Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 24: 24: Tức Giận




Bọn họ cùng nhau trở về nhà, cô giúp Trịnh Chu thay đồ ngủ sau đó chuẩn bị gối cho cô bé.

Trịnh Chu ngủ cùng cô, nhưng lại lưu luyến Trịnh Nam, muốn anh cùng ngủ.
“Anh à~Chị~Cùng nhau ngủ đi…” Cô bé giẫy giụa.
Trịnh Nam cáu gắt: “Con bé này, có đi ngủ không?”
“Anh…Anh không thương em” Chu Chu oà khóc khiến Giang Nhu cũng sợ theo.
Giang Nhu vỗ vỗ lưng cô bé an ủi.

Trịnh Nam không dám lớn tiếng, chỉ biết lắc đầu.
“Đứng dậy, nếu không anh vứt em ra đường đấy? Có nghe không?”
“Còn lâu, hứ” Cô bé nấp sau lưng Giang Nhu.
Giang Nhu nhìn anh cười khổ, cô thật là…bất lực.
“Chị, ngủ cùng đi mà” Chu Chu mếu máo.
“Được được được, đừng cãi nhau nữa”
Giường của cô cũng rộng, Chu Chu thì chiếm có một chút, có thêm anh cũng không phải là không thể, con bé chỉ ở đây một ngày, một ngày không chết được.
Cô chuẩn bị thêm một cái gối, để Trịnh Chu nằm giữa hai người, con bé vui như được quà, cứ ôm lấy eo cô rồi ngủ thiếp đi.

Nhưng có anh ở cạnh cô lại chẳng ngủ được, cứ nhắm mắt rồi lại mở.

“Khó ngủ à?” Anh đưa tay sang xoa đầu cô.
Cô gật đầu, đúng là khó ngủ.
Anh nhìn Trịnh Chu ngủ say, đắp chăn cho cô bé sau đấy thì kéo tay cô chầm chậm ra khỏi giường.

Trịnh Nam tìm túi trà mình mua lúc tối, là trà sen, anh cũng hay khó ngủ thế nên mới mua sẵn.

Anh pha cho Giang Nhu một cốc, cô cũng nhâm nhi từ từ, giống như là thưởng thức màn đêm.
“Tiểu Nhu Nhu, trông em rầu rĩ quá đấy”
“Không có, rất vui” Cô thở dài.
Anh liền muốn trêu cô: “Vui vì tôi ở đây à?”
“…”
“Thật thế sao?” Anh ngạc nhiên.
“Ừm” Cô trả lời.
“Muốn ôm em thật đấy” Anh cảm động.
Cô vẻ mặt từ chối nhìn anh, Trịnh Nam bắt gặp vẻ mặt ấy liền bật cười không thôi.
Giang Nhu lần đầu cảm thấy có chút hơi ấm của gia đình, cô từng nghĩ chắc là cả đời này sẽ không bao giờ mơ mộng đến hạnh phúc, cũng không dám tơ tưởng đến nó.

Nhưng bây giờ, Trịnh Nam như một chút ấm áp trong mùa đông lạnh nhẽo, đến sưởi ấm cho cô, nhưng trong lòng cô không dám với tới.
“Lời ông nói chắc là cậu đã nghe…Xin lỗi nhé” Cô trầm mặc
“Cũng không phải lỗi của em, không dám trách”
Giang Nhu xoa xoa ngón tay sau đấy thì trả lời: “Dù gì cũng phải xin lỗi”
“Trễ rồi, mau ngủ đi”
Cô nói rồi lại chạy về phòng đóng cửa, sợ anh mà còn ngủ ở đây chắc chắn cả đêm cô đều không ngủ được.
Giang Nhu uống trà xong liền ngủ rất ngon, đến khi Trịnh Chu gọi cô dậy, cô mới từ từ tỉnh giấc.

Trịnh Chu cùng với Trịnh Nam ăn sáng ở chỗ cô xong sẽ về nhà để trang trí đón tết.
Giang Nhu có hẹn với mấy người đồng nghiệp cũ, cô nằm mệt mỏi ở sopha một mình, cứ xem điện thoại đến hơn ba giờ mới chuẩn bị ra ngoài.
Bọn họ hẹn nhau đi ăn rồi đi uống rượu, có cả Trần Tịnh cùng mấy người lúc trước đến tiệm hoa.

Vừa nghe cô về thành phố liền một hai kéo đi, cô đương nhiên không từ chối, lâu lâu mới có dịp thế này.

Gần sáu giờ thì cô đến nhà hàng gần trung tâm, nơi đây cũng không quá xa nhà cô, tuy vậy nhưng lại khác một trời một vực, chỗ cô yên tĩnh, hợ với mấy người muốn nghỉ ngơi còn ở đây thì vô cùng tấp nập, cảm giác rất có sức sống.

Giang Nhu đi có chút trễ, bọn họ tan làm đã đi ăn, cô chủ yếu đến là để chơi.


Vừa định đi vào thì gặp mấy người Trần Tịnh đi ra, bọn họ vui vẻ chào hỏi rồi kéo cô sang quán rượu cạnh đó.
“Mau nào sếp, hôm nay ép chết chị”
“Được, được, được”
“Lâu lắm mới gặp lại, tối nay chị đừng mong có đường về”
Giang Nhu mặc váy, tuy không quá ngắn như cô lại không cảm thấy an toàn, cảm giác rất khó tả.

Đến những nơi này thật sự rất phức tạp, trước đây ở thành phố cô cũng chỉ mới đi qua hai ba lần nhưng đều không uống nhiều rượu.

Trần Tịnh ngồi cạnh cô, mấy người kia lại thay nhau ép rượu.

Giang Nhu uống liên tiếp ba ly liền than:
“Đừng đừng đừng, quá nhiều rồi!!”
“Sếp, chị đừng yếu thế chứ”
“Mau, hai ly nữa” Ai đó đưa đến tay cô.
Giang Nhu nốc cả hai ly, nhưng đến mấy ly sau đều là Trần Tịnh uống thay cô, anh bị ép uống rất nhiều, đến khi không uống nổi nữa mới kéo cô ra ngoài.
Ở trong gốc tối, Trần Tịnh khẽ nói.
“Sau này đừng đi uống với mấy người họ, bị ép chết thật đấy” Anh ta xoa mấy ngọn tóc của cô.
“Không uống nữa, rất khó chịu nha!”
Trần Tịnh bỗng nhiên tiến gần ôm chặt lấy Giang Nhu khiến cô ngay cả đẩy anh ra cũng không thể, nhưng cô vô cùng giẫy giụa.
“Buông em ra”
“Trần Tịnh…”
Trần Tịnh hít nhẹ: “Em đúng là muốn quyến rũ người ta mà, mặc váy ngắn như vậy để làm gì chứ”

“Trần Tịnh! Đừng…”
Chẳng biết từ góc nào, ai đó lại nắm lấy tay cô kéo ra khỏi người Trần Tịnh, người ấy lại muốn vung tay đấm anh ta nhưng vừa đưa qua đầu, thân người lại bị Giang Nhu ôm lấy.
“Đừng đánh….” Giọng cô thút thít.
Anh nhìn Trần Tịnh trầm giọng: “Mau cút đi”
Đợi Trần Tịnh đi rồi, anh vẫn chẳng bình tĩnh, gỡ tay cô ra khỏi thân mình, nhưng Giang Nhu vẫn quyết ôm chặt.
“Em buông tôi ra”
Giang Nhu dụi vào người anh: “Không buông”
Trịnh Nam vẫn rất lạnh lùng, đẩy cô ra khỏi người mình khiến Giang Nhu bất ngờ ngã mạnh vào tường nhưng anh lại nhanh chóng lấy tay đỡ đầu cô.
Trịnh Nam nhìn vẻ mặt có vẻ đã say của cô, nhớ đến cảnh lúc nãy, tay bất giác đấm mạnh vào tường, không khí yên tĩnh giữa hai người lại pha đem mùi máu tươi, Giang Nhu khịt mũi mờ mịt muốn tiến tới ôm anh.

Trịnh Nam lại tránh đi.
“Nam Nam…” Cô khẽ gọi.
“…”
“Cậu ghét bỏ tôi…” Cô bỗng mếu máo.
“Sau này…Không phiền đến em nữa, em làm gì nghĩ gì cũng Không liên quan đến tôi.

Đừng mong…”
Anh còn chưa kịp nói hết, người nào đó say mèn nhìn nhón chân hôn nhẹ vào hôn anh, cảm giác vị âm ấm vẫn còn đọng lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.