"Xong rồi, xong rồi, trễ giờ lên kiệu hoa mất rồi, làm sao đây..."
Bấy giờ, Thẩm Bạch đang ngồi đọc sách bên thành giường, thấy vậy chỉ khẽ ho một tiếng.
Lúc này, Miên Nhi mới chú ý tới nam nhân đang ngồi ở đó. Thoáng chốc, tất cả ký ức đêm qua ùa về, nàng bỗng không dám nhìn mặt nghĩa phụ, đỏ mặt cúi gằm đầu xuống.
Thẩm Bạch buông sách xuống, kề lại gần nàng, khẽ mỉm cười, hỏi:
"Miên Nhi đói chưa? Trên người có còn khó chịu không?"
Miên Nhi đỏ bừng mặt, lại không hiểu tại sao giờ nãy người còn bình tĩnh như vậy, nàng căng thẳng níu tay áo người, vội nói:
"Lúc này còn tâm trí nào mà đói chứ, lỡ kiệu hoa Tạ gia tới rồi phải làm sao..."
Thẩm Bạch bình thản nói:
"Kiệu hoa đã tới rồi."
Miên Nhi nghe vậy, lập tức cuống lên, nhìn người cầu cứu:
"Kiệu hoa tới rồi làm sao bây giờ, nghĩa phụ nghĩ cách đi..."
Thẩm Bạch chỉ thấy dáng vẻ cuống quýt lên của nàng cực kỳ đáng yêu, bèn cúi đầu âu yếm hôn nhẹ lên má nàng, tủm tỉm bảo:
"Kiệu hoa tới thì để tân nương lên kiệu, còn phải làm sao nữa?"
Miên Nhi ức muốn khóc, ngoảnh mặt đi né tránh nụ hôn của người, cắn môi nghẹn ngào nói:
"Nghĩa phụ muốn gả Miên Nhi đi thật hả? Miên Nhi... Miên Nhi mặc kệ, kiệu hoa tới thì mặc kiệu hoa, Miên Nhi không lên kiệu đâu, không gả cho Tạ công tử đâu, chết cũng không gả!"
Thẩm Bạch vội che miệng nàng lại, rồi vòng tay ôm nàng vào lòng, thở dài bảo:
"Đang yên đang lành sao lại nhắc tới chữ không may mắn chứ. Ta đâu có bắt nàng gả sang Tạ gia, khóc cái gì?"
Miên Nhi quệt nước mắt, ngẩng đầu nhìn người, ngơ ngẩn hỏi:
"Nhưng mà... nhưng mà nghĩa phụ không gả Miên Nhi đi thì lấy ai lên kiệu hoa?"
Thẩm Bạch nhíu mày, ghé vào tai nàng khẽ bảo:
"Đừng gọi ta là nghĩa phụ nữa."
Miên Nhi vẫn còn chưa hiểu ý, ngờ nghệch hỏi lại:
"Tại sao không được gọi người là nghĩa phụ chứ? Nghĩa phụ không cần Miên Nhi nữa sao?"
Nói tới đây, hai mắt nàng đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Bạch quả thật bất lực trước nàng, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi của tiểu cô nương, mắng yêu:
"Nha đầu này, bình thường chẳng phải nhạy bén lắm à, sao bây giờ lại bỗng dưng ngốc như vậy hả?"
Miên Nhi vốn có phần kiêu ngạo, ghét nhất bị mắng là ngốc, nghe vậy bèn hừ một tiếng, không phục trong lòng, vênh mặt lên cãi lại:
"Nghĩa phụ không đúng rồi, Miên Nhi ngốc khi nào chứ!"
Thẩm Bạch chỉ đành thở dài, khẽ cắn vào vành tai nàng, thì thầm nói:
"Tử Khâm hoặc là phu lang, tùy nàng chọn."
Miên Nhi ngẩn ra, còn chưa kịp tiếp thu những lời vừa nghe thấy.
"Nghĩa..." Nàng vừa mở miệng ra, chợt thấy người nhíu mày lại, vội vàng sửa miệng, "Tử Khâm, như vậy là sao, rốt cuộc ai đã lên kiệu hoa?"
Thẩm Bạch xoa đầu nàng, tủm tỉm nói:
"Miên Nhi thông minh như vậy, tự mình đoán xem."
Miên Nhi nghĩ ngợi một thoáng, vội đẩy người ra, bước xuống giường, chạy tới bên cửa sổ, quan sát bên ngoài. Vừa nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nàng sững sờ, không tin vào mắt mình, vội vàng quay lại hỏi Thẩm Bạch:
"Tại sao cảnh vật bên ngoài lại lạ như vậy?"
Tuy rằng bên trong gian phòng vẫn y hệt như cũ, nhưng bên ngoài rõ ràng không phải khung cảnh trong Thẩm phủ mà nàng đã ở bao năm. Những chữ song hỉ và lụa đỏ trang hoàng cho hôn lễ cũng biến mất rồi. Hôm nay là ngày đại hỉ, bên ngoài phải huyên náo người ra người vào mới phải, nhưng ở đây lại yên tĩnh lạ thường, ngay cả kẻ hầu người hạ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Bạch không đáp vội, chỉ bước tới gần, khom người mang giày vào cho nàng, rồi mới vuốt tóc nàng, bình thản đáp:
"Thẩm phủ nhiều người huyên náo, đã không còn là nơi an toàn nữa. Ta đưa Miên Nhi đến chỗ ở mới. Đợi dùng bữa xong ta sẽ đưa nàng ra hoa viên ngắm cảnh một chút. Nơi này mới được xây dựng không lâu, nếu có chỗ nào sắp xếp không vừa ý thì Miên Nhi cứ nói, ta sẽ cho người sửa lại."
Miên Nhi ngẩn ra một lúc, cuối cùng như nghĩ ra điều gì, nàng ngẩng đầu nhìn người, khẽ hỏi:
"Tân nương lên kiệu hoa gả vào Tạ gia hôm nay là ai?"
Thẩm Bạch cười đáp:
"Tất nhiên là Thẩm tiểu thư, dưỡng nữ của ta."
Miên Nhi giật mình, lấy làm khó hiểu, hỏi:
"Thẩm tiểu thư không phải là Miên Nhi hay sao?"
Thẩm Bạch lắc đầu, xoa xoa gò má non mềm của nàng, tủm tỉm nói:
"Nha đầu ngốc, bây giờ nàng họ Tạ, là con gái thất lạc nhiều năm của Tạ lão thái gia."
Miên Nhi sửng sốt, lại hỏi:
"Tạ lão thái gia? Nhưng mà Miên Nhi có quen biết gì ông ấy đâu?"
Thẩm Bạch bật cười, bảo:
"Nàng không cần quen biết ông ta, chỉ cần biết từ bây giờ ông ta là phụ thân của nàng là được."
Miên Nhi mất một lúc lâu mới xâu chuỗi được toàn bộ sự việc. Cuối cùng nàng đã hiểu ra, ngước đầu nói:
"Tạ tiểu thư mà người muốn xin cưới làm kế thê chính là..."
Thẩm lão gia gật đầu, nhéo nhéo đôi má mềm như bông của nàng, khẽ nói:
"Nha đầu khờ, ngoài Miên Nhi ra ta còn cưới ai được nữa? Dạy dỗ nàng bao năm, sao lần này lại ngốc như vậy?"
Miên Nhi ngẩn ra một lúc, cũng không vui mừng như trong tưởng tượng của người. Nàng né đi bàn tay của người, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt người, chậm rãi hỏi:
"Người đã sớm dự tính hết tất cả mọi chuyện, đúng không?"
Thẩm Bạch nhanh chóng đoán được nàng đang nghĩ gì, vội vàng ôm tiểu cô nương vào lòng, khẽ khàng giải thích:
"Miên Nhi đừng giận, ta không cố ý lừa nàng, chẳng qua..."
Người chỉ vừa nói tới đây, Miên Nhi đã cố sức đẩy người ra, hai mắt ngấn nước. Nàng run run nói:
"Rõ ràng người đã trù tính hết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn không nói gì, im lặng nhìn ta đau buồn. Có phải trong mắt nghĩa phụ, Miên Nhi chỉ giống như con rối, để người mặc sức điều khiển? Nhìn Miên Nhi ngu ngốc như vậy, người có hài lòng không, có vui vẻ lắm không?"
Miên Nhi rất ít khi chất vấn người như thế. Nàng vẫn luôn sùng bái kính ngưỡng người, cho dù hờn dỗi thì đa phần cũng chỉ là chút ghen tuông làm nũng. Thật ra, nàng vốn rất kính trọng nể sợ nghĩa phụ, người vừa nhíu mày đã cuống quýt tìm cách lấy lòng. Thẩm Bạch cũng hiểu rõ điều này, thế nên chuyện nhỏ thì dung túng nàng, chuyện lớn lại rất kiên quyết, không cho nàng được cãi lời.
Thẩm Bạch luôn nghĩ rằng, khi nàng biết chuyện này, nhiều lắm cũng chỉ giận dỗi một chút, rồi lại quấn quýt bám lấy người không rời như cũ.
Chẳng ngờ, lúc này, Miên Nhi lại đẩy người ra, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Đường lối nơi này rất khác với Thẩm phủ mà Miên Nhi quen thuộc, trong lúc kích động nàng cứ chạy mãi chạy mãi, tới khi tỉnh táo lại mới nhận ra mình đã đi lạc.
Nơi đây cũng không phải rất rộng, nhưng người hầu không nhiều, nàng đi một lúc lâu cũng chẳng thấy bóng người. Viên lâm vô cùng nhã trí, chỉ thấy những hòn giả sơn tinh xảo, nước chảy róc rách, chim hót ríu rít, lại đương tiết xuân, muôn hoa nở rộ, hương hoa thơm ngát, quả thật chẳng khác gì thế ngoại đào viên. Nhưng nàng nào có tâm trí ngắm cảnh, đi mãi cũng thấy mỏi chân, bèn ngồi phịch xuống một góc khuất sau hòn giả sơn, ôm gối khóc. Khóc mệt, nàng ngủ thiếp đi, chẳng hề biết bên ngoài có người lo lắng tìm mình đến tím ruột bầm gan.
Thường xem vở "Mẫu Đơn đình" có chuyện nàng Đỗ Lệ Nương dạo vườn mơ gặp thư sinh Liễu Mộng Mai, chỉ cho là chuyện hoang đường. Lúc này, Miên Nhi lại thật sự nằm mơ trong vườn xuân.
"Chẳng đến viên lâm, sao hay sắc xuân nhường ấy?"
Trong sương khói mơ hồ, Miên Nhi nghe thấy tiếng hát Côn khúc dịu dặt khoan thai. Nàng cứ rảo bước lần theo tiếng hát, cuối cùng bước tới một tòa lương đình cũ nọ, trông thấy bóng người thấp thoáng đang gảy đàn trong lương đình.
Miên Nhi bước tới gần, muốn nhìn cho rõ người đó hơn. Nào ngờ, người nọ dường như nghe được tiếng bước chân của nàng, ngừng tay đàn, quay đầu nhìn lại. Trông thấy nàng, y khẽ cười, hỏi:
"Biểu muội, tới rồi à?"
Miên Nhi ngẩn ngơ. Người này trông giống nghĩa phụ của nàng, mà lại như không giống, so ra thì còn giống đại ca Thẩm Tuyên hơn. Nói chính xác, người này chính là nghĩa phụ trẻ đi hai mươi tuổi.
Lúc này, bên tai nàng bỗng văng vẳng câu hát:
"Đãn thị tương tư mạc tương phụ
Mẫu Đơn đình thượng tam sinh lộ."
Hoàng lương một giấc hai mươi năm, tỉnh mộng chợt thấy bạc mái đầu.