Lúc Miên Nhi thức dậy, trông thấy bên cạnh trống không, vội vàng leo xuống giường, chạy ù ra ngoài tìm kiếm.
Cũng may gian viện này cũng không quá rộng lớn, con bé đi qua mấy nơi, rốt cuộc bắt gặp bóng lưng quen thuộc trong thư phòng, liền nhẹ thở ra một hơi, chạy ào về phía người.
Bấy giờ, Thẩm Bạch vận một bộ nguyệt sắc trường bào, ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ban mai len vào song thưa, soi chiếu lên sườn mặt của người, tạo nên một đường cong nhu hòa như nước. Thẩm Bạch đang pha trà, nước trà xanh tựa ngọc bích, mười đầu ngón tay của người lại trắng như bạch ngọc, nhẹ nhàng thong dong lướt qua lướt lại trên bàn trà nhỏ, phảng phất như đang trình diễn một loại nghệ thuật đẹp đẽ, tao nhã khôn kể xiết.
Miên Nhi trông thấy khung cảnh ấy, liền dừng lại ngơ ngẩn ngắm nhìn. Đến khi Thẩm Bạch phát hiện ra nàng, khẽ cười, ngoắc tay gọi:
"Miên Nhi dậy rồi sao? Qua đây."
Thứ sức quyến rũ lớn nhất của Thẩm Bạch, không phải dung mạo, mà là giọng nói. Giọng của người không trầm vang như nam nhân khác, lại thiên về nhỏ nhẹ ôn hòa, giống như một dòng nước ấm chầm chậm chảy vào lòng người, nghe qua vô cùng dễ chịu, lại bất giác bị mê hoặc, răm rắp làm theo. Tất nhiên, Miên Nhi cũng không ngoại lệ, lập tức đi đến bên nghĩa phụ, còn rất tự nhiên chui vào lòng của Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch có chút bất đắc dĩ, đầu ngón tay nhẹ chọc chọc vào gò má của con bé, cười hỏi:
"Quả thực là một đứa bé thích bám người, rời một khắc cũng không được. Thích vi phụ như vậy sao?"
Miên Nhi rất thành thật gật gật đầu, đáp:
"Rất thích, rất rất thích."
Thẩm Bạch chỉ có hai nhi tử, trưởng tử Thẩm Tuyên từ nhỏ đã trầm ổn chững chạc, mọi chuyện đều tự mình gánh lấy, chưa bao giờ cần đến người nhọc tâm, cha con cũng ít khi thân cận. Thứ tử Thẩm Hoành bướng bỉnh ham chơi, nhiều lần chọc người tức giận, lại ngặt nỗi dung mạo hắn quá giống vong thê, mỗi lần bị trách phạt liền mang mẫu thân ra làm lá chắn, Thẩm Bạch không nỡ đánh mắng, chỉ đành thở dài phất tay áo bỏ đi. Dần dà, giữa phụ tử đã sinh ra khoảng cách. Thẩm Bạch vốn dĩ còn một con gái nhỏ nữa, đáng tiếc, vừa sinh ra không bao lâu đã yểu mệnh. Rốt cuộc, người chưa từng nếm trải cảm giác thân cận với trẻ con như thế, lại còn là một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu như nắm bột nhỏ, khiến người bất giác sinh lòng yêu mến, tấm lòng từ phụ dâng trào, bèn ôm bé con vào lòng, nói:
"Không cần phải lo sợ, vi phụ sẽ không bỏ lại Miên Nhi. Chẳng qua là, Miên Nhi chung quy cũng có ngày trưởng thành, phải gả sang nhà khác, không thể lúc nào cũng kề cận ta như vậy..."
Nói tới đây, nghĩ đến con bé luôn lẽo đẽo theo mình rốt cuộc có ngày cũng sẽ rời đi, trong lòng Thẩm Bạch bất chợt cũng cảm thấy có chút mất mát.
Miên Nhi lắc đầu nguầy nguậy, nói:
"Miên Nhi không gả đi đâu, Miên Nhi muốn ở bên nghĩa phụ cả đời!"
Thẩm Bạch bật cười, nhẹ nhéo nhéo chóp mũi của con bé, bảo:
"Tiểu cô nương nào lúc nhỏ cũng nói với phụ mẫu như thế, nhưng đến khi lớn rồi thì chỉ hận không thể sớm gả đi. Nào có nữ nhi ở cùng phụ mẫu cả đời chứ? Sớm muộn gì cũng thành con dâu nhà người ta."
Câu cuối cùng này, nghe qua có mấy phần cảm khái. Nghĩ đến bản thân cô độc mười năm, khó khăn lắm mới có một đứa con gái làm bạn, cuối cùng cũng phải chắp tay nhường cho nhà khác, sao có thể không có chút buồn bực nào? Thẩm Bạch nghĩ, chẳng trách xưa nay nhạc phụ thường không vừa mắt nữ tế, đều là có lý do cả.
Miên Nhi thấy nghĩa phụ không tin mình, trong lòng ảo não, lại đảo mắt một vòng, chợt nghĩ ra ý hay, hai mắt tức khắc sáng ngời long lanh, níu lấy tay áo của nghĩa phụ, thỏ thẻ nói:
"Nếu nhất định phải gả cho một người, vậy Miên Nhi gả cho nghĩa phụ là được, thế là không cần phải rời xa nghĩa phụ nữa!"
"Nha đầu ngốc, lời đại nghịch bất đạo như vậy, sau này không được nói nữa, có biết không? Nói với vi phụ thì không sao, nhưng nếu có người ngoài nghe được, tất sẽ có đàm tiếu không hay."
Miên Nhi vẫn không hiểu tại sao bản thân muốn gả cho nghĩa phụ lại là đại nghịch bất đạo. Nghe người nói như vậy, trong lòng nàng rất là ấm ức, lại không dám cãi lời, chỉ đành cúi đầu khẽ "dạ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Thẩm Bạch nhìn dáng vẻ của con bé, liền biết tiểu cô nương vẫn chưa hiểu mình sai ở đâu. Người nghĩ ngợi một lúc, bất chợt hỏi:
"Miên Nhi có từng học chữ chưa?"
Miên Nhi đỏ bừng mặt, ấp úng đáp:
"Cha từng nói: Nữ tử không tài mới là đức. Cho nên... Cho nên không cho Miên Nhi học chữ..."
Thẩm Bạch nhíu mày, thầm nghĩ, nhất định là do con bé chưa từng học qua đạo lý, đọc qua kinh thư, nên không rõ nhân luân thế thái, sinh ra ý nghĩ kỳ quái như thế cũng là chuyện bình thường. Trong lòng lại càng thương xót tiểu cô nương, người dịu dàng xoa đầu nàng, chậm rãi nói:
"Vi phụ không cho rằng câu nói đó là đúng. Cái gọi là "nữ tử không có tài, chính là có đức", chẳng qua chỉ là do những nam nhân bất tài đặt ra mà thôi. Chỉ có nam nhân không đủ năng lực mới sợ hãi nữ nhân của mình quá tài giỏi. Những kẻ tầm thường như vậy, gả cho chi bằng không gả. Huống hồ, ai nói nữ tử có đức nhất định phải không có tài? Thê tử của ta năm tuổi đọc thuộc "Thiên tự văn", mười tuổi đọc qua "Kinh Thi", mười ba tuổi am tường Đường thi Tống từ, đối câu làm thơ, điền từ chú sách, không thứ nào không làm được. Nhưng nàng lại vô cùng đức hạnh, từ ngày gả cho ta vẫn luôn một lòng hầu chồng dạy con, chưa từng bởi vì có tài mà sinh ra kiêu ngạo, ngược lại bởi vì đọc qua nhiều kinh sách, lại càng thấu hiểu đạo lý, biết được phải trái đúng sai."
Lúc nói về thê tử, đáy mắt người trở lên lấp lánh hữu thần, đong đầy vẻ tự hào kiêu hãnh, hòa lẫn một chút yêu thương dung túng. Miên Nhi chỉ trộm nhìn một chút, lập tức cúi đầu, không dám nhìn nữa. Tiểu cô nương có chút ngưỡng mộ trong lòng, lại có chút tủi thân, khẽ nói:
"Nghĩa mẫu thực sự rất tài giỏi."
Chẳng bù cho nàng, mười tuổi vẫn chưa biết một chữ nào.
Thẩm Bạch nhè nhẹ vuốt tóc nàng, khích lệ:
"Nếu Miên Nhi muốn học chữ, vi phụ sẽ dạy cho con. Chỉ cần Miên Nhi chăm chỉ một chút, về sau tất cũng sẽ không thua kém."
Hai mắt Miên Nhi sáng lên, trong bụng thầm nghĩ, sở dĩ nghĩa phụ cưới nghĩa mẫu, chính là vì nghĩa mẫu tài giỏi như vậy. Nếu bản thân cố gắng học đến ngày sánh bằng nghĩa mẫu, thì liền có thể gả cho nghĩa phụ. Chính vì thế, con bé hớn hở gật gật đầu, nói:
"Miên Nhi muốn học chữ. Miên Nhi sẽ chăm chỉ học."
Thẩm Bạch không biết những suy nghĩ cong cong vòng vòng trong lòng nàng, còn thầm vui mừng vì nữ nhi hiếu học. Có ngờ đâu, trong đầu con bé, từ đầu chí cuối đang nghĩ làm thế nào có thể gả cho nghĩa phụ.
Vì thế, Thẩm Bạch bắt đầu dạy Miên Nhi học chữ.
Lần đầu nhìn thấy chữ viết của nghĩa phụ, Miên Nhi dù không hiểu gì, đã cảm thấy chữ của người vô cùng đẹp. Từng nét chữ sắc bén như vũ khí, rồi lại mảnh mai như lá lan, lá trúc, vừa quy củ lại vừa mềm mại uyển chuyển, hài hòa cân đối.
Thẩm Bạch thấy con bé cứ nhìn mãi chữ của mình xuýt xoa, bèn cười bảo:
"Đây là Sấu Kim thể do Tống Huy Tông sáng tạo ra. Thể chữ này tương đối khó, Miên Nhi mới học, nên học theo chữ Khải tiêu chuẩn trước, sau đó mới từ từ luyện lên."
Miên Nhi có chút thất vọng, lại cố gắng luyện viết theo chữ Khải mà nghĩa phụ đã viết sẵn làm mẫu. Người cầm tay nàng, cẩn thận dạy dỗ cách đặt bút, nhấc bút từng nét một. Nhưng viết chữ vốn chẳng hề dễ dàng, Miên Nhi đã luyện cả buổi, vẫn chẳng thể nào viết cho giống được chữ của nghĩa phụ.
Thẩm Bạch thấy con bé bắt đầu mất kiên nhẫn, liền an ủi:
"Luyện chữ không chỉ để viết cho đẹp, mà còn để tu thân dưỡng tính, uốn nắn tình cảm, không cần thiết gấp gáp, cứ kiên trì thong dong mà học. Trương Chi đời Đông Hán mỗi ngày luyện chữ vào ao rửa bút, đến khi nước ao đen như mực mới có thể thành tài. Miên Nhi còn nhỏ, chỉ cần cố gắng, về sau tất sẽ có thành tựu."
Miên Nhi nào muốn thành tựu gì, chỉ mong luyện được tài giỏi như nghĩa mẫu để gả cho nghĩa phụ thôi. Con bé luyện đi luyện lại theo mẫu của nghĩa phụ vẫn thấy không đẹp, nhắm mắt định thần lại, trong đầu chợt có cái gì đó lướt qua. Nàng theo mớ hình ảnh vụn vặt trong đầu, đặt bút viết ra hai chữ trong vô thức.
Thẩm Bạch cúi xuống nhìn chữ Miên Nhi viết, vừa trông thấy hai chữ đó, lập tức sững người, bàn tay cầm giấy Tuyên cũng run lên.
Người khẽ hỏi:
"Miên Nhi có biết hai chữ này đọc là gì?"
Miên Nhi lắc lắc đầu, đáp:
"Miên Nhi không biết, chỉ là cảm thấy vô cùng quen thuộc, đặt bút xuống liền có thể viết một mạch, dường như đã từng viết đi viết lại rất nhiều lần."