Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 43: 43: Vợ Anh Giỏi




Trịnh Nam tắm sau cô nên cô đã lên giường từ sớm, vẻ mặt mệt mỏi vẫn không vơi đi lại còn rất ngơ ngác, trông như mất hồn.

“Tin nhắn của em đã 99+ rồi đấy, không biết khi nào mới trả lời hết”
Anh lau khô tóc rồi lên giường ôm cô: “Nhiều thế à? Có phải đều khen em không?”
“Nội tâm người ta làm sao em biết, có vài người muốn khuyên em tiếp tục làm nhạc, có vài người còn muốn hợp tác với em”
Anh gật gù: “Vợ anh giỏi”
Nghe được ba chữ kia trái tim cô như nháo nhào không biết nói gì liền muốn anh lập lại ba từ ấy.

Trịnh Nam nhìn cô năn nỉ mình một lúc cũng không đành lòng: “Anh nói là vợ anh giỏi”
Nghe anh nhấn mạnh từng chữ lòng cô sảng khoái lạ thường, còn hào phóng thưởng cho anh một cái hôn, nhưng hôn như chuồn chuồn lướt nước vốn anh còn chẳng cảm nhận được gì ngoài đôi môi mềm mại của cô.

“Chúng ta khi nào mới đăng kí kết hôn?” Anh tủi thân ôm chặt cô.

Giang Nhu suy nghĩ: “Đợi chúng ta về hỏi dì tìm một ngày đẹp”
“Thật sao?”
Nhìn anh không tin vào tay mình cô gật đầu chắc chắn, Trịnh Nam vui sướng không thôi, ai cũng nôn nóng muốn cưới vợ nhỉ?
“Ngày mai còn hôn lễ, mau ngủ đi”
Trịnh Nam áp người gần cô, cô đương nhiên là cảm thấy vài thứ không nên.


Trịnh Nam nhẹ giọng: “Anh bỗng nhiên…rất muốn em”
“Không được, em còn chưa chuẩn bị”
“Buồn ngủ thật đấy” Cô ngại ngùng giả vờ trở người.

Anh thở dài: “Giúp anh một chút”
Bàn tay cô bị nắm lấy đưa gần đến chỗ nào đó, cô muốn rút tay về liền cự quậy đụng vào thứ đó khiến tay nóng ran mặt còn đỏ muốn tránh né.

“Trịnh Nam…Anh đúng là không có chút mặt mũi”
Buổi sáng Trịnh Nam dậy sớm hơn cô, xuống lầu đã thấy mọi người đang loay hoay cắm hoa, còn không dám nhờ đến Giang Nhu.

“Nhu Nhu chưa dậy à?” Chiêu Tranh nhìn anh.

Anh khẽ ừm một tiếng.

“Hay anh lên gọi nó?” Giang Uẩn nhìn Chiêu Tranh.

Trịnh Nam liền ngăn cản: “Không được, cô ấy lâu lắm mới ngủ ngon”
Mọi người liền thầm cười, sao đại sự từ khi nào còn không quan trọng bằng giấc ngủ của Giang Nhu vậy!
“Nam Nam cưng chiều nó quá đấy” Bà nội Giang cười.

Ông nội Giang lại nhớ: “Khi nào bọn con quyết định chuyện đại sự?”
“Đợi tìm ngày tốt, bọn con sẽ nhanh”
Nghe anh nói mọi người đều an lòng.

Đợi Giang Nhu dậy Chiêu Tranh ở cạnh nhìn cô cắm hoa tâm trạng rất hạnh phúc kể lại việc lúc nãy cho cô nghe.

“Không ngờ nhỉ? Lúc cậu đi Trịnh Nam còn nghĩ không thể gặp lại cậu”
“Ừm, tớ cũng từng nghĩ vậy” Cô ôn hoà trò chuyện.

“Bọn tớ có câu ‘Mấy mùa hoa nữa Trịnh Nam sẽ gặp lại Giang Nhu’”
“Người nghe được đều tưởng hai người được nhắc đến không có thật”
Giang Nhu nhìn anh cảm động: “Chẳng phải mùa hoa năm nay tớ và Trịnh Nam đã có nhau rồi sao”
Nhìn cô đỏ mắt anh không biết chuyện gì liền chạy đến Chiêu Tranh lắc đầu được Giang Uẩn đỡ về phòng.

“Sao lại thế này? Gai đâm vào tay em à?”

Cô dụi mắt bật cười: “Không có, anh đừng có làm quá”
“Để anh phụ em”
Giang Nhu bĩu môi: “Anh biết gì mà phụ”
“Cũng đúng…Tay em thanh thoát như vậy làm gì chẳng giỏi”
“…”
Nghe thấy lời trêu ghẹo kia hai má cô phùng lên muốn mắng anh như lại không nói nên lời đành im lặng.

“Anh cảm thấy chúng ta như này rất tốt”
Cô lắc đầu: “Không tốt chút nào”
“…”
Người đến rất đông, nào là những tràng pháo tay hay là mời rượu mời bia còn có những giọt nước mắt của mọi người, bao nhiêu khung bậc cảm xúc đều khiến người ta xao xuyến đến lạ.

Giang Nhu cũng khóc, ngồi cạnh Trịnh Nam, thấy anh vỗ về cô lại càng khóc to hơn.

“Được rồi được rồi, nói thêm một chút nữa cháu tôi sẽ khóc hết nước mắt đấy” Giang Uẩn phía trên trêu chọc.

“Chú mới khóc hết nước mắt!”
Giang Uẩn cười: “Được, là chú”
Không khí nhộn nhịp khiến buổi tiệc khó mà chấm dứt, chỉ có cô dâu vì sức khỏe mà chạy trước còn tất cả mọi người đều rất hết mình.

Đương nhiên mấy người bạn cũ cũng có mặt đông đủ.

Đến nửa đêm tiệc kết thúc cảm giác lân lân của mọi người vẫn còn, ai nấy đều say xỉn, một tay Giang Uẩn sắp xếp xe cho họ.

“Em uống nhiều rồi” Trịnh Nam đỡ cô.


Giang Nhu xoa mặt anh: “Không có”
“Anh mau lại đây, em hôn một chút” Cô kéo nhẹ người anh.

Trịnh Nam lại tránh không để cô có cơ hội làm loạn, cô cứ thế làm nũng dụi vào người anh khiến Giang Uẩn cùng với mấy người dọn dẹp chú ý.

“Hay là cậu cứ đẩy nó xuống hồ bơi đi, như vậy chắc chắn không làm loạn nữa” Chú nhỏ trêu chọc.

“Vậy tôi đưa cô ấy về phòng trước”
Giang Uẩn cười: “Được, không phiền đôi nam nữ”
Quả thật cô uống rất nhiều thế nên đầu óc của không còn chút tỉnh táo, làm ra loại chuyện gì cũng chẳng rõ, chỉ biết là khi thức dậy Trịnh Nam đã giúp cô thay quần áo ngủ, hình như còn tẩy trang giúp cô.

“Tỉnh rồi à? Có đau đầu không?”
Nghe được lời quan tâm cô liền nhẹ nhàng còn định sẽ nhõng nhẽo: “Chóng mặt thật đấy”
“Cho em chừa tội uống nhiều”
“Sau này có anh mới được uống nhiều như vậy biết chưa?”
Giang Nhu nắm tay anh: “Biết rồi, em rất nghe lời”
Trịnh Nam bây giờ mặc bộ quần áo người thường trong còn trẻ hơn mọi hôm, cô ngơ ngác nhìn anh, đúng là quá đẹp trai mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.