Thẩm Bạch vốn không phải người kiêu ngạo tự đắc, nhưng cũng không thiếu tự tin.
Giống như chuyện năm đó Tạ Viễn ái mộ thê tử của người, người cũng chưa từng lo lắng nàng sẽ chọn công tử của Tạ gia giàu có danh môn mà phụ mình.
Thẩm Bạch tin thê tử, cũng tin tưởng chính mình. Bất kể là luận về tài hoa, luận về nhân phẩm, hay là luận về tướng mạo, người đều không thua kém ai. Nhưng mà, đó là chuyện của hai mươi năm trước. Thẩm Bạch đã sớm không còn là thiếu niên lang ngập tràn hi vọng vào tương lai năm ấy rồi. Giờ đây, người đã bước qua tuổi bất hoặc, có thể xem là đã già.
Khi về già, người ta thường lo nghĩ nhiều hơn, cũng lo sợ nhiều hơn.
Đứng trước Miên Nhi đương tuổi đậu khấu niên hoa, nhìn lại những sợi tóc bạc bắt đầu xuất hiện trên tóc mình, Thẩm Bạch không cách nào tự tin như đã từng đối diện với thê tử.
Nhất là, từ lúc Thẩm Tuyên trở về, người lại càng không yên lòng.
Mỗi lần nhìn trưởng tử, Thẩm Bạch đều có cảm giác như trông thấy mình thuở trẻ. Thẩm Tuyên không hề thua kém phụ thân, lại thắng ở chỗ trẻ tuổi. Tự hỏi lòng mình, chính Thẩm Bạch cũng không thể phủ nhận rằng, so với trưởng tử, người thật sự đã già rồi. Miên Nhi luôn cho rằng không ai sánh bằng nghĩa phụ, chẳng qua chỉ vì từ nhỏ đến lớn nàng chưa gặp qua bao nhiêu người. Nếu gặp được người trẻ tuổi xuất chúng như Thẩm Tuyên, đến lúc đó, nàng có còn kiên định muốn gả cho một lão nhân như người?
Thẩm Bạch đã nghĩ ngợi rất lâu, mới quyết định gọi hai con trai về.
Tất nhiên, người hoàn toàn có thể giấu Miên Nhi trong Thẩm phủ này, không cho gặp gỡ ai khác, thế thì suốt đời trong mắt nàng sẽ chỉ có mình người, không biết đến kẻ khác. Nhưng, Thẩm Bạch lại không muốn như vậy. Tình cảm như thế chỉ giống như xây nhà bên vách núi, cho dù lộng lẫy đến đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Người không muốn những gì không chắc chắn, càng không muốn Miên Nhi phải hối hận. Cho nên, Thẩm Bạch không giấu kín Miên Nhi cho riêng mình, trái lại còn để cho nàng gặp gỡ nhiều người.
Thẩm Bạch đã nghĩ rằng, chỉ cần nàng bị lung lay bởi muôn hồng ngàn tía trước mắt, người sẽ lập tức buông tay, không để mọi thứ tiếp tục lún sâu nữa.
Nhưng mà, có lẽ người đã đánh giá chính mình quá cao.
Thì ra, người lại không cao thượng đến như vậy.
Chỉ vừa nghĩ đến Thẩm Tuyên từng thân mật với Miên Nhi, người đã không thể giữ được bình tĩnh.
Khoảnh khắc này, cái gì là buông tay, cái gì là tác thành, tất cả đều tan thành mây khói.
Đương khi Thẩm Bạch dợm đứng dậy đi đến Thính Hương viện hỏi tội tên nghiệt tử kia, Miên Nhi đã níu lấy tay áo người, rưng rưng nói:
"Miên Nhi nghe rõ ràng đại ca bảo với đại tẩu là huynh ấy yêu thương đại tẩu nên mới làm thế. Mà nghĩa phụ lại không chịu làm vậy với Miên Nhi, tức là nghĩa phụ không yêu thương Miên Nhi như đại ca yêu thương đại tẩu rồi, có phải không?"
Phải mất một lúc, một người vốn thông minh như Thẩm Bạch mới có thể hiểu ra được đầu đuôi câu chuyện.
Người dở khóc dở cười, hỏi:
"Miên Nhi chỉ nhìn thấy thôi sao? Tuyên nhi không có làm gì con?"
Miên Nhi lắc lắc đầu, đáp:
"Không có, đại ca không làm vậy với Miên Nhi. Miên Nhi chỉ nhìn thấy huynh ấy gặm môi đại tẩu thôi..."
Tuy rằng biết mình đã trách oan trưởng tử, nhưng Thẩm Bạch vẫn không nén được tức giận, lẩm bẩm:
"Thật không ra thể thống gì... Trời còn sáng mà đã..."
Tất nhiên, lúc này, Thẩm Bạch đã hoàn toàn quên đi thuở trẻ người từng làm những chuyện còn "không ra thể thống gì" hơn gấp bội.
Miên Nhi không quan tâm đến Thẩm Tuyên làm gì. Nàng vẫn không quên ý đồ ban đầu, sợ nghĩa phụ lảng sang chuyện khác, bèn lay lay ống tay áo của người, làm nũng nói:
"Mặc kệ đại ca đi, Miên Nhi không cần đại ca thương Miên Nhi đâu. Miên Nhi chỉ cần nghĩa phụ thôi! Nghĩa phụ không thương Miên Nhi thật sao..."
Nghĩ đến đây, nàng đã tủi thân vô cùng, nước mắt ứa ra.
Thẩm Bạch đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, khẽ thở dài, hỏi:
Thẩm Bạch cũng bị nàng chọc cho bật cười, cốc nhẹ lên trán nàng một cái, mắng yêu:
"Nha đầu ngốc."
Miên Nhi không biết mình nói có gì buồn cười, thẹn quá hóa giận, ngúng nguẩy nói:
"Mặc kệ nó gọi là gì, nghĩa phụ phải làm vậy với Miên Nhi, nếu không... nếu không Miên Nhi cũng không thương nghĩa phụ nữa, Miên Nhi đi tìm người kh..."
Chữ "khác" chưa kịp nói ra, môi nàng đã bị chặn lại. Thẩm Bạch cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi non mềm của nàng. Miên Nhi nhất thời ngẩn ra, tay chân trở nên lúng túng, không biết phải làm gì.
Miên Nhi còn không biết đây là hôn, làm sao biết được khi hôn phải nhắm mắt. Nàng không thích nhắm mắt, chỉ muốn tranh thủ nhìn ngắm nghĩa phụ đẹp tựa thiên tiên của mình thôi.
Thấy nàng cứ mở đôi mắt to tròn trong veo nhìn mình, Thẩm Bạch thật sự hết cách, đành vươn tay che lại mắt nàng.
Miên Nhi chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp của nghĩa phụ đặt lên mắt mình. Sau đó, nàng đã không còn thấy gì nữa. Lúc này, mọi cảm giác bắt đầu rõ ràng hơn. Nàng ngửi thấy mùi hương thư mặc dễ chịu trên người của nghĩa phụ, cảm nhận được răng môi của người ngọt lành như cam lộ. Thẩm Bạch hôn nàng rất dịu dàng, đầy trân trọng nâng niu, không có một chút sỗ sàng thô tục. Miên Nhi nhanh chóng chìm đắm trong cảm giác lâng lâng truyền từ đầu lưỡi lan ra khắp người ấy. Nàng không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được mọi cử động nhỏ nhất của nghĩa phụ, từng cái mơn trớn nhè nhẹ, từng cái vuốt ve khe khẽ, từng hơi thở gấp gáp, nàng đều biết rất rõ.
Miên Nhi đang mê mẩn trong nụ hôn dịu dàng như làn mưa xuân, đột nhiên nghĩa phụ lại thay đổi. Người không từ tốn chậm rãi nữa, mà dần trở nên cuồng nhiệt. Miên Nhi hơi sợ hãi trước sự biến đổi đột ngột này, nhưng bởi vì là nghĩa phụ, cho nên nàng không hoảng loạn, rất tin tưởng người sẽ không làm hại mình. Tiểu cô nương nhũn người ra trong lòng Thẩm Bạch, mặc cho người tùy ý thưởng thức. Thẩm Bạch càng động tình, trút hết tất thảy tình ý vào nụ hôn này.
Đến khi người rời khỏi môi nàng, đôi môi nhỏ xinh đã sưng mọng lên, trông rất đáng thương. Miên Nhi thở hổn hển tựa vào lòng nghĩa phụ.
Thẩm Bạch nhè nhẹ vuốt tóc nàng, khàn khàn hỏi:
"Miên Nhi đã biết sợ chưa? Sau này có còn đòi "gặm môi" nữa không?"
Miên Nhi ôm cứng lấy cánh tay của người, nói:
"Không sợ đâu, Miên Nhi rất thích như vậy mà!"
Nhìn sắc mặt nàng chẳng vương chút vẻ xấu hổ nào, thật sự hồn nhiên ngây thơ, Thẩm Bạch chỉ đành thở dài một tiếng, căn dặn:
"Sau này Miên Nhi đừng đến Thính Hương viện quấy rầy phu thê Tuyên nhi nữa, ngoan ngoãn ở đây với vi phụ, có biết không?"
Miên Nhi nhớ đến Tiểu Mật Mật vô cùng đáng yêu, bèn tiếc nuối nói:
"Nhưng mà Miên Nhi còn muốn chơi với Tiểu Mật Mật..."
Thẩm Bạch nằm nghiêng người trên giường, chống một tay lên đầu, suối tóc dài mượt như thác đổ xuống giường. Người lẳng lặng nhìn nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi thích trẻ con như vậy sao?"
Miên Nhi gật gật đầu, đáp:
"Chỉ cần đáng yêu như Tiểu Mật Mật, Miên Nhi đều thích cả."
Thẩm Bạch đưa tay che miệng ho vài tiếng, khẽ bảo:
"Nếu thích thì... đợi vài năm nữa, sinh một đứa là được."
Miên Nhi bắt đầu hứng thú với chuyện sinh em bé này, vội hỏi:
"Nghĩa phụ, làm sao mới sinh được em bé?"
Thẩm Bạch nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đầy vẻ ham học hỏi của nàng, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Có lẽ, người đã nhắc đến thứ không nên nhắc rồi.
"Đợi Miên Nhi lớn, vi phụ sẽ dạy cho, có được không?" Thẩm Bạch xoa đầu nàng, mỉm cười dỗ.
"Nếu nghĩa phụ không nói cho Miên Nhi, Miên Nhi sẽ đi tìm đại ca để hỏi. Dù gì huynh ấy sinh được tới hai đứa bé cùng một lúc, hẳn là rất có kinh nghiệm..."
Thẩm Bạch xoa xoa ấn đường, thở dài thì thầm:
"Tiểu oan gia..."
........
@Tác giả: Thẩm đại thúc khổ tâm quá mà. =))) Muốn hôn cũng hôn cho rồi, giờ đòi tới sinh em bé... Muốn chú sống sao đây? ⊙﹏⊙