Mùa Hè Xa Xôi

Chương 12



Chuyện của Dương Tuấn (Phần này nhân vật tôi là Dương Tuấn nhé)

Mẹ tôi là một người phụ nữ rất xinh đẹp., bà dịu dàng, có khí chất, có thể nói là tài hoa hơn người, nhưng cha tôi lại không yêu bà. Lúc nào tôi cũng suy nghĩ và không hiểu vì sao một người phụ nữ ưu tú như thế lại không chiếm được tình yêu của chồng.

Biết cha tôi có tình nhân bên ngoài bà cũng không giống như những người vợ khác bày trò “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” mà lại chọn cách lặng lẽ ra đi.

“Mộ Vân, bao năm đã qua, con đường quanh co mà chúng ta đã đi không phải là ngắn, mong sau này anh có thể tìm được hạnh phúc.” Nói xong bà không hề quay đầu, chỉ để lại cho chúng tôi một bóng lưng thê lương và đẹp đẽ.

Cha tôi cũng không giống những người chồng khác…Ông không đuổi theo cầu xin sự tha thứ của vợ, mà chỉ ôm chặt lấy tôi.

Tôi khóc, tôi mong chờ tiếng khóc của mình có thể gọi mẹ quay lại, nhưng không, năm ấy, mùa hè năm ấy, mẹ đã rời xa chúng tôi.

Tôi hận cha mình, vì ông đã khiến tôi mất mẹ.

Đôi khi tôi còn nghĩ không biết tôi có phải là con ruột của cha không nữa,. Nhưng khi lớn lên, tôi giống ông đến bảy phần, ba phần còn lại tôi giống mẹ tôi, hai cha con cùng đi trên đường phố, tùy tiện hỏi một người nào đó, ai ai cũng nói tôi là con trai của ông.

Cha tôi có một công ty rất lớn, công ty này khi mới thành lập hơn nửa phần vốn của nó là tài sản của ông bà ngoại tôi.

Từ nhỏ tôi đã rất thân thiết với ông bà ngoại.

Mẹ đi rồi, cha tôi kết hôn vớ tình nhân của ông là Hồ Nhân một cách nhanh chóng, tôi vẫn luôn cảm giác bà ta chính là một con hồ ly tinh.

Khi bà ta vừa chuyển tới đây luôn đối xử với tôi rất khách sáo, nhưng tôi lại cho rằng sự khách sáo đó của bà là giả tạo.

Tôi lúc nào cũng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bà, tôi muốn bà có thể phát hiện ra thái độ bất hợp tác ấy của tôi.

Hồ Nhân đôi khi cũng giận tôi, đôi lúc tôi ước bà hãy xông lên mà đánh tôi, như vậy tôi có thể nói với cha là bà ta ngược đãi tôi. Nhưng bà ta luôn biết cách kiềm chế bản thân, mặc dù cơn lôi đình của bà đã lên đến đỉnh điểm.

Sau khi Hồ Nhân mang thai, địa vị của tôi trong gia đình giảm sút trầm trọng.

Cha tôi dù bộn bề công việc, nhưng vẫn giành thời gian cùng Hồ Nhân nghe nhạc nhưng ông lại quên mất tôi vẫn đang chờ ở trường, ông khiến tôi trở thành học sinh duy nhất trong lớp không có người đón về. Người giúp việc cũng quay ngoắt sang cung phụng Hồ Nhân, làm món ăn bà ta thích ăn, nói những gì bà ta thích nghe.

Hồ Nhân thích người khác khen bà ta xinh, còn tôi thì luôn nghĩ bà ta ngay cả ngón tay út của mẹ tôi còn không sánh bằng, cho đáng xách giày cho mẹ tôi.,

Khi Hồ Nhân mang thai, ngày nào tôi cũng cầu nguyện mong ước đứa trẻ bà ta sinh ra vừa xấu xí vừa ngốc nghếch, chỉ đáng xách giày cho tôi. Nhưng ông trời không theo ý nguyện con người, Hồ Nhân sinh ra một bé trai rất xinh xắn, họ đặt tên cho nó là Dương Kiệt, nói rằng sau này nó sẽ là một người kiệt xuất,

Sự xuất hiện của Dương Kiệt khiến tôi bị lãng quên hoàn toàn.

Không còn một ai chú ý đến tôi nữa.

Là ông bà ngoại đón nhận tôi, họ đưa tôi về đại viện. Tuổi thơ của tôi hơn phân nửa là trải qua trong đại viện, sau đó cũng rất ít qua lại chỗ cha tôi. Nhưng không phải là tôi không oán hận họ. Nỗi thù hận của tôi với họ đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, đợi thời cơ rồi sẽ có một ngày họ cũng sẽ thống khổ như tôi.

Sau khi nghe được tin tức mẹ tôi chết vì bệnh tật, ông bà tôi rất đau buồn.

Tôi cũng rất đau đớn, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, làm vậy sẽ càng khiến ông bà đau buồn hơn. Tôi quyết định biến đau thương thành động lực, chăm chỉ học hành, để ông bà ngoại nở mặt nở mày vì mình.

Khi còn nhỏ tôi rất hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng thành tích học tập luôn dẫn đầu lớp.

Khi còn nhỏ không hề thân thiết với mấy đứa trẻ đồng trang lứa trong đại viện, lúc chúng nó vui chơi với nhau tôi chỉ biết đứng nhìn từ phía xa, trong lòng cực kì thèm khát.

Có một hôm, có một đứa trẻ đột nhiên gọi tôi lại: “Nè. Cậu tên là gì? Sao không ra đây chơi cùng?”

Đứa bé đó chính là Trình Tử Chấp – cầm đầu đám trẻ con ở đây, sau này cũng chính là anh em đáng tin cậy nhất của tôi.

Lúc còn bé, đánh chết tôi cũng không về nhà cha. Lớn rồi thỉnh thoảng lại về đó một lúc.

Mỗi lần về nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của gia đình họ để tự nhắc bản thân nghĩ đến nỗi đau khổ của mình.

Lần nào tôi cũng mang theo thù hận lãnh đạm quan sát cuộc sống của họ.

Trong căn nhà đó vẫn giữ lại căn phòng trước đây, đó là một căn phòng rất rộng, thông thoáng. Dương Kiệt vài lần nói muốn đổi với tôi, tôi chưa từng để ý đến nó.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Dương Kiệt, tôi sẽ sửng sốt, thì ra đôi mắt của nó và tôi rất giống nhau, tôi và Dương Kiệt thực sự là anh em sao? Nhưng trong lòng tôi lại rất bài xích nó.

Khi tốt nghiệp đại học, vốn dĩ có thể vào làm cho nhà nước, nhưng tôi lại lựa chọn vào công ty của cha.

Tôi có kế hoạch của tôi.

Công ty đó là trụ cột kinh tế chính của nhà họ Dương, nếu có một ngày nào đó công ty sụp đổ, vậy Hồ Nhân và Dương Kiệt sẽ hết đường sống.

Lúc mới vào công ty, biểu hiện của tôi không chê vào đâu được, cha tôi vì sức khỏe không tốt, cho nên dần dần giao lại mọi chuyện cho tôi.

Tôi nhanh chóng lôi kéo tâm phúc (tâm phúc: người cùng phe với mình), rất nhanh chóng đã thành lập được thế lực của mình trong công ty, đợi lúc thời cơ chín muồi, tôi sẽ đánh cho gốc rễ của công ty này tan tành.

Tôi thuê một gian nhà trọ trên con đường tấp nập nhất ở Trung Quan Thôn, từ Trung Quan Thôn tới chỗ ông bà ngoại hơi xa, bình thường tôi vẫn ở trong căn nhà đó, cuối tuần mới về thăm ông bà ngoại.

Thằng nhóc Dương Kiệt này đúng là người nhà họ Dương, càng ngày càng giỏi giang, thể hện hết tài năng trong trường cấp ba, thuận lợi thi đỗ trường Đại học Nhân dân Trung Quốc.

Trường của nó cách công ty rất gần, thỉnh thoảng nó cũng tới tìm tôi. Nó vẫn thân thiết gọi tôi là anh trai, hoàn toàn không để tâm thái độ lãnh đạm và thờ ơ của tôi. Có lẽ nó không cảm nhận được tôi hận mẹ nó tới mức nào, hoắc giả là tôi đã vùi lấp hận ý quá sâu, không có bất cứ ai phát hiện được.

Có một lần, Dương Kiệt chạy tới nói với tôi: “Anh, em có một người bạn muốn tìm một công ty để tới thực tập, em muốn nhờ anh giúp đỡ.” Thấy dáng vẻ ngần ngại của nó, tôi nghi ngờ người này không giống bạn bè bình thường.

“Đến công ty của nhà mình đi!” Tôi muốn xem rốt cuộc người bạn đó là cái kiểu gì.

Lần trở về nhà trước, tình cờ thấy được một thay đổi nho nhỏ trong căn phòng của Dương Kiệt. Trên tường treo một bức ảnh rất lớn, là bóng lưng nhỏ bé, thanh tú của một cô gái. Bức ảnh đã qua PS, trông rất mờ.

Có phải Dương Kiệt đã thích một cô gái rồi không?

Bởi vì Dương Kiệt vẫn luôn không thích tùy tiện treo đồ lên tường.

Đôi lúc, thấy Dương Kiệt và Hồ Nhân ngồi ở phòng khách trò chuyện, Dương Kiệt thỉnh thoảng cũng nói : “Cô ấy, cô ấy…”. Hơn nữa còn với vẻ mặt dịu dàng, trong mắt tràn ngập hạnh phúc và vui mừng, Hồ Nhân cũng cười theo.

Đây là điều khó tha thứ nhất trong lòng tôi.

Người bạn mà Dương Kiệt giới thiệu tới công ty qua nhiên là một cô gái, một cô gái xinh xắn. Sắp xếp cho cô ta làm thư kí cho trợ lí của tôi, chỉ là làm một vài việc nhỏ nhặt, những chuyện quan trọng trong công ty tất nhiên không để cô ta tiếp xúc.

Lần đầu gặp mặt, cô gái có vẻ thận trọng: “Chào anh! Em là Hạ Văn Uyên, mọi người đều gọi em là Tiểu Uyên!” Lúc cô tự giới thiệu về mình giọng nói rất nhỏ.

Haha, còn tưởng con mắt của Dương Kiệt tinh tường đến mức nào!

Biểu hiện của Hạ Văn Uyên khi làm việc cũng không tệ lắm, tôi quyết định mời cô ta đi ăn, dù sao cô ta cũng chỉ là lính thực tập, không được lĩnh lương mà lại tận tâm tận lực như thế, xứng đáng được khen thưởng.

“Anh thật là giống Dương Kiệt!” Cô ta vừa ăn vừa nói.

“Ừ! Rất nhiều người đều nói như thế.” Tôi cảm thấy câu chuyện này thật nhàm chán. “Cô rất thân với Dương Kiệt à?” Tôi ướm hỏi.

“Đúng vậy, trừ Lục Tịch ra thì cậu ấy và Phương Dịch chính là bạn thân của tôi.” Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Lục Tịch này, lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Ăn cơm cùng Tiểu Uyên xong, nhân tiện đưa cô ta về trường luôn. Nhìn dáng vẻ lưu luyến không nỡ rời của cô nàng, tôi nghĩ chắc không bao lâu nữa bạn gái của Dương Kiệt sẽ nói lời chia tay với nó thôi.

Vài hôm sau, tôi ngày nào cũng về nhà cha, muốn xem Dương Kiệt bây giờ ra sao rồi.

Nhưng thần thái của Dương Kiệt vẫn hào hứng như trước, nó chẳng giống dáng vẻ của người thất tình gì cả.

Ngược lại tôi lại cảm thấy buồn hơn một chút.

Số lần đi ăn cơm với Tiểu Uyên càng ngày càng nhiều, cô nàng cũng càng ngày càng về muộn hơn, nhưng lại không thấy Dương Kiệt nói năng than thở gì, tôi cảm thấy sự việc có chút kì lạ. Thực ra Tiểu Uyên cũng chẳng phải mẫu người tôi thích tuy cô nàng cũng xinh xắn và tài giỏi.

Có một buổi tối đi chơi đến tận khuya, tôi tiện đường đưa Tiểu Uyên về trường, hỏi cô: “Em về muộn như vậy, Dương Kiệt có tức giận hay không?”

Cô nàng nhìn tôi khó hiểu: “Vì sao Dương Kiệt lại phải tức giận chứ?”

“Em không phải bạn gái của nó sao?” Tôi hỏi.

Cô cười ha ha, “Sao anh lại nghĩ vậy? Em và cậu ấy sao có thể chứ?”

Vì sao lại không thể? Tôi bị họ làm cho hồ đồ rồi.

“Bạn gái của Dương Kiệt là Lục Tịch cơ mà.” Cô nói.

Cái tên này tôi đã nghe qua vài lần, cũng không lạ lẫm lắm.

Ha ha, xem ra phán đoán của tôi bị sai mất rồi! Tôi quay đầu rời đi.

Trong công ty đã có một quy định bất thành văn, đó là hè năm nào cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc. năm nay bởi vì đã sắp đến bữa tiệc thường niên đó cho nên ai ai cũng rất cố gắng phấn đấu. Dương Kiệt năm nào cũng dùng thân phận người nhà tới dự, tôi nghĩ năm nay cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên là nó có đến dự, nhưng lại mượn xe tôi, nói là dùng xe đi đón một người bạn.

Xem ra tôi sắp gặp được bạn gái thực sự của nó rồi.

Tiểu Uyên nói với tôi vài lần “Hôm nay bạn thân Lục Tịch của em cũng đến.”

Tôi chỉ cười mà không nói, chờ xem con mắt của Dương Kiệt tinh tường đến mức nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.