Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 56: 56: Ngoại Truyện5 Bánh Bao Nhỏ




Không ngoài dự đoán của bác sĩ, Giang Nhu sinh đủ ngày đủ tháng còn sinh ra được một bé gái rất đáng yêu, chẳng biết là do cô suy nghĩ nhiều hay sao nhưng từ khi có cô công chúa anh về sớm lạ thường, đồ chơi trong nhà lại tăng dần theo thời gian, có ngày Giang Nhu không chịu được liền trách móc.
“Anh mang về nhà hết đi chứ? Để ở đây rất chiếm chỗ”
“Mà Bánh bao nhỏ còn rất bé”
Bánh bao nhỏ là nhũ danh mà Giang Nhu đặt cho con gái.
“Anh quả thật lo rất xa”
“…”
Người đàn ông ở cạnh nhăn mặt, biểu cảm không mấy vừa ý nhưng không lên tiếng mà âm thầm dọn dẹp.
Anh cảm thấy bị vợ chê trách cũng rất buồn nha! Nhưng ngoài việc thuận theo thì chẳng biết phải thế nào.
“Vợ à…” Anh từ sau ôm cô vào lòng nhẹ nhàng xoa xoa.
“Hôn anh một chút đi”
Giang Nhu nghiêng đầu nhìn anh, có lẽ là quá bận rộn nên Trịnh Nam mới cảm thấy thiếu chút tình cảm từ cô, đôi phần nhõng nhẽo đều hiện rõ trên mặt.
Cô quấn lấy cổ anh thầm cười: “Sao thế này? Anh đã làm bố rồi đấy”
“Đợi Bánh bao nhỏ lớn thêm một chút, chúng ta lại sinh em cho nó” Anh hôn nhẹ lên môi cô.
Trịnh Nam theo bản năng ngả đầu vào vai cổ hít một hơi, dễ chịu vô cùng.
“Ừm, lại sinh” Cô gật gù hạnh phúc
Tình yêu vốn dĩ có rất nhiều thứ để chi phối, nhưng có kết tinh của họ lại càng khiến hai người nghiêm túc, chịu trách nhiệm với tình yêu của mình.


Vốn dĩ những đôi vợ chồng đều có những bất hoà nhưng có kiềm chế được hay không, có vì nhau được hay không phải xem còn có điều gì để họ nhường nhịn nhau.
Khi Bánh bao nhỏ hai tuổi đã lắp vài tiếng, còn rất tinh nghịch, ở trong tiệm đều toàn những vết nguệch ngoạc của con bé, khiến cô suýt chút nữa đã ‘xuống’ tay nhưng may là Trịnh Nam ngăn cản, còn ôm con bé chạy đi mất.
“Anh đứng lại”
“Anh bây giờ là bênh ai chứ?”
“…”
Anh vỗ vỗ lưng Trịnh Giang đi dọc theo đường dốc, không biết con bé có hiểu hết những gì anh nói hay không nhưng xem như chính là dạy dỗ trước khi nhận thức, nói chuyện với con bé một chút cũng không sao.
“Con đừng làm mẹ tức giận nữa nhé”
“Nếu không bố sẽ không ngăn mẹ kịp”
Con bé dụi mặt: “B-Ba ba”
“Hửm? Nhất trí nhé?”
Trịnh Nam phì cười vỗ vỗ lưng.

Muốn đưa con bé đến nhà bà nội tránh nạn, kết quả khi định bế đi lại bị bà nội giữ lại bầu bạn, đuổi anh về mất.
Giang Nhu lấp ló quan sát: “Bánh bao nhỏ đâu?”
“Mẹ trông rồi” Anh cầm khăn lau trên tay cô định lau kính.
Cô lắc đầu: “Anh bênh con như vậy sẽ hư”
“Không phải mẹ nó vẫn hay làm nũng sao? Anh đều bênh cả mà!”
“Nếu không Bánh bao sẽ tủi thân”
Cô hừ nhẹ: “Anh thì chỉ biết thế thôi, đợi thêm một năm em sẽ đưa Bánh bao đi học”
Cũng không hẳn là đi học, chỉ là tiếp xúc với môi trường từ sắp sẽ khiến Bánh bao nhỏ không còn nhút nhát nữa, có thể hoà nhập vào cuộc sống.
Nhưng xoay qua xoay lại liền đợi được đến ngày Bánh bao đi học, con bé còn thầm vui vì có thể thoát khỏi ‘địa ngục’ đầy hoa này.
“Mẹ, Bánh bao muốn bút đẹp~” Cô bé nũng nịu.
Giang Nhu tuỳ tiện đưa đến vài chiếc bút: “Con chưa biết viết cần để làm gì?”
“Bút đẹp bút đẹp~ Mẹ mua cho con đi”
Trịnh Giang hậm hực nhìn cô sau đó lại thành ra dỗi mà quay đi, nhưng thấy bố trong tay vài món đồ vừa mua cô bé lại ngoan ngoãn chớp mắt.
“Bố về rồi ạ”
Anh quỳ xuống để con bé ôm cổ, sau đó lại đặt một nụ hôn bên má.
“Ừm, bố mua vật dụng cho Bánh bao đi học”
Cô xuỳ một tiếng: “Ai da đúng là bố con nhà này làm màu thật”

“…”
“…”
Trịnh Nam ho nhẹ, ý tứ rằng cô đừng làm cô bé mất hứng.

Cảm thấy chồng mình có chút đáng yêu Giang Nhu chỉ lẳng lặng nhìn bố con họ một tiếng nịnh hai tiếng yêu, có phải đang bỏ cô sang một bên không vậy chứ?
Giang Uẩn vừa hay lại gọi đến, nói chuyện ba câu liền muốn tìm Bánh bao nhỏ.
“Bánh bao, có muốn đến thành phố cùng chú nhỏ Giang An chơi không?”
“…”
Nghe câu ‘chú nhỏ’ kia quả thật rất vừa tai nha! Bọn họ dạy con đều dạy từ bé, còn phải dạy từ cách xưng hô.

Giang Uẩn ân cần nhìn con bé.
“Chú Giang An không đi học ạ?”
“Nhưng con thì phải đi học”
Trịnh Giang gật gù.
Giang An bên kia bĩu môi: “Bánh bao mau đến đi”
Cô bé nhìn bố mẹ đang quan sát, cảm thấy ở thành phố có chút vui.

Nhưng cực kì cẩn thận không biểu hiện một chút thích thú của bản thân.
Giang Nhu xoa đầu cô nhóc: “Hình như sắp tới phải đến thành phố một chuyến chồng nhỉ?”
“Ừm, anh cũng phải đến kiểm tra kho thuốc”
Cô tỉ mỉ tiếp tục quan sát: “Ai cha, chắc là phải để Giang Giang cho bố mẹ…”

“…C-Con đi với bố mẹ”
“Chắc là vui lắm”
Cô bé chớp chớp mắt trông dáng vẻ cực đáng yêu.
Không có gì ở thành phố cả, chỉ là Trịnh Giang lâu ngày không đến thăm ông bà, bây giờ đã lớn như vậy, nếu không đi nữa thì không được.

Xem như vì con gái mà vui vẻ.
Cô nhóc suốt một tuần vui vẻ cũng chỉ vì ngày cuối tuần sẽ được đưa đến thành phố chơi, vừa hát vừa ca, giọng vẫn thanh thoát lạ thường.
Đường nét trên khuôn mặt Trịnh Giang không thể chê, như được đúc từ bố mẹ mà ra, đẹp đến ngỡ ngàng, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần.
“Mẹ…Bánh bao muốn sữa”
Giang Nhu đang xử lí công việc thuận tay lại đưa cô bé hộp sữa dâu nhỏ.
“…”
“Mẹ à~ Con không thích sữa dâu mà”
Cô nhịn không được liền năn nỉ một tiếng: “Bảo bối ngoan một chút, khi nào đến mẹ sẽ mua cái khác có được không?”
“…Vâng ạ”
Giọng nói Giang Nhu nhẹ nhàng từng chút khiến Trịnh Giang không thể nhõng nhẽo càng không thể làm khó, cô bé cứ như vậy mà im lặng ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Cô thấy nhìn như chiêu này rất được nha! Cả bố cả con đều mềm lòng cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.