Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng

Chương 24: Hi vọng



Hắn đứng trong ánh đèn, vẻ mặt tuấn mỹ mà khó dò. Tuy rằng được cứu sống, nhưng lại càng mang đến sự nản lòng.

Nàng đi tới trước mặt hắn, trong ánh mắt lộ vẻ đùa cợt: “Đã hài lòng chưa? Trung Thiên vương quả nhiên pháp lực vô biên, ta thừa nhận ta đánh không lại ngươi, phong ấn pháp lực của ta, bây giờ lại đến đây cứu, đã thiếu của ngươi một ân tình, ta nên nói một tiếng đa tạ với ngươi mới phải?”

Cẩm Tú trầm mặc, cũng không phải là cố ý khiến nàng chịu nhục, mà là từ lâu không thể tiên đoán số mệnh của nàng. Có thể kịp thời đến là vì đột nhiên tâm thần bất định.

Hồng Ngưng nói: “Còn muốn phong ấn pháp lực ta bao lâu nữa?”

Cẩm Tú không trả lời thẳng: “Dùng sức mạnh đoạt nội đan sẽ tổn hại công đức.”

Hồng Ngưng nói: “Ta không tu tiên, không cần nhiều công đức như vậy.”

Cẩm Tú nói: “Ngươi bị thương quá nặng, tốt nhất nên tĩnh dưỡng một thời gian.”

Hồng Ngưng nở nụ cười: “Trung Thiên vương lại nói dối.”

Bởi vì hắn nói dối, khiến nàng làm trái với bản tính, một lòng nghe theo sự an bài của hắn. Liều lĩnh, nóng lòng cầu tiến, cuối cùng lại rơi xuống trần gian. Nhưng có phải nàng đã quên hết toàn bộ không?

Cẩm Tú nhìn nàng hồi lâu, nhẹ giọng thở dài: “Cần gì đem thân vào chỗ nguy hiểm, đối nghịch với Tiên giới là không có lợi.”

Hồng Ngưng nói: “Đây là uy hiếp?”

Hắn lắc đầu: “Ngươi không thể động vào Lục Cửu.”

Nàng ngẩng mặt: “Ngươi nhất định phải ngăn cản ta sao?”

Hắn không hề lảng tránh: “Đúng.”

Hai tay khẽ nắm lại, Hồng Ngưng nhìn hắn một lúc, cười nhạt: “Ngươi thật sự cho rằng chỉ như vậy là có thể ngăn cản ta?”

Cẩm Tú nói: “Đây là phong ấn do ta tạo ra, không người nào có thể giải.”

Hồng Ngưng lạnh lùng nhìn hắn. Cẩm Tú hơi nghiêng đầu: “Con của Thiên quân Côn Luân nhất định khó qua khỏi tình kiếp, đã vì ngươi mà chết, kiếp nạn này đã hết, hắn với ngươi từ nay về sau sẽ không liên quan nữa, đau khổ dây dưa chỉ sẽ đem đến tai họa. Cho dù sau này hắn có thể nhập tiên tịch, cũng sẽ không nhớ đến ngươi, Thiên quân càng…”

Hồng Ngưng sửng sốt, ngắt lời hắn: “Hắn sau này có thể nhập tiên tịch?”

Cẩm Tú không nói. Hôi phi yên diệt là hậu quả xấu nhất, ai ngờ khi Cẩm Tú cho rằng có thể lại thấy được tia hi vọng. Hồng Ngưng trong lòng chấn động, hô hấp gần như ngừng lại, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói, hắn còn có thể sống lại?”

Nàng khẩn cấp nắm cánh tay hắn, yên lặng nhìn, vui sướng: “Lục Cửu mới có năm cái đuôi, pháp lực không cao, hắn…hắn chưa chết đúng không?”

Ánh mắt sáng rực nóng bỏng mà kích động, tràn ngập chờ mong, tựa như dáng dấp năm đó nàng vì người kia cầu tình. Chỉ vì tình cảm mà hoàn toàn không quan tâm đến thiên hình. Nếu không có hắn giúp nàng thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt) thì từ lâu nàng đã không còn tồn tại. Lúc này nói cho nàng chân tướng, có thể nàng sẽ không còn hận ý, sẽ không cố chấp báo thù? Hoặc giả còn có thể đồng ý đi theo tiên đạo vĩnh hằng?

Ôn nhu trong đôi mắt phượng từ từ biến mất, Cẩm Tú cúi đầu nhìn nàng hồi lâu: “Tinh hồn không còn, sao có thể sống lại?”

Trong nháy mắt, nét rạng ngời trên mặt biến mất. Cẩm Tú nâng tay: “Ngươi…”

Hồng Ngưng lui về phía sau hai bước, tránh né. Tay khựng lại giữa không trung, rồi buông xuống, Cẩm Tú dời mắt: “Kiếp số đã qua, có dây dưa cũng vô ích. Nếu quả thực ngươi không muốn tu tiên, qua một thời gian…”

Ngừng một lát, hắn rốt cục nói tiếp: “Qua một thời gian, ta sẽ đưa ngươi trở lại, ngươi sẽ quên chuyện ở đây, không cần đau buồn.”

Như vậy cũng tốt, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể quan tâm nàng.

“Vì sao ta nên quên?” Hồng Ngưng ngắt lời hắn, “Tùy tiện thay đổi số mệnh người khác rất thú vị sao? Tu tiên và không tu tiên, đến rồi trở lại, đều là một mình ngươi tự làm. Nhưng người bị ngươi quyết định là ta, ta có thể quên ngươi chứ không quên người khác.” Giống như năm đó đưa nàng xuống Địa phủ đầu thai.

Thân ảnh ngày càng xa, thậm chí không hề quay đầu lại. Hắn bất động, chỉ là cặp mắt phượng kia càng thêm ảm đạm.

“Nàng nói như vậy là do không biết nỗi khổ tâm của chàng, chàng đừng chấp.”

Một bạch y nữ tử từ trong tối chầm chậm đi tới, đó là Thiên nữ Lục Dao.

“Đừng trách thiếp nhiều chuyện, nghe nói chàng vội vã xuất quan nên nhất thời lo lắng liền đi theo.”

Cẩm Tú không bất ngờ, gật đầu: “Đa tạ.”

Bởi vì hắn làm phép, nên nàng không hề nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Lục Dao đến đứng cạnh hắn, nhìn phía cuối hành lang: “Chàng dùng phong ấn của Hoa thần trên người nàng?”

Cẩm Tú nói: “Nàng tính tình nóng nảy, sợ rằng sẽ gây sự.”

Lục Dao cười: “Chàng làm như vậy nhất định là có lý do, chỉ là Đế quân đã ban thưởng Giao Trì kim liên lộ, nàng nên quên hận đi. Thiếp nghe nói hôm nay nàng hàng yêu trừ quỷ, như vậy là có tu hành, tương lai thật sự có thể được đền bù như mong muốn, hai người gặp lại ở Tiên giới, chàng còn lo lắng gì nữa?”

Cẩm Tú chuyển chủ đề: “Lục Cửu sao rồi?”

Lục Dao ôn nhu: “Được chàng dạy bảo, nó đã khiêm tốn hơn, thiếp sẽ không để nó làm loạn nữa. Nhưng còn về thiên kiếp của chàng, Đế quân và phụ vương đều rất lo lắng. Chàng cũng biết pháp lực thiếp không yếu, không bằng cứ an tâm độ kiếp, còn về chuyện này, thiếp có thể thường xuyên thay chàng quan tâm nàng.”

Cẩm Tú không đáp, chỉ nói: “Đi thôi.”

******

Dương Chẩn xuất thân quý hiển, đối xử với thị thiếp tuy nghiêm khắc, nhưng chi phí hằng ngày tuyệt đối không ủy khuất cho ai.

Nơi ở của Vương phu nhân xinh đẹp, bên ngoài hành lang tinh xảo trồng vài cây hải đường. Mấy nha hoàn đứng ngoài cửa, quần áo đều là hàng siêu phẩm, trong đó có một người trên tay đang cầm nửa chén cháo tổ yến, thấy hai người vội vàng hành lễ rồi đi vào thông báo cho Vương phu nhân.

Hồng Ngưng tự giác lùi ra phía sau hắn. Dương Chẩn không để ý tới nàng, đi vào.

Hồng Ngưng đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Phòng tiểu thiếp hắn thì hắn đi vào là chuyện đương nhiên, nhưng với mình thì có chút bất tiện, dù sao chủ nhân cũng chưa cho phép.

Nha hoàn vén rèm, cũng không biết có nên thả xuống hay không. Đang xấu hổ, bên trong truyền ra thanh âm lạnh lùng: “Còn ở bên ngoài làm gì.”

Biết hắn cố ý, Hồng Ngưng không khỏi cười khổ, cúi đầu đi vào, nếu nói không căng thẳng thì là đang tự dối mình. Ngộ nhỡ vị Vương phu nhân này đúng thật là Cửu vĩ yêu hồ tối hôm qua, bị vạch trần thân phận thì nguy. Hôm nay bất kể thế nào cũng không thể khiến nàng ta sinh nghi.

Bên trong phòng, Dương Chẩn diện vô biểu tình (mặt không đổi sắc) ngồi ở ghế trên. Vương phu nhân đã cởi áo choàng thay hắn, tự tay dâng trà, sẵn giọng: “Vương gia đã nhiều ngày không gặp, sao sáng sớm lại đột nhiên nhớ tới thăm…?”

Thấy Hồng Ngưng đi vào, nàng ta vội vàng ngừng nói, đỏ mặt cười, nhường ghế.

Vương phi không ở đây, việc hằng ngày trong nội viện đều do hai vị phu nhân Vương – Khúc chưởng quản. Hồng Ngưng là khách, hai bên cũng không tính là quen biết, hai vị phu nhân cũng không vì thân phận mà tùy tiện vô lễ với nàng, thường xuyên phái nha hoàn đến hỏi thăm, đồ dùng vật tư hễ cần là có. Bọn nha hoàn càng thêm khách khí, lễ nghĩa chu đáo, không làm mất phong thái vương tộc.

Vì nghĩ đối phương nhiệt tình, Hồng Ngưng mặc dù lười khách sáo, cũng không vượt quá phận, hơi hạ thấp người làm lễ chào hỏi, rồi mới ngồi xuống ghế.

Vương phu nhân tính hỏi tế vài câu, đơn giản chỉ là có thiếu vật gì hay nha hoàn có gì mắc lỗi không, Hồng Ngưng nhất nhất đáp lại, nói lời tạ ơn. Dương Chẩn cúi đầu vỗ tay áo.

Mấy ngày không thấy hắn đến, Vương phu nhân đang thấp thỏm, nhẹ giọng nói cười hai câu, thấy hắn chỉ nhàn nhạt trả lời, lại càng không nhìn thẳng vào mình. Hắn trước mặt người ngoài xưa nay đã như vậy, thái độ cũng xa cách không giống mọi ngày, nhất thời vẻ mặt nghi hoặc, cúi đầu lùi sang một bên.

Dáng vẻ nhu thuận, điền đạm đáng yêu, tâm tư tinh tế, giỏi về sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói), nhưng tâm sự của mình cũng bộc lộ ra bên ngoài, thật sự không có khả năng là yêu nghiệt tối qua, Hồng Ngưng thầm nghĩ.

Thấy nàng bất an, vội đứng dậy cười nói: “Dân nữ ở trong nội viện đã quấy rầy nhiều, được hai vị phu nhân quan tâm, vốn định đến cảm tạ, đúng lúc gặp được Vương gia.” Dương Chẩn mắt lạnh nhìn nàng, không đáp.

Vương phu nhân đáp lễ không ngừng: “Đã là khách quý của Vương gia, không chê thiếp thân thất lễ là tốt rồi, cô nương đừng nói vậy.”

Hồng Ngưng nhìn Dương Chẩn khẽ lắc đầu, ra hiệu không có gì khác thường, miệng cười: “Bây giờ cũng không có chuyện gì khẩn cấp, dân nữ sẽ không quấy rầy Vương gia cùng phu nhân, xin phép về trước.”

Dương Chẩn thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.” Đứng dậy liền đi.

Vương phu nhân lộ vẻ thất vọng, biết tính tình của hắn, cũng không trực tiếp giữ lại, chỉ thấp giọng nói: “Vừa mới bảo nha hoàn nấu cháo tổ yến, đang muốn mang đến cho Vương gia. Nay Vương gia đã đến, sao không dùng chút rồi đi?”

Dương Chẩn phớt lờ: “Không được, ta còn có chút việc.”

Vương phu nhân hạ mắt, không nói lời nào. Đi hai bước, Dương Chẩn xoay người lại: “Gần đây nội viện vô sự, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, ít ra ngoài.” Vương phu nhân hốc mắt ửng đỏ, đáp ứng.

Người này thị thiếp thành đàn, nhưng chưa bao giờ bỏ thời gian quan tâm đến suy nghĩ của những nữ nhân này, Hồng Ngưng thấy không tốt liền nói thêm: “Trong thành gần đây xảy ra án mạng, Vương gia rất sốt ruột.”

Án mạng ở thành Trọng Châu người người đều biết, Vương phu nhân nghe vậy cũng bình thường trở lại, tiễn hai người tới dưới thềm: “Án mạng mặc dù quan trọng, nhưng Vương gia cũng nên bảo trọng, không nên quá sức.”

Toàn tâm toàn ý nghe theo một nam nhân, nhìn sắc mặt hắn mà làm việc. Người này thị thiếp đông đảo, lại được sủng ái, mất đi hứng thú mà bị lạnh nhạt cũng là chuyện sớm hay muộn, chuyện này đối với vương tộc không có gì lạ. Nhưng lần trở lại này dường như không đơn giản như vậy, hắn nhất định đã hạ lệnh cấm túc đối với nàng ta.

Hồng Ngưng âm thầm hối hận, dù sao hắn đã từng nhìn thấy tình cảnh tối hôm qua, ngay cả biết đó là nữ nhân khác mượn thân thể tiểu thiếp của mình thì sợ rằng trong lòng cũng sẽ không thoải mái, thật là không nên đem chân tướng nói cho hắn.

Dương Chẩn vẻ mặt bình tĩnh, cứ theo hướng hành lang bước đi. Hồng Ngưng nhìn bốn phía thấy không có người đi tới, liền mở miệng nói: “Việc này cùng Vương phu nhân không có liên quan gì hết.”

Dương Chẩn “Ừ” một tiếng, không tỏ vẻ gì. Hồng Ngưng im lặng. Dương Chẩn dừng bước: “Nếu ta thật muốn vì vậy mà lạnh nhạt với nàng ta, ngươi có thể làm gì?”

Không ngờ bị hắn nhìn thấu, Hồng Ngưng cười: “Dân nữ sao dám quản việc nhà của Vương gia, chỉ là Vương phu nhân thật sự vô tội.”

Dương Chẩn thản nhiên nói: “Việc ngươi quản được còn ít sao?” Hồng Ngưng không nói.

Ánh mắt hơi lộ ra vẻ sắc bén, Dương Chẩn tiếp tục đi về phía trước: “Việc cấp bách bây giờ là tra ra yêu nữ đó ở nơi nào, để tránh việc nó lại ra ngoài làm điều ác.”

Hồng Ngưng giật mình, dù sao cái nàng nhìn thấy chính là dáng người của Vương phu nhân. Người khác không biết nội tình, ngộ nhỡ đem chuyện trong Vương phủ truyền ra ngoài, người này rất sĩ diện, sao chịu được những loại tin đồn như thế, có lẽ cấm không cho Vương phu nhân ra ngoài cũng là vì nguyên nhân này.

Dương Chẩn nói: “Nàng mặc dù không sai, nhưng lại liên quan đến việc này, nếu không thì vì sao yêu nghiệt đó hết lần này tới lần khác mượn thân xác nàng?”

Một người nếu không có những suy nghĩ không an phận thì phiền phức sao tìm tới cửa. Có thể thấy được hạ nhân đó sớm đã có lòng mơ ước với Vương phu nhân, nữ hồ ly mới có thể biến thành bộ dáng Vương phu nhân đi dụ dỗ hắn, có người dám có chủ ý với tiểu thiếp của mình, Hồng Ngưng giờ mới hiểu được vì sao hắn tức giận, vì vậy liền chuyển chủ đề:

“Nếu là người trong phủ, muốn tra ra cũng không khó, chỉ cần tìm được hắn, là có thể tra ra…”

Nàng bỗng nhiên dừng lại, đưa tay chỉ về hướng cách đó không xa: “Đó là ai?”

Nhìn theo hướng nàng chỉ, Dương Chẩn dường như đã hiểu, phút chốc giận tái mặt: “Đứng lại.”

Người nọ mặc thanh sam, dáng dấp thư sinh, vốn đang đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng người quát lớn, nhất thời sợ nhảy dựng lên, lúc nhìn thấy rõ ràng vội vàng làm lễ: “Vương gia.”

Dương Chẩn nhìn hắn: “Ngươi không phải người trong phủ.”

Thư sinh không dám ngẩng đầu, cung kính trả lời: “Thảo dân Chung Văn Tài, hôm trước ghé thăm người thân, Triệu Hưng Triệu thị vệ chính là biểu huynh (anh họ) của thảo dân.”

Tinh thần uể oải, ánh mắt không giống người thường, rất giống đang trúng mị thuật. Hồng Ngưng càng nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Thảo nào thấy lạ mặt. Ta thấy thần sắc Chung công tử không tốt lắm, là do không quen chỗ ở sao?”

Trong lòng có quỷ, Chung Văn Tài nói hàm hồ vài câu. Nam nhân rõ ràng có tâm bệnh, Dương Chẩn nhìn dáng vẻ của hắn, đáy lòng đã sớm đoán ra hơn nửa, cười lạnh đang muốn nói, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm của Vương phu nhân.

Vương phu nhân và nha hoàn vội vã đuổi theo: “Vương gia.”

Dương Chẩn tức giận nói: “Không phải đã nói ngươi nên nghỉ ngơi sao, đi loạn thế này còn ra thể thống gì.”

Không biết vì sao hắn phát hỏa, Vương phu nhân cúi mặt: “Vương gia đã quên áo choàng, thiếp thân thấy trời đang lạnh, Vương gia có lẽ đang muốn ra ngoài, nên vội vàng đem tới.”

Nói xong ra lệnh cho nha hoàn đưa áo choàng. Dương Chẩn sửng sốt, sắc mặt dịu lại: “Không cần, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” Vương phu nhân gật đầu, cùng nha hoàn đi về hậu viện.

Hồng Ngưng vẫn luôn chú ý đến Chung Văn Tài. Từ khi Vương phu nhân xuất hiện hắn đã bắt đầu đờ ra, lúc này càng như mất hồn, nhất thời càng thêm chắc chắn. Vốn muốn lấy nội đan của Tất Tần giải mị thuật cho hắn, nhưng nghĩ lại, nàng liền bỏ qua ý niệm đó: “Chung công tử?”

Chung Văn Tài hoàn hồn: “Đó…đó là…”

Dương Chẩn sắc mặt xấu tới cực điểm, đang muốn phát tác, liền bị Hồng Ngưng giành nói: “Vương gia đang có chuyện quan trọng, có lẽ nên để dịp khác.”

Xoay mặt nhìn Chung Văn Tài cười: “Chung công tử có thể đi được rồi.”

Chung Văn Tài vẻ mặt nghi hoặc, vâng dạ mà cáo lui.

Dương Chẩn nhìn nàng: “Chuyện của bổn vương, ngươi dường như rất thích nhúng tay vào.”

Hồng Ngưng thản nhiên: “Không có bằng chứng, Vương gia muốn bắt hắn thế nào? Với thân phận của Vương gia, thì dù có oan ức cũng không ai dám lên tiếng, nổi giận với nữ nhân lại càng không ra gì.”

Dương Chẩn thản nhiên nói: “Thông minh như thế, nói sao có nhiều người thích.”

Hồng Ngưng cười: “Dân nữ trời sinh không làm cho người ta thích.”

Dương Chẩn phất tay áo mà đi. Hồng Ngưng vội nói: “Vương gia xin dừng bước.”

Dương Chẩn phớt lờ. Hồng Ngưng đi lên kéo lấy hắn: “Vương gia xin dừng lại, dân nữ quả thật có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”

Nhìn tay nàng, Dương Chẩn nén giận: “Luôn miệng tự xưng là dân nữ, nhưng lại dám dùng sức ngăn cản bổn vương, ta thấy ngươi càng ngày càng làm càn.”

Dù hắn không bận tâm đến thân phận thì chính mình cũng không thể quá phận, Hồng Ngưng hiểu rõ đạo lý đó, buông hắn ra, gượng cười: “Dân nữ chỉ lo lắng sợ Vương gia vì tức giận mà quên chuyện cần làm.”

Tức giận từ từ biến mất, cặp mắt sắc bén lộ ra tia cười, Dương Chẩn nói: “Ngươi định làm thế nào?”

Hồng Ngưng không chút chần chờ: “Tìm ra căn nguyên của yêu nữ đó, sẽ nghĩ được cách đối phó.”

Dương Chẩn nói: “Tìm thế nào?”

“Trong mắt Chung công tử có mị thuật, không bằng bắt đầu từ hắn.”

Hồng Ngưng lấy ra hai lá bùa, “Đem hai lá bùa này đốt rồi ra lệnh cho hắn uống, ta tự có cách, việc này đối với Vương gia mà nói thì rất dễ làm.”

Dương Chẩn nhận lấy bùa: “Lại dụ dỗ hắn sao?”

Hồng Ngưng nói: “Nếu không làm vậy, hắn nhất định sẽ chết.”

Dương Chẩn xoay người đối diện nàng: “Pháp lực ngươi hiện giờ đã mất hết.”

Hồng Ngưng cũng nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: “Yêu nghiệt đó là Cửu vĩ hồ, Tam vị chân hỏa có thể luyện hồn phách người, vì vậy không thể đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn), nếu không chúng ta khó thoát chết. Không chỉ chết, mà hồn phách cũng rất có thể hôi phi yên diệt.”

Dương Chẩn sững sờ. Hồng Ngưng cười nói: “Vương gia nếu sợ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Không đợi Dương Chẩn nổi giận, nàng liền nhanh chóng thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Việc này chỉ cần hơi sơ suất thì sẽ nguy hiểm vạn phần, Vương gia từng mang quân ra sa trường, tự nhiên không sợ, nhưng dân nữ rất sợ chết, hiện nay lại không có pháp lực, chỉ có thể dùng bùa chú để thăm dò, mong rằng Vương gia có thể che chở nhiều.”

*****

Ánh trăng không sáng bằng đêm qua, nhưng cố gắng cũng có thể thấy rõ.

Sắp tới canh ba, nội viện hoàn toàn yên lặng. Bên cạnh núi giả quả nhiên có bóng người lo lắng chờ đợi. Trên lầu cách đó không xa, Hồng Ngưng đứng bên cửa sổ: “Quả nhiên là hắn.” Dương Chẩn nhếch môi.

Hồng Ngưng nói: “Kia cũng không phải Vương phu nhân.”

Dương Chẩn lạnh lùng nói: “Nô tài hỗn xược.”

Phát hiện nét mặt hắn có chút không đúng, hình như có sát khí, Hồng Ngưng nhíu mày: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ngưỡng mộ giai nhân cũng không tính là tử tội, huống chi yêu nghiệt kia đang dùng mị thuật với hắn.”

Dương Chẩn liếc nhìn nàng một cái, hừ nhẹ. Nghe ra ý xem thường, Hồng Ngưng nói: “Yêu cái đẹp là lẽ thường của người đời, Vương gia nếu sợ làm bẩn quý phủ, dân nữ nhất định sẽ đi.”

Dương Chẩn nói: “Ngươi cho là ngươi có thể đi ra ngoài?”

Hồng Ngưng nghe, cảm thấy buồn cười: “Vương gia lại muốn ỷ thế hiếp người, ép buộc ta ở lại?”

Dương Chẩn nói: “Thì đã sao?”

Không ngờ hắn lại nói như vậy, Hồng Ngưng không biết nên nói thế nào. Dương Chẩn nhìn nàng, tức giận không có, ngược lại có vài ý trêu tức: “Bây giờ pháp lực ngươi mất hết, võ công cũng không thể xem là cao minh, nếu bổn vương quả thực muốn khi dễ ngươi, thì ngươi phải làm gì đây?” Hồng Ngưng không nói.

Dương Chẩn nói: “Mấy lần mạo phạm bổn vương, phải bị tội gì?”

Hồng Ngưng mỉm cười: “Lúc trước không biết thân phận của Vương gia, đã mạo phạm nhiều, nhưng người không biết không có tội, chẳng lẽ Vương gia thật muốn dân nữ dập đầu bồi tội?”

Dương Chẩn mặt không đổi sắc: “Cũng tốt.”

Hồng Ngưng sao chịu dập đầu thật, chỉ cười gượng hai tiếng: “Làm gì có chuyện khách dập đầu với chủ nhân, Vương gia có thể thông cảm cho ta không?”

Dương Chẩn nói: “Đều không có thành ý.”

Hồng Ngưng bất đắc dĩ: “Nếu Vương gia nhất định giáng tội, dân nữ thật sự bất lực, nhưng mong Vương gia tuyệt đối đừng ỷ vào thân phận mà khi dễ một nữ tử, làm cái chuyện đê tiện vô sỉ mất thân phận.”

Dương Chẩn nói: “Miệng lưỡi thật là lợi hại, ngươi có thật là nữ tử yếu đuối sao?” Hồng Ngưng không đáp.

Dương Chẩn nhìn nàng một lát, chậm rãi nói: “Yêu thích cái đẹp, đúng là lẽ thường của người đời.” Hồng Ngưng kinh ngạc.

Dương Chẩn tiến lên một bước, cúi mặt xuống nhìn nàng: “Đã là chuyện thường tình thì bổn vương cũng khó tránh.”

Hắn cố ý hạ thấp giọng, bầu không khí trở nên mập mờ ái muội. Ánh trăng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ, nhìn gương mặt tuấn mỹ như đã từng quen biết kia, Hồng Ngưng bất giác lui về phía sau.

Không ngờ ngay lúc này, truyền âm phù bỗng nhiên có động tĩnh.

Hai người sửng sốt, cùng quay mặt lại nhìn.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh núi giả đã xuất hiện bóng trắng, cùng người đứng đó ôm nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.