Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 58: 58: Ngoại Truyện Hoàn




Hôm nọ, Bánh bao nhỏ vẫn còn nô đùa cùng Giang An thì bên trong nhà người lớn vẫn đang xì xào to nhỏ, bàn bạc về hôn lễ.
Giang Nhu xua tay: “Cũng không cần lớn, mọi người ăn với nhau bữa cơm là được”
Nhưng anh thì không hài lòng với dáng vẻ ung dung của cô: “Được cái gì? Rõ là đã nói đợi con lớn một chút…”
“Tuỳ anh quyết, em không có ý kiến”
“Làm hôn lễ to thế nào cũng được!”
Cô sợ anh nổi giận liền nhanh miệng nói.
Đúng vậy, anh vẫn còn nợ cô một hôn lễ thật trang trọng, cả đời anh nếu không làm được chắc chắn chết không nhắm mắt.

Giang Uẩn cảm thấy cháu rể nói đương nhiên hài lòng mười phần, còn lấy căn nhà làm quà cưới.
“Ay da chú nhỏ cũng đừng khách sáo vậy chứ…”
“Nếu không thì thêm một chiếc xe đi” Cô bĩu môi nhõng nhẽo với Chiêu Tranh.
Dáng vẻ muốn từ chối cũng không từ chối được của Chiêu Tranh làm Giang Uẩn suýt cười thành tiếng đành ậm ừ đồng ý, số tiền bỏ ra quả thật không nhỏ nha!
Ông bà Giang không có ý kiến, tuỳ bọn nhỏ quyết định nhưng ánh mắt rất trông chờ, trông chờ cái ngày cháu gái mặc váy cưới gả đi, trông chờ được nhìn thấy cô ở dáng vẻ hạnh phúc nhất, vui sướng nhất.
Trịnh Nam xử lí mọi việc của hôn lễ sau đó chuyển sang phần chuẩn bị của Chiêu Tranh, anh vì mấy hôm bận rộn không dừng nên muốn đưa cô đi dạo.

Tay cô đan tay anh, nhẹ nhàng đi loanh quanh, đôi lúc gió lại thổi làn tóc của Giang Nhu khiến cô chật vật điều chỉnh.
“Anh búi tóc cho em” Trịnh Nam tìm chun tóc sau đó dịu dàng giúp cô.
“Nam Nam nhà ta thật giỏi”
Nghe được lời khen, anh cuối người hôn nhẹ vào môi cô: “Ừ, chồng của em rất giỏi”
Giang Nhu bĩu môi tựa vào người anh tiếp tục đi dạo, khu này vắng vì thế người đến chẳng nhiều, lưa thưa vài siêu thị, cửa hàng tiện lợi.
“Lúc anh đến thành phố tìm em…Có phải rất tuyệt vọng không?”

“Anh còn hút thuốc, đứng mãi chẳng dám bấm chuông”
Trịnh Nam ho khan, không muốn tỏ vẻ bối rối.
“Có phải không?”
Nhưng rồi anh lại ừm nhẹ, sau đó xoa đầu cô: “Anh đứng mãi là bởi vì nghĩ cách phù hợp với em”
“Sau đó thì sao?” Cô ngớ người.
“…”
“Anh cảm thấy chỗ nào cũng hợp”
Nghe thấy lời kia, Giang Nhu bật cười.
Chỗ nào cũng hợp…
Vậy mà trước đây có người đến mặt cô cũng không thèm nhìn.
“Được đó Trịnh Nam, nhưng em lại thấy chúng ta không hợp…”
Cô gật gù.
“Chúng ta chỗ nào cũng hợp, em đừng có lí lẽ kiểu đấy” Anh nhéo má cô.
Cô cười rất tươi, cảm nhận được chút thú vị khi Trịnh Nam mất bình tĩnh.

Hôn lễ của họ…cô thật sự rất mong chờ, nói là không muốn nhưng trong thâm tâm lại vô cùng phấn khích, vui mừng đến mức bao nhiêu hạnh phúc đều nằm trên mặt.
Trước ngày cử hành hôn lễ, mọi khách mời đều được đưa đến và nhận phòng trước, Giang Nhu dành ra một ngày để họ đi chơi xung quanh thành phố.

Viễn Chính đưa thầy Viễn đi xem triển lãm, nghe nói ông muốn tặng vợ chồng cô một bức tranh xem như quà cưới, còn Tú Tri lại cùng cô tâm tình hết chuyện này đến chuyện khác.
“Hôn lễ của tớ cậu không có mặt, trách cậu thế nào đây?”
Cô cười phì nịnh nọt: “Tri Tri nhà ta không chấp kẻ yếu”
“Cậu chỉ giỏi ngon ngọt” Tú Tri lắc đầu cười khổ.
“Mà này…”
“Cậu mời ở chỗ chúng ta không ít…Tiền xe tiền khách sạn…Chi mạnh tay thế”
“…”
Lúc này Giang Nhu mới chợt nhớ, đúng vậy, rất mạnh tay nha!
“Cậu đi mà hỏi thím Chiêu, cô ấy quẹt thẻ”
“…”
Cả phòng chỉ nghe tiếng cười thất thanh của Tú Tri thêm vào đó là nét mặt hài lòng của Giang Nhu, xem ra cô nương họ Chiêu lành ít dữ nhiều!
“Nói gì mà vui thế?” Trịnh Nam từ sau tiến đến chậm rãi ngồi xuống cạnh cô.
“Ai da cậu nhiều chuyện từ khi nào thế?” Tú Tri nhìn anh.
Trịnh Nam nheo mắt: “Tôi chỉ muốn biết cậu và vợ tôi có nói xấu người khác hay không thôi”
“…”
“Còn lâu…” Cô bĩu môi.
Tú Tri nhớ đến việc gì đó liền muốn đuổi anh ra ngoài: “Chưa đến hôn lễ, ai cho cậu đến nhìn cô dâu chứ?”
“…”
“Không được” Anh cự tuyệt muốn ôm lấy tay Giang Nhu

“Ra ngoài mau, tôi đổi ý sẽ không gả nữa đấy”Tú Tri hất mặt.
Dưới sự tuyệt vọng, Trịnh Nam không giành được vợ đành ra ngoài đóng cửa thở dài.

Nhưng sau một lúc, mặt anh lại trở nên rạng rỡ, cuối cùng ngày mà anh mong chờ cũng đến, người anh muốn cưới đã sắp cưới, một nhà ba người êm ấm vô cùng.
Bánh Bao nhỏ vừa đi chơi dạo với Giang An còn có Tiểu Hạo con của Tú Tri, nhìn thấy bố con bé liền nhào vào lòng anh.
“Bố” Cô bé ngoan ngoãn hôn ‘chụt’ vào má.
“Ừm, không ngủ sao?”
“Không ngủ, Tiểu Hạo bảo sẽ cùng con nghe mẹ nuôi đọc truyện”
Trịnh Nam xoa đầu Trịnh Giang: “Nhưng mà mẹ nuôi đang tâm tình với mẹ con rồi”
“Vậy không được”
Cô bé mạnh dạng đi vào như muốn kéo Tú Tri ra khỏi tay Giang Nhu, để cô dâu ở chốn phòng kia một mình.
Cô không khỏi cười trừ, bất lực nhìn đứa con gái yêu của mình, nhưng chưa đến năm phút, ai đó đã lẻn vào, khoá trái cửa.
“…”
“Làm gì đấy?” Anh thì thào bên tai cô.
“Chỉnh biểu cảm một chút, em sợ lúc chụp ảnh sẽ không đẹp”
Trịnh Nam gật gù: “Anh thấy em đã đẹp lắm rồi, đừng chỉnh nữa”
Toàn lời lẻo mép không nhỉ?
Nhưng cứ tin đi!
Khuôn mặt anh rất điềm tĩnh, điềm hơn cô nhiều.

Nhưng đến khi nắm tay anh, phần nào lạnh lẽo thêm chút mồ hôi trên tay, hình như anh đang rất lo, mà lo cái gì mới quan trọng? Chỉ có trong lòng anh mới biết, anh lo không làm trọn vẹn cho cô, lo rằng thanh xuân cô bù đắp nhiêu đó chẳng đủ, càng lo sẽ không hoàn thành trách nhiệm với cô.
Nhưng anh biết, cô cần anh là đủ!
Ngày Trịnh Nam hạnh phúc nhất…là ngày anh nhìn thấy cô cầm trên tay bó hoa cưới, mặc trên mình chiếc váy cưới, và là cô dâu của một mình anh.

Khoảnh khắc cô từ từ được dắt tay tiến đến, trong lòng anh nao nức, thấp thỏm, hốc mắt đỏ hoe rồi từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống…Anh chắc chắn đây chính là nước mắt hạnh phúc, là những giọt nước mắt là cả đời anh chỉ rơi một lần với một người mang tên Giang Nhu.
“Mau nín đi, em còn chưa khóc” Cô khẽ nói khiến Trịnh Nam bật cười.
“Chú rể sao lại cảm động thế?”

“Khó khăn mới lấy được vợ, cảm động là đúng”
“Nhưng mà hình như cô dâu còn chưa khóc”
“Phải xử thế nào đây anh em?”
“…”
Anh lơ đi, nắm lấy tay Giang Nhu hôn nhẹ lên.
“Cảm ơn bạn học Giang đã đến bên tôi, an ủi tôi, làm cho tôi không tài nào quên được.

Sau này mong bạn học Giang chỉ bảo tôi nhiều hơn nhé”
Cô lau nước mắt cho Trịnh Nam phì cười: “Ừm, cảm ơn bạn học Trịnh đã từ chối tôi, để tôi biết thiếu tôi bạn học Trịnh sẽ thê thảm thế nào”
“…”
Vợ chồng này đúng là không ai chịu thua ai!
Bánh bao đợi họ trao nhẫn xong lại mạnh giọng: “Bố mẹ hôn nhau đi”
“…”
“…”
“Đúng đó đúng đó”
“Eo ơi Bánh bao học ai hư thế”
“Mau hôn đi”
Trịnh Nam nhẹ nghiêng đầu, hôn nhẹ vào môi Giang Nhu, cảm giác như đang khen, khen cô làm rất tốt, anh rất tự hào.

Và khoảnh khắc aay như khép lại tháng năm kia, tháng năm thầm lặng, tháng năm khó quên mà cả đời Giang Nhu và Trịnh Nam cũng không tày nào quên được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.