Mùa Hè Xa Xôi

Chương 7



“Lục Tịch, em đến rồi sao!” Dương Tuấn dường như đã biết tôi sẽ đến.

“Anh là tổng giám đốc mới của Quang Hoa à?” Tôi cố gắng để giọng nói của mình không mang bất cứ tâm trạng nào, mặc dù những tâm trạng lúc trước vẫn chưa hề tiêu tan trong lòng.

“Em muốn đứng ở cửa bàn bạc với anh chuyện hợp tác kia sao?” Dương Tuấn dường như cũng nhìn thấy sự lưỡng lự của tôi, “Vào ngồi đi!” Ánh mắt khẩn khoản của anh khiến tôi không đành lòng từ chối, lúc này tôi không khỏi nhớ tới ánh mắt khẩn khoản của Mặc Mặc khi nó nài nỉ tôi, đúng là giống hệt nhau.

Nếu tới để bàn chuyện làm ăn, vậy đầu tiên phải bỏ hết tình cảm cá nhân và những chuyện không liên quan khác, điều này tôi hiểu rõ.

Ngồi xuống, điều chỉnh tâm trạng, kinh nghiệm trên thương trường mấy năm nay đã khiến tôi không còn mang tất cả tâm trạng viết rõ ràng trên khuôn mặt nữa, thậm chí có tức giận đến mấy tôi cũng có thể ép mình mỉm cười. Lúc nào Văn Bác cũng nói nụ cười của tôi rất chuyên nghiệp, tất nhiên đó không phải là lời khen ngợi, mà ý anh là nụ cười của tôi không hề thật lòng.

Lúc này tôi lại bày ra kuôn mặt ôn hòa với nụ cười chuyên nghiệp đó để đánh giá Dương Tuấn. Cùng trong một căn phòng, anh dường như còn ngượng ngùng hơn cả tôi.

Một người đàn ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, khi bàn chuyện làm ăn đáng lẽ anh phải dày dạn kinh nghiệm hơn tôi. Nhưng Dương Tuấn của ngày hôm nay dường như rất mất phong độ.

Giới thiệu xong về dự án, anh thậm chí còn không thèm suy nghĩ dù chỉ là một phút, chỉ nói vài ba câu rồi quyết định luôn. Ký hợp đồng xong, tôi cảm thấy trận chiến này thật dễ dàng, có thể quay về công ty báo cáo kết quả được rồi.

“Lục Tịch, quả nhiên biểu hiện của em không tầm thường.” Lời khen ngợi của Dương Tuấn lọt vào tai tôi lại mang theo vẻ châm chọc.

“Đúng thế, là hoàn cảnh tạo nên đấy.” Tôi cảm thán, dường như muốn nói cho chính mình nghe,

Trước khi đi, Dương Tuấn tiễn tôi ra tận cửa, đích thân mở cửa cho tôi, tôi cảm ơn anh vì sự phong độ đó.

Lúc xoay người rời đi, Dương Tuấn gọi tôi lại. “Lục Tịch, anh muốn hỏi em vài câu.”

“Hả? Mời anh.” Dường như lúc này vẻ mặt tôi cũng thoải mái hơn một chút.

“Em hận anh không? Lục Tịch.” Dương Tuấn dường như rất mong đợi câu trả lời của tôi.

“Muốn nghe lời thật lòng?” Tôi hỏi lại.

Anh gật đầu.

“Tôi đã từng hận anh một chút, nhưng tôi còn hận chính mình hơn. Sau rồi tôi lại phát hiện tôi hận anh như thế chẳng hề có ý nghĩa gì, con người không thể sống mãi trong hận thù được. Thà rằng tôi đem niềm hận với anh biến thành tình yêu đối với người khác, như vậy ít nhất tôi và những người xung quanh tôi đều được hạnh phúc.”

“Vậy em có yêu anh không?” Anh tiếp tục hỏi.

“Yêu chỉ là một loại cảm giác., có đôi lúc tôi nghĩ tôi rất yêu anh, nhưng anh lại không cảm nhận được, cho nên anh cho rằng tôi không yêu anh. Có lúc tôi nghĩ tôi chẳng hề yêu anh, nhưng anh lại vì tôi mà cảm thấy hạnh phúc, cho nên anh tưởng rằng tôi yêu anh. Quyền lựa chọn cảm giác này nằm ở phía anh chứ không phải ở phía tôi, cho nên câu hỏi đó tự anh có thể giải đáp.”

“Vậy em bây giờ còn hận anh không?” Vẻ mặt Dương Tuấn hơi trầm lắng.

“Không. Vì sao phải hận anh? Anh với tôi mà nói bây giờ chỉ là một người xa lạ, hận một người xa lạ có phải là hơi buồn cười không?” Tôi hỏi lại anh.

Trong giây lát đôi mắt Dương Tuấn mất hết ánh sáng.

Lúc tôi rời đi dường như có nghe thấy anh nói “Anh thà rằng em cứ hận anh, Lục Tịch.” Còn tôi thì chẳng muốn miệt mài theo đuổi truy tìm hàm ý trong câu nói đó.

Có lẽ người lớn đều không muốn đón sinh nhật, nhất là phụ nữ, thêm một tuổi cũng chính là bản thân đã già thêm một chút.. Tôi có một chút sợ hãi với tuổi 30, nhưng nhìn vòng đời cứ chậm rãi chuyển động đến hướng con số 30, lòng không khỏi lo sợ.

Đứng trước gương, ngắm làn da mịn màng của mình, có thể vài năm nữa ở đây sẽ xuất hiện thêm các nếp nhăn, còn có cả những vết sạm màu. Tuổi thanh xuân ngắn đến cỡ nào, cảnh xuân tươi đẹp trôi đi, tại sao không thừa lúc tuổi còn trẻ tận hưởng nhiều hơn một chút hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc đời?

Đúng thế, hôm nay là sinh nhật tuổi 27 của tôi.

Tan ca, Văn Bác bảo chờ anh.

“Mặc trang trọng thế nào, đi xã giao hả?” Tôi hỏi.

“Không, là mời một người rất quan trọng đi ăn.” Trong mắt Văn Bác lộ ra ý cười.

“Ờ” Tôi không cần nhiều lời nữa.

Văn Bác đậu xe rất xa, từ xa đã thấy chị Cầm và Mặc Mặc.

“Sao thế? Họ là khách mời quan trọng hả?” Tôi không khỏi buồn cười.

“Đúng rồi. Em không cảm thấy lâu lắm rồi chúng ta chưa đi ăn cùng nhau sao?” Văn bác nắm lấy tay tôi khoát lên vai, điềm đạm như người anh cả.

“Cảm ơn anh cả Văn Bác!” Tôi nhớ lại cách gọi lúc trẻ con, trêu anh.

Văn Bác mỉm cười, giơ tay bóp nhẹ chóp mũi tôi. Khi còn bé, tôi là một con nhóc quậy phá chuyên gây rối, mỗi lần gây chuyện đều không dám nói với Lục Thần, lúc nào cũng đi tìm Văn Bác cầu cứu, lần nào tôi cũng ngọt ngào gọi: “Cảm ơn anh cả Văn Bác!” Còn Văn Bác cũng thành thói quen, lúc nào cũng bóp mũi tôi.

“Anh xem, có phải vì lúc nhỏ anh bóp mũi em nhiều quá, cho nên mũi em bây giờ tẹt cả đi đây này!” Tôi nói

“Mẹ ơi!” Mặc Mặc đã nhìn thấy tôi từ xa

“Thằng nhóc nghịch ngợm này, không nhìn thấy bác hay sao?” Văn bác ôm lấy Mặc Mặc. Anh vừa kéo tay tôi vừa ôm Mặc Mặc đi đến quán ăn. Chị Cầm đi phía sau, cười nói : “Thật giống là một gia đình!”

Có thể rất nhiều người trông thấy cảnh tượng ấy đều nghĩ rằng chúng tôi là một gia đình, phải không?

Nhưng tôi vẫn luôn coi Văn Bác là người anh trai, kính trọng và yêu mến. Có một loại tình cảm, đã định sẵn là như thế thì cả đời cũng khó mà thay đổi được.

Ăn xong cơm, Văn Bác đưa chúng tôi về nhà,

“Cảm ơn anh, hôm nay vui lắm!” Tôi nói lời tạm biệt anh.

“Lục Tịch, sinh nhật vui vẻ.” Cuối cùng anh nói vậy, không ngờ anh lại biết hôm nay là sinh nhật tôi.

Nhìn Văn Bác dần đi xa, biến mất hẳn trong màn đêm tĩnh lặng, hào nhoáng, tôi cảm thấy hơi buồn lòng.

Chị Cầm cho Mặc Mặc đi ngủ trước, tôi lại tiếp tục tản bộ trong vườn hoa của tiểu khu. Vườn hoa của tiểu khu này khiến tôi nhớ đến vườn hoa của Tử Trúc Viện, tôi thích cảm giác thân thuộc khi đứng ở đây, nó khiến những người ở nơi đất khách như tôi có cảm giác như được về nhà, đó cũng là lí do vì sao tôi lại cố chấp ở lại đây mãi.

Không ngờ đúng lúc này lại thấy Dương Tuấn, anh đang ngồi hút thuốc trên ghế đá. Đôi mắt anh chăm chú nhìn về một hướng nào đó nhưng không nhìn thấy tôi, có lẽ anh đang suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần.

Tôi không muốn đến quấy rầy anh, có thể anh đang đợi người. Lặng lẽ rời khỏi đó, về nhà ngủ.

Sáng hôm sau, lúc đi qua vườn hoa của tiểu khu, người quản lí đang quét dọn khoảng đất đầy mẩu thuốc lá, miệng liên tục trách móc “Ai mà hút nhiều thuốc thế nhỉ, cả khoảng đất đều là mẩu thuốc lá.”

Vừa tới công ty, trợ lý đã nói với tôi giấy tờ về dự án của Đạt Văn có thay đổi, bên Quang Hoa mời tôi qua đó một chút. Dự án này từ đầu đến giờ vẫn luôn do tôi phụ trách, tìm tôi cũng đúng. Nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất khó chịu. Mới sáng sớm đã đau đầu, chút nữa còn muốn tới bệnh viện. Tôi bảo trợ lý Tiểu Lưu mua giúp vài viên aspirin.

Văn Bác thấy tôi khó chịu liền đưa tôi đến bệnh viện.

“Không nghiêm trọng vậy đâu. Em có thể tự đi.” Tôi đưa giấy tờ về dự án của Đạt Văn cho Văn Bác, nhờ anhđi thay tôi một chuyến.

Lúc Văn Bác trở về, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt còn có mấy vết xanh tím.

“Tổng giám đốc sao vậy?” Tôi hỏi trợ lý của anh.

“Đánh nhau với ông tổng mới của Đạt Văn.” Lão trợ lý thành thật trả lời.

Văn bác luôn luôn dịu dàng lịch thiệp mà cũng đánh nhau sao? Tôi không tin.

“Lục Tịch, em vào đây một chút.” Khẩu khí Văn Bác có vẻ nghiêm khắc.

“Em xem, đây là gì?” Văn Bác ném giấy tờ hết lên mặt bàn.

“Sao thế?” Tôi không hiểu.

“Em có biết Dương Tuấn chính là ông chủ của Đạt Văn không?” Văn Bác hỏi.

“Biết ạ. Có gì sao?” Tôi có chút khó hiểu CHúng tôi có được dự án hợp tác với Đạt Văn, kiếm được tiền đáng lẽ phải vui vẻ chứ.

“Biết mà vẫn còn làm dự án này của họ?”Âm lượng của Văn Bác rất lớn. “Suy cho cùng thì em vẫn chẳng hiểu gì về Dương Tuấn. Mục đích lần này của anh ta chính là muốn chúng ta sụp đổ.”

“Sao thế được?” Tôi vội vội vàng vàng lấy hợp đồng ra, lật lật giở giở hơn nửa ngày, không hề phát hiện bất cứ điểm nào khác lạ mà.

“Hợp đồng đó chẳng có vấn đề gì, vấn đề trng việc lập kế hoạch và thực hiện cơ.”

“Vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì sao có thể chắc chắn được?” Tôi cam đoan việc lập kế hoạch và thực hiện không có vấn đề gì.

“Dương Tuấn là một người nổi tiếng lợi hại trong giới kinh doanh, có lẽ em vẫn chưa hiểu hết được anh ta.” Văn Bác thở dài.

“Tại sao hai người lại đánh nhau?” Tôi là muốn hỏi câu này cơ.

“Vấn đề cá nhân, không liên quan đến em.” Văn Bác rõ ràng không muốn nói.

Một người là ông tổng của Tây Á, một người là tổng giám đốc Đạt Văn, hai người ở vị trí đó mà có thể vung nắm đấm ra, việc này mà truyền ra ngoài chẳng phải là chuyện đáng chê cười sao?

Tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, Chị Cầm và Mặc Mặc đều đã ngủ, chuông cửa vẫn vang lên đều đặn, vậy mà lại không làm họ thức giấc. Không biết ban ngày họ đi chơi những đâu mà tối đến lại mệt đến mức này nữa.

Mở cửa, tôi lại càng hoảng sợ hơn. Dương Tuấn ôm một chai rượu đứng ở ngưỡng cửa. Sao anh lại biết tôi ở đây?

Xem ra lần trước đánh nhau với Văn Bác anh cũng chẳng được lợi lộc gì, bởi vì vết thương trên mặt anh còn nghiêm trọng hơn cả Văn Bác.

Không biết Dương Tuấn đã uống bao nhiêu rượu, anh đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Tôi không muốn trêu chọc anh, thẳng tay đóng cửa lại, nhưng miệng anh vẫn luôn gọi tên tôi: “Lục Tịch, em đừng đi! Lục Tịch, đừng!…”

Tôi vẫn đóng cửa lại bởi vì tôi sợ mình sẽ lại liên quan đến anh.

Nửa đêm, tôi vẫn chưa ngủ được, đứng lên tự rót cho mình một cốc sữa, uống thật chậm.

Nhịn không được mở cửa ra. Không ngờ Dương Tuấn vẫn nằm ở bên ngoài.

Lúc này, nếu là một người xa lạ tôi cũng không thể mặc kệ họ.

Tốn bao nhiêu công sức mới đỡ được anh vào phòng khách, để anh nằm thẳng lên sofa. “Dương Tuấn!” Tôi vỗ lên mặt anh, gọi khẽ.

“Lục Tịch, đừng!” Anh nắm lấy tay tôi đặt lên ngực mình.

Tôi gắng sức kéo tay anh ra, rút tay về.

Dương Tuấn như vậy khiến tôi đau lòng.

Tôi đưa tay vuốt lên mi tâm nhíu chặt của anh, nương nhờ ánh đèn leo lét ngắm nhìn hình dạng lúc ngủ say của anh. Đôi lông mày anh chầm chậm thả lỏng, đôi gò má gầy gò, đôi môi hé mở, hình như đang nói mê.

Không thể phủ nhận, Mặc Mặc càng lớn càng giống Dương Tuấn.

Không biết từ lúc nào, tôi cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Dường như có người đang tiến đến gần tôi, tôi cảm nhận được hơi thở của người khác. Tôi khẽ dụi mắt, mới phát hiện bản thân đang dựa sát vào người Dương Tuấn.

Mặc Mặc đưa con mắt tò mò lườm tôi và Dương Tuấn…

“Mẹ… Mẹ…” Tôi không biết nên giải thích thế nào với Mặc Mặc.

Dương Tuán cũng đang nhìn Mặc Mặc thật kĩ càng, vẻ mặt anh khiến tôi cảnh giác. “Con trai em rất giống anh.” Anh nhìn tôi mỉm cười.

“Trùng hợp thôi!” Haha, tôi còn có thể nói gì đây?

Dương Tuấn dường như hôm qua ngủ khá ngon, ít nhất… nhìn qua anh có vẻ “tinh lực dư thừa”.

“Cảm ơn em tối qua đã thu nhận anh, Lục Tịch.” Anh vẫn mỉm cười với tôi.

Tôi nghĩ bản thân lại làm thêm một chuyện ngu ngốc, đáng buồn cười nữa rồi.

Lúc Dương Tuấn đi còn nói thêm, “Lục Tịch, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa, lần này, nhất định em sẽ phải yêu anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.