“Ai? Ai là nụ hôn đầu của cậu?”

“Cậu không biết cô ấy đâu. Mà cũng chẳng quan trọng.”

“Đi mà,” đúng lúc đó xe bị chết mày, dừng cái khực ở giữa đường. “Nói cho mình biết đi.”

“Giậm chân côn và kéo cần về số 0 đi nào.” Jeremiah giục.

“Không, cho tới khi cậu chịu nói cho mình biết người đó là ai.”

“Thôi được rồi. Là Christi Turnduck,” nói xong Jeremiah cúi gằm mặt xuống.

“Cậu đã hôn Christi Turnduck á?” Và giờ thì đến lượt tôi phá lên cười rũ rượu. Tôi chẳng quá biết Christi Turnduck rồi ý chứ. Cậu ấy thường tới Cousins nghỉ Hè như tụi tôi nhưng chỉ được khoảng 3 năm thì không thấy quay lại nữa.

“Cậu ấy thích mình mà.” Jeremiah nhún vai nói.

“Cậu có kể cho anh Conrad và anh Steven nghe không?”

“Điên à. Tất nhiên là không rồi. Và tốt nhất là cậu cũng nên thế. Ngoắc tay hứa đi!”

Tôi giơ ngón út ra ngoắc tay hứa với Jeremiah.

“Christi Turnduck. Cậu ấy hôn rất tuyệt. Chính cậu ấy đã dạy cho mình phải hôn sao cho đúng. Không hiểu giờ cậu ấy đang lưu lạc phương trời nào rồi.”

Tôi thầm nghĩ trong bụng không hiểu Turnduck có hôn giỏi hơn mình không. Chắc là hơn rồi, vì cậu ta còn dạy cả Jeremiah cơ mà.

Xe tụi tôi lại chết máy lần nữa. “Ahhh, chán quá đi, thôi chả tập nữa đâu.”

“Không được.” Jeremiah nghiêm mặt nói. “Tiếp tục đi!”

Tôi thở dài cái thượt, chán nản nổ máy trở lại. Độ hai tiếng sau tôi bắt đầu quen dần với mấy cái số sàn. Mặc dù vẫn thỉnh thoảng bị tắt máy nhưng chí ít là tôi cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều. Tôi tự lái được về đến tận nhà mà không mắc thêm một lỗi nào. Jeremiah nói tôi có trực giác rất tốt.

Khi hai đứa tụi tôi về đến nhà thì cũng đã hơn 4 rưỡi rồi và anh Steven đã bỏ đi trước. Có lẽ anh ấy chờ mãi không nổi nên đã tự tới sân golf một mình. Mẹ và cô Susannah thì đang xem phim trong phòng cô Susannah.

Tôi đứng bên ngoài cửa, nghe tiếng họ bàn luận sôi nổi về bộ phim lòng đầy ghen tỵ. Tôi có cảm giác như bị bỏ rơi vậy. Mẹ và cô Susannah giống như sinh ra để dành cho nhau vậy, kẻ tung người hứng rất ăn ý. Tôi chưa bao giờ có được một tình bạn gắn bó thân thiết kiểu như vậy – một thứ tình bạn sẽ tồn tại mãi mãi theo thời gian, bất luận chuyện gì có xảy ra.

Sau đó tôi đẩy cửa bước vào phòng. “Belly! Vào đây xem phim cùng mẹ và cô đi!” Vừa thấy tôi, mắt cô Susannah sáng bừng lên, rối rít vẫy tay gọi.

Tôi lồm cồm bò vào giữa mẹ và cô. Cảm giác được nằm giữa hai người thân yêu nhất của mình thật là tuyệt. “Jeremiah vừa dạy cháu lái xe,” tôi hào hứng khoe.

“Ôi thằng nhóc con đáng yêu ghê,” cô Susannah mỉm cười hài lòng.

“Và dũng cảm nữa,” mẹ chêm vào. Rồi đưa tay nhéo yêu lên mũi tôi một cái.

Tôi rúc mặt xuống gối. Cậu ấy đúng là tuyệt thật. Câu ấy thật tốt khi chịu cùng mình ra ngoài tập xe trong khi những người khác thì không. Tôi đâm xe vài lần không có nghĩa là tôi không thể trở thành một lái xe cừ khôi. Nhờ có cậu ấy giờ tôi đã biết lái xe số sàn. Tôi đang dần trở thành một cô gái tràn đầy tự tin và biết bản thân đang làm gì. Sau khi lấy được bằng lái xe, tôi sẽ đích thân lái xe tới nhà cô Susannah và chở Jeremiah đi dạo một vòng, để tỏ lòng cảm ơn cậu ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.