Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 28: 28: Năm Mới




Ông nội Giang cùng Trịnh Nam đánh cờ, quan hệ ‘bằng hữu’ rất tốt.

Trịnh Nam nhìn cô cười cười sau đó lại nhìn ông đang đắc ý vì thắng anh, nhưng anh lại cảm thấy như vậy vô cùng tốt, thua ông một ván nhưng lại có được cháu gái ông, như vậy cứ cho anh thua cả đời cũng được!
“Cậu Trịnh…Cậu có chắc là muốn chơi nữa hay không?” Ông nội nhìn anh.
Giang Nhu phì cười: “Không chơi nữa, không chơi nữa”
“Con đừng có nói giúp người ta chứ? Còn chưa gả đi mà”
“…”
Trịnh Nam định từ chối ông, nhưng may mắn Giang Uẩn cùng Chiêu Tranh cũng đến, được giải vây nên cô và anh cũng rất hí hửng.

Chiêu Tranh chào ông, sau đó lại nhìn sang đôi nam nữ kia, mắt trợn trắng xem họ đan tay.
“C-Cái…cái gì?”
Ông nội cảm thấy Chiêu Tranh có chút lạ liền cất giọng: “Sau thế Tiểu Tranh?”
“K-Không…có, con cảm thấy bất ngờ thôi ạ.”
Chiêu Tranh ngại ngùng.
Đáng lí Chiêu Tranh sẽ gọi ông nội là chú, nhưng lại không gọi được, cảm giác rất không quen, có trách thì trách Giang Uẩn sinh ra quá trễ, làm cho địa vị của cô có chút cao.
Chiêu Tranh cùng hai người họ ra ngoài chỉ để Giang Uẩn ở lại nói chuyện với ông.

Vừa bước ra ánh mắt cô ấy đã chăm chăm vừa mừng vừa dỗi, Giang Nhu liền vỗ vai an ủi.

“Tớ không giấu cậu…Là chưa kịp thông báo”
“Ay da, ai cho tiểu tử nhà cậu đan tay với cô ấy chứ” Chiêu Tranh bĩu môi.
“…”
“Mau buông ra, sau này tôi là thím của cô ấy đấy!”
“Với cương vị của thím, ra lệnh cho cậu”
“…”
Đôi nam nữ bó tay, không đành lòng buông tay nhau ra.

Cảm giác bọn họ đứng cùng một chỗ đẹp đẽ biết bao, cách ăn mặc của Trịnh Nam rất chín chắn, anh thường mặc sơ mi cùng với quần tây đen áo đóng vào rất chỉnh chu tỉ mỉ, còn Giang Nhu thì trái lại, cô thường mặc quần áo theo lối trẻ trung nói thẳng là ghét tuổi tác đấy chứ.
“ Hai người bọn cậu đúng là trời sinh một cặp đấy!”
Giang Nhu nhún vai.
Cô và anh…Trời sinh một cặp…Nghe cũng có lí, Giang Nhu cảm thấy lời nói của Chiêu Tranh quá đúng, vui vui vẻ vẻ dụi đầu vào người anh, muốn làm nũng.
Trịnh Nam xoa xoa đầu cô thuận tay đỡ lấy eo, mà cảnh tượng này khiến Chiêu Tranh trợn mắt không thôi.

Nếu bà nội Giang không gọi cô ấy vào trò chuyện thì chắc chắn cô sẽ mắng chết đôi nam nữ này.
Giang Nhu chớp chớp mắt, tay không rời khỏi eo Trịnh Nam.

Anh xuống bếp cắt hoa quả cho cô, cô lại càng đi theo, Trịnh Nam hỏi cô đi theo để làm gì, ai đó lại chỉ nói hai từ.
“Ngắm anh”
“…”
Sắp đến thời khắc bước sang năm mới, một nhà đông đủ cùng nhau tụ họp, người thì chơi cờ, có người lại xem chương trình năm mới, còn lại đều chú tâm cho chuyện riêng.
Giang Nhu đợi đến khi vừa bước sang năm mới liền gửi một phong cho nhóm bạn, sau đó lại tò đến nhóm nhân viên trước đây.

Cô gửi cũng rất nhiều nhưng nhận lại không ít.

Người kia ngồi cạnh kéo vạt áo của cô, Giang Nhu ngước mắt muốn hỏi xem anh nói gì, ai đó liền tủi thân.
“Em…còn chưa kéo anh ra khỏi danh sách đen…”
Cô sững sốt một phen
A đúng rồi!
Lần ấy mạng xã hội của Trịnh Nam bị cô lôi vào danh sách đen, cũng là vì cái cô Lưu gì ấy, nhưng sau đó thì liên lạc qua điện thoại bởi thế…
Cô quên mất…
Bởi vì bọn họ yêu nhau quá bất ngờ, cô còn chưa chuẩn bị tâm lí thế nên không nhớ đến việc ấy.
Giang Nhu ngại ngùng đưa điện thoại đến tay anh, như thể ‘Muốn chém muốn giết tuỳ anh’, Trịnh Nam phì cười lắc đầu.


“Là em lôi vào thì tự lôi ra”
Giang Nhu đẩy anh: “Anh đúng thật là…nhỏ nhen”
Cô cầm điện thoại, vừa kéo anh ra khỏi danh sách đen liền nhận được phong bì to của Trịnh Nam kèm theo một dòng chữ: ‘Bảo bối, năm mới bình an’
“…”
Phong bì của anh lớn lắm, còn nhiều hơn tổng phòng bì của mọi người khiến Giang Nhu hơi ngây người.
“Bác sĩ nhiều tiền vậy sao?”
“Sớm biết em đã lấy chồng bác sĩ rồi…”
Anh nhéo má cô: “Vậy bây giờ cũng không muộn”
“…”
Cô phát hiện, anh sau khi ở gần cô cách nói chuyện cũng tiến bộ hẳn lên, cái gì cũng trả treo được, còn rất thành thật.

Trịnh Nam rất chu đáo, anh chuẩn bị một loạt phong bao cho mọi người, còn tận tâm chúc tết, ông nội Giang gật gù không thôi, xem ra ông cũng vừa mắt vậy cháu rể này lắm.

Lê Nguyệt theo đó cũng vừa lòng.
Cô lướt điện thoại, nhìn thấy có rất nhiều phong bao trong đó có Trần Tịnh.
Trần Tịnh: [Phong bao cho bạn] ‘Chúc mừng năm mới.’
Giang Nhu nhàn nhạt nhìn tin nhắn: ‘Cảm ơn’
Trần Tịnh: ‘Xin lỗi chuyện em lần trước nhé’
Trần Tịnh: ‘Nhất thời kích động’
Giang Nhu: ‘Không có gì’
Trần Tịnh: ‘Vậy…Vậy khi nào chúng ta gặp nhau một buổi đi’
Giang Nhu: ‘Rất bận, chưa có thời gian rảnh’
Cô tắt điện thoại không chú ý đến nữa, chỉ nhing Trịnh Nam đang gửi bao lì xì cho Trịnh Nhu và bố mẹ, vừa hay cô cũng muốn gửi mới đưa tay vào bấm gấp hai lần rồi gửi cho họ.

Cảm thấy mình quá hào phóng nên Giang Nhu được một phen tự hào, còn anh thì thở dài không thôi.

Là tài khoản của anh, là tiền của anh cô tự hào gì chứ, chút mặt mũi này…
Đợi đến lúc trở về phòng cũng đã 1h sáng, cô nhìn ra ban công, bên ngoài vẫn sáng đèn, không khí năm mới thật tốt, không có gì để phiền muộn.
Giang Nhu thẩn thờ một ngồi, đến khi hơi ấm từ đằng sau quá mạnh mẽ mới chợt nhận ra ai đó ôm cô đến đỗi nghẹn.

Trịnh Nam để cằm lên vai cô, đôi lúc lại xoay sang hôn nhẹ vào cổ cô khiến Giang Nhu chợt rung người.
“Chúng ta cùng ngủ một giường sao?” Giang Nhu muốn đẩy anh ra.
“…”
Cô xấu hổ, rõ ràng đã ở bên nhau, không ngủ một giường thì thế nào đây?
Trịnh Nam buông nhẹ cô ra, xoay người cô đối diện với mình.

Đôi môi cô bỗng nhiên ấm áp, ẩm ướt, người kia cuối đầu cuồng nhiệt hôn cô.
Anh nhắm chặt mắt, hơi thở phả ra chút mùi bạc hà thơm nhẹ.
Đôi tay Trịnh Nam đỡ lấy đầu cô, không muốn cô lùi về sau.
Miệng lưỡi quấn quýt, môi không muốn rời.
Đến khi Giang Nhu thở hổn hển muốn anh buông ra, Trịnh Nam mới luyến tiếc tha cho cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.