Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 42: 42: Anh Trịnh-chồng Tôi




Buổi sáng nọ Giang Nhu và Trịnh Nam có gặp ở thành phố nhưng mỗi người một hướng phải chia nhau đi xử lí công việc.

Trịnh Nam phải đến kho thuốc để kiểm tra chất lượng, cô cũng phải đến công ty để chuẩn bị cho lễ trao giải đi cùng Điềm Di.
Cô sắp kết thúc sự nghiệp làm nhạc vì vậy xuất hiện một lần cũng chẳng sao.

Nghe cô cũng đi Điềm Di vui mừng như vớ được vàng, vui vẻ cả một ngày.
“Chị xem bộ lễ phục này được không?”
Giang Nhu gật gù: “Màu hồng này…Trông giống công chúa thật!”
“Nhìn chị giống công chúa sẵn mà”
Quản lí Mã nghe được liền bật cười: “Chị ấy? Bây giờ phải là mẹ công chúa chứ”
Nghe được lời kia Giang Nhu hờn dỗi trợn mắt, quá đáng!
“Chị đến thành phố một mình nhỉ?”
Quản lí Mã: “Người ta sắp có chồng, đương nhiên là đến với chồng”
Người phục trang kia không ngậm được mồm: “H-Hả…Nữ Thần sắp có chồng sao?”
“…”
Cô hận không mắng quản lí Mã nhiều chuyện, sao càng ngày lại càng giống Điềm Di thế nhỉ? Nhắc đến Điềm Di, cô mới cảm thấy từ khi nổi tiếng thêm một chút, càng ngày cô bé càng dịu dàng hơn, ít bám người hơn, mà khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ…Không phải yêu sớm chứ?

“Điềm Di có biểu hiện lạ vậy à?”
Nghe cô nói quản lí Mã cũng cảm thấy thế, có thật vậy không?
“Điềm Di tiểu thư, em chắc chắn là yêu sớm!!” Giang Nhu gật gù nhìn cô bé ngồi một góc.
“…”
“Chị à, nhỏ tiếng một chút”
Nhìn phản ứng của cô nhóc đương nhiên những suy nghĩ của họ nãy giờ đều đúng.
“Yêu thì yêu, giấu giấu giếm giếm làm gì? Chị đây còn theo đuổi người ta”
Nói đến đây cô hất mặt tự hào sau đó lại cảm thấy không đúng, dáng vẻ ngày thưởng của cô đâu rồi? Hay là bị Trịnh Nam làm cho hư rồi sao?
“Khụ…Mau tiếp tục đi, đừng làm trễ giờ”
Hội trường tổ chức không biết có bao nhiêu là người có danh có tiếng còn phải gọi là ‘ông lớn’ cô suýt chút nữa là bị không khí này nuốt trọn.
Ngồi hai tiếng, Điềm Di nhận được hai giải thưởng về là ca sĩ trẻ và giọng hát triển vọng sau đó chính là bảng đề cử cuối cùng về ca sĩ và nhạc sĩ của năm, Điềm Di và Đào Đào cùng nhau một cặp được đề cử.
Cảm giác cô cũng rất thảnh thơi, muốn lấy điện thoại nhắn tin cho Trịnh Nam.
“Bảng đề cử này có chút thuyết phục, lão sư…ông thấy thế nào?”
Người được gọi là ‘lão sư’ kia vô cùng vui tươi: “Ay da thật muốn xem tác giả Đào Đào có đến không nhỉ?”
Nghe Giang Nhu được điểm danh, Điềm Di liền quay sang gọi cô.
Trịnh Nam: ‘Anh đợi em’
Nhu Nhu: ‘Xong ngay thôi, anh xong việc khi nào?’
Trịnh Nam: ‘Một lúc rồi’
“Và người thắng giải không ai khác chính là…”
“Điềm Di và Đào Đào”
Giang Nhu đang cuối đầu ánh đèn lại chiếu đến Điềm Di khiến cô ở cạnh cũng toả sáng hơn hết, buổi phát trực tiếp còn rầm rộ xem tiểu tiên nữ ngồi cạnh Điềm Di là ai.

Khoảng vài giây sau Điềm Di kéo tay cô đứng dậy tự nhiên đi thẳng về sân khấu lớn, khuôn mặt còn mỉm cười.
Người lão sư vừa rồi có chút thắc mắc, vừa nhìn họ đã muốn hỏi:
“Vị này là…”
Cô bên cạnh Điềm Di gật đầu: “Xin chào mọi người tôi là Giang Nhu thuộc công ty quản lí nghệ sĩ Tư Thành”
“Tôi ở bộ phận sáng tác, mọi người còn hay gọi là Đào Đào”
Hội trường bỗng chốc rì rào.
Vị lão sư bao nhiêu niềm vui đều hiện lên mặt: “Hâm mộ đã lâu, không ngờ cô Giang còn trẻ!”

Giang Nhu và Điềm Di được trao cúp sau đó sẽ phát biểu, Điềm Di chỉ nói vài câu ngắn ngủi liền đưa micro cho cô.
“Sáng tác không lâu nhưng mọi người đều rất ủng hộ, tiện đây chắc là sẽ thông báo với mọi người…”
“Tôi sẽ lui về ít hoạt động hơn”
Ai đó liền cất giọng hỏi: “Có lí do sao?”
“Không có không có, chỉ là kết hôn”
“Người xuất hiện tin đồn yêu đương với Điềm tiểu thư chính là anh Trịnh-Chồng tôi”
Buổi lễ kết thúc, cô được mời vài ly rượu còn trò chuyện với mấy vị tác giả sau đó cố gắng về sớm một chút, sợ anh sẽ đợi.
Trịnh Nam nghe điện thoại công việc nhìn thấy cô liền ra mở cửa xe, nét mặt anh hôm nay không tồi.
“Bà Trịnh…Em cũng quá thẳng thắn rồi đấy”
Anh chỉ vào màn hình bình luận ở dưới buổi phát trực tiếp.
“Giải oan cho Điềm Di xong rồi, chúng ta về nhà họ Giang đi đã” Cô lơ đi.
“Em tuyên bố như vậy anh rất vui”
Cũng đúng.
Trước đây lúc anh dính tin đồn cũng không thấy cô ra mặt giải quyết đương nhiên là vì đẩy mạnh danh tiếng cho Điềm Di, bây giờ Điềm Di có vài thành tích không cần cô giúp nữa.
Ngày mai là hôn lễ của chú nhỏ, bây giờ bụng của Chiêu Tranh có chút to còn rất vất vả, anh ta ngoài việc lo lắng hôn lễ còn phải lo cho sức khoẻ của Chiêu Tranh, khuôn mặt cũng đã gầy hơn một chút.

Nhưng làm sao mà tránh khỏi sự trêu chọc của Giang Nhu.
“Chú nhỏ nhà ta phong độ lẫm liệt đâu rồi? Đây đâu phải?”
Trịnh Nam xoa vai cô vẻ mặt cưng chiều: “Ừ nhỉ?”
“Chiêu Tranh cậu ngoại tình à? Dẫn ai về thế kia?”
Giang Uẩn lườm cô: “Nhóc con có thôi đi không?Em họ ở trong bụng đang cười nhạo con đấy”

“Cười con hay cười chú?”
“…”
Thấy Giang Uẩn không vui Chiêu Tranh cũng bịt miệng Giang Nhu lại không cho nói nữa.
“Ay da vẫn là thím thương chú nhất”
“Phải không chú nhỏ?”
Giang Uẩn xoa bụng Tranh Tranh tự hào: “Còn phải nói”
Ông bà nội Giang cảm thấy sự hoà hợp của họ cũng rất thú vị, buổi tối chưa ngủ lại còn cùng bọn trẻ nôn nao hôn lễ.

Trịnh Nam đã sớm bị kéo đi đánh cờ, Giang Nhu buồn ngủ muốn tìm anh cũng không xong.
“Ông à…Con buồn ngủ rồi”
Ông nội Giang vẫn đánh cờ: “Vậy thì đi ngủ đi”
“Người của con ở đây, ông bảo con phải ngủ thế nào”
Ông nội Giang ho nhẹ: “Nam Nam lâu lắm mới đến, hay là một ván nữa?”
“Ông à” Giang Nhu giận dỗi.
“Được rồi được rồi trả người cho con, mau đi đi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.