Mưa Hoàng Hôn

Chương 94: Ngoại truyện 3



Lên khỏi mặt nước, Biên Việt bế Phương Ninh Trí đi thay quần áo.

Đường đi ướt nhẹp. Lúc thay đồ, Biên Việt giơ chân đạp cửa, huých khuỷu tay. “Cạch” một phát, cửa đã khóa lại.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thế thì không sợ ai đến.”

Mặt Phương Ninh Trí đỏ bừng. Anh nhớ tới mùa hè đầu tiên quen Biên Việt, hai người cũng xảy ra việc mờ ám trong phòng thay đồ bể bơi trường học.

Trong lúc thất thần, Phương Ninh Trí bị đặt lên hàng ghế dài sát tường. Lưng anh đè lên giường, quần áo ướt sũng chảy nướ,c tong tong. Người vừa run lên đã bị ôm lấy. Nhiệt độ cơ thể Biên Việt rất cao, anh vừa bị ôm, nhịp tim đập đã bắt đầu gia tốc.

“Phương Ninh Trí này, lớn thế rồi sao em vẫn còn ngại vậy?” Đầu gối Biên Việt chen giữa h,ai chân anh, chân trái đứng trụ, toàn thân trầ,n trụi, tay nâng cằm Phương Ninh Trí, cúi đầu nhìn.

Phương Ninh Trí như muốn tắt thở, cũng chẳng hiểu tại sao bao năm trôi qua rồi, khi đối mặt Biên Việt vẫn mặt đỏ tim đập. Anh bất giác nhắm mắt lại, cắn môi nói nhỏ: “Em cũng không biết.”

Biên Việt thấy người ta như vậy thì thấy bộ dạng này trông thật thú vị, không nhịn được mà phải cúi người xuống hôn. Hai lưỡi chạm nhau rồi chẳng thể lìa xa. Cơ thể Phương Ninh Trí hơi ngả về phía Biên Việt. Người hắn ôm trọn anh, những giọt nước trượt trên làn da sáng bóng ấm áp khiến Phương Ninh Trí ngẩn ngơ mà nhìn, quên cả thở.

Thời gian hôn quá lâu, miệng lưỡi giao hòa, thân thể mập mờ, từ từ dán lại, từ từ xâm nhập. Quần áo mùa hè mỏng manh xộc xệch treo trên người, chiếc quần khó cởi đã bị tuột ra, ném xuống đất.

Hai chân Phương Ninh Trí bị tách ra, đầu gối Biên Việt chen vào giữa, đẩy nhẹ về phía trước, Phương Ninh Trí rên lên. Hắn theo đà đó mà đánh giá giữa h,ai chân đối phương, nơi vừa bị ngón tay xâm nhập lúc này đang khép mở tựa như thèm khát cái gì. Biên Việt nâng một chân anh lên, kéo quần bơi mình xuống, dươ;ng vật bán cương lập tức bắ.n ra, va phải môi âm hộ ướt át của Phương Ninh Trí. Anh từ từ đâm vào trong, Phương Ninh Trí kêu rên vài tiếng, người run bần bật.

Ghế dài kêu kẽo kẹt theo nhịp chuyển động kịch liệt. Người Phương Ninh Trí cứ dần dịch ra ngoài, bờ lưng trắng trẻo ma sát trên ghế khiến anh hơi đau, vừa rụt người lại lưng đã được nâng lên, thứ bên trong mình đâm thẳng vào trong, rất sâu, rất sâu.

Eo Phương Ninh Trí tê dại, anh cúi đầu nhìn bụng mình phồng lên, sức lực cả người hình như cũng tập trung tại nơi ấy.

dươ.ng vật ra vào, dị.ch trắng tràn ra ngoài, tiếng gi.ao hợp “bạch bạch” quẩn quanh trong phòng thay đồ ẩm ướt, nóng nực này.

Tiếng thở dốc của Phương Ninh Trí càng lúc càng nặng, anh có ảo giác như mình bị đâm xuyên vậy, tứ chi bị lắc như muốn rụng. Anh gọi tên Biên Việt, càng gọi càng ngọt ngào, họng như ngâm trong nước đường, tầm mắt mờ mịt dần, thế giới như chìm chuẩn bị chìm vào bóng tối chợt xuất hiện một nguồn sáng, cơ thể như được tưới nước, có thứ gì tiến vào cơ thể anh, vào nơi sâu trong, sâu nhất.

Phương Ninh Trí hét lên, tiếng kêu tựa khóc mà không phải khóc, cầu xin Biên Việt mau buông tha mình nhưng Biên Việt không làm vậy. Khi dươn.g vật xông qua cái miệng nhỏ mềm mại kia tốc độ ra vào lại tăng lên.

Phương Ninh Trí như người đuối nước, há mồm mà thở, hai tay quờ quạng giữa không trung bị Biên Việt túm lấy, đè lên đỉ,nh đầu. Anh nức nở rồi bắt đầu run rẩy, cái miệng phía dưới mút chặt dươ.ng vật Biên Việt. Dư.ơng vật t.o lớn tựa như bàn ủi xâm chiếm lấy anh.

Phương Ninh Trí giãy dụa cũng vô dụng, cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng gì. Tình d.ục tưới ướt anh, làm anh mắc kẹt bên trong như cá nằm trong lưới, không thể rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.