Sáng sớm Cố Tử Thanh đã khoan khoái đi đến văn phòng, đêm qua Mai Lạc bị anh lăn qua lăn lại xương cốt sắp rã hết cả ra. Khi chậm rãi rời giường soi gương, đột nhiên cảm thấy ghét bộ sáng sa sút không có sức sống của bản thân, khi mặc quần áo cũng nhận ra trong tủ phần lớn là quần áo của Cố Tử Thanh, đồ của mình thì ít đến thảm thương.
Vì vậy Mai Lạc xuống gara chọn thật lâu, khi chọn, cô thật sự nghi ngờ không biết có phải mình đang ở triển lãm xe Geneva hay không, cuối cùng vẫn lái một chiếc BMW ra ngoài dạo phố.
Dừng xe ở bãi đỗ xe, cô đến đại một tiệm cắt tóc có vẻ không tệ, tóc mình đã lâu rồi chưa tu sửa lại.
“Xin hỏi cô muốn đổi kiểu tóc nào?” Nhà tạo mẫu độc đáo hỏi chuyên nghiệp.
Mai Lạc suy nghĩ một hồi, “Anh cứ tự do phát huy đi, phù hợp với hình tượng của tôi là được.
Nhà tạo mẫu thích nhất là được tự do phát huy, vui vẻ cười nói: “Được. Vậy cô muốn nhuộm màu nào?
Anh đưa rất nhiều màu tóc cho Mai Lạc chọn, Mai Lạc chỉ bừa một màu nâu khá khiêm tốn.
Lúc làm tóc, nhà tạo mẫu cứ thao thao bất tuyệt. Thật ra đã lâu rồi, Mai Lạc không quen nói chuyện với người lạ. Nhưng thấy đối phương nhiệt tình như vậy, cô cũng chỉ mỉm cười nghe đối phương nói.
“Cô thật an tĩnh, thật hiền.” Nhà tạo mẫu đột nhiên khen tặng, suýt nữa khiến Mai Lạc không còn sức chống đỡ, móng tóc mau xong.
Thật ra kiểu tóc nhà tạo mẫu thiết kế cho cô là kiểu tóc hình hoa lê, sau khi sấy xong nhìn vào, có chút hơi hướng điền viên, cũng hợp với khí chất của cô.
“Thế nào, có hài lòng không?” Hình như nhà tạo mẫu rất hài lòng với tác phẩm của anh. Mai Lạc gật đầu, thật ra cũng không tệ lắm.
Nhà tạo mẫu lại đưa danh thiếp của mình ra, trên danh thiếp là tiệm cắt tóc A10, trước khi đi anh còn nháy mắt ra hiệu với Mai Lạc, Mai Lạc nhớ lại câu nói kia: “Cô thật hiền.” Nhưng toàn thân bỗng nổi da gà. Cô thà rằng mình nghe lầm, thà rằng anh chê cô ngốc. Lắc đầu, ra khỏi tiệm cắt tóc.
Mai Lạc đi vào trung tâm thương mại, Fashion cũng là một tạp chí thời trang có tiếng trong nước, làm việc ở đó, Mai Lạc cũng nhạy cảm với thời trang hơn. Trướđây thấy ăn mặc không quan trọng, nhưng vì Cố Tử Thanh, cô cũng cần tu sửa một chút. Phụ nữ làm đẹp vì người trong lòng, đây là định luật muôn đời không đổi.
Vì chỉ có nâng cao giá trị bản thân, mới có thể kiêu hãnh đứng bên anh, nói cho cả thế giới biết, anh là của cô
Nình bản thân mặc bộ váy vàng nhạ, phối thêm đôi giày cao gót vàng nhạt cùng với kiểu tóc mới trước gương, quản thật có sức sống hơn trước. Dù sao thù Phật đẹp nhờ vàng, người đẹp vì lụa cũng không phải là một câu nói bừa.
Mai Lạc chọn cho Cố Tử Thanh một chiếc áo sơ mi và cà vạt, cô quẹt thè của anh, vì anh nói bây giờ cô đã là vợ của anh rồi.
Yêu một người đàn ông, sẽ muốn mua quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, bởi vì đây là chuyện hạnh phúc nhất của phụ nữ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Xin chào, tôi tìm Cố Tử Thanh.” Mai Lạc lại nói rất lễ độ, lúc này cô xuất hiện trước văn phòng, tươi tắn hẳn lên.
La Thi cũng nhận ra Mai Lạc chính là cô gái đến đưa đồ vest lần trước, thái độ cũng dịu hơn.
“Ngại quá, cô cũng biết đấy, gặp Cố thiếu cần hẹn trước.” Lần này La Thi nói chuyện rất khách saó, khiêm tốn giữ lễ.
“Có phải anh ấy rất bận không?” Mai Lạc hỏi xong, La Thi gật đầu.
“Tôi ngồi đây chờ là được.” Mai Lạc cũng thấy, khu dành cho khách đông hệt như trước, lại thay bằng một nhóm phụ nữ khác lần trước, không nhịn được thở dài, ông xã cô thật sự được nhiều người để ý.
Cô lẳng lặng ngồi chờ, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên.
“Sao lại không có ở nhà, em đi đâu vậy?” Giọng nói trầm thấp của Cố Tử Thanh rất êm tai.
“Vừa nãy đi dạo phố, hơi mỏi chân, vừa hay dạo đến gần văn phòng của anh, nên em đang nghỉ ở phòng tiếp tân của văn phòng anh. Mai Lạc vừa định nói tiếp, chỉ nghe tút một tiếng, điện thoái ngắt kết nối.
Không quá mười giâu sau, Cố Tử Thanh đã xuất hiện trước mặt cô. Các cô gái bên cạnh thấy người tới, lại bắt đầu thi nhau thét chói tai và xôn xao.
“Em đến sao không gọi điện thoại cho anh?” Cố tử Thanh thấy Mai Lạc ăn mặc xinh đẹp trước mặt nhưng vẫn la mắng.
Mai Lạc đứng dậy, mắt đẹp nhìn anh, chậm rãi nói, “À, anh đang bận, hơn nữa em cũng không gấp.”
Mai Lạc còn đang định nói thêm gì đó bỗng thấy dưới chân nhẹ bẫng, thì ra mình đã bị Cố Tử Thanh ôm ngang, xung quanh liên tục có kiếng hét, tất cả mọi người đều nhìn hai người một cách khó tin. Cảm nhận rất rõ ánh mắt muốn giết cô của những cô gái này, Mai Lạc vừa thẹn vừa giận, chỉ biết vủi mặt vào vòm ngực vững chắc của anh.
Cố Tử Thanh quay đầu nói với La Thi: “Sau này cô ấy đến không cần hẹn trước, nhớ cho rõ, cô ấy là Cố phu nhân.” Nói xong ôm Mai Lạc nhỏ xinh vào văn phòng. Để lại La Thi cũng xem như từng trải đang mắt chữ O mồm chữ A, không thể tin nổi, dưới chân các cô gái bên này cũng là hàng chục trái tim tan vỡ, nhưng trong lòng vẫn không tin, sao Cố Tử Thanh lại có thể có vợ được?
Mai Lạc được Cố Tử Thanh đặt xuống ghế sofa hai má phiếm hống, nếu ánh mắt có thể giết người, Mai Lạc dám chắc vừa rồi mình đã chết rất nhiều lần. Cô lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng “Tử Thanh, em... có thể tự đi mà.”
“Không phải em nói đi dạo mỏi chân sao?” Cố Tử Thanh nói như không có gì.
“Nhưng mà nhiều người như vậy.” Mai Lạc xấu hổ đỏ mặt, bĩu môi nhỏ giọng kháng nghị.
“Vậy thì sao, em là vợ anh, chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm.” Cố Tử Thanh tỏ ra hợp tình hợp lý, thật ra anh rất thích bộ dáng thẹn thùng đó của cô.
“Sao em lại đến đây?” Lúc này Cố Tử Thanh mới nghĩ sao cô không ở nhà nghỉ ngơi, đêm qua bản thân có chút mất kiểm soát, sáng dậy thấy vẻ mặt mệt mỏi đáng yêu của cô, không đành lòng quấy rầy giấc mơ của cô, chỉ hôn nhẹ lên trán cô rồi đi.
“À, vì đột nhiên nhớ dì công chúng nói phải giám sát anh thật kĩ, phải giữ chặt anh, lỡ như anh bị người ta cướp mất, em phải làm sao? Nên em đến khảo sát tình huống.” Mai Lạc nhíu đôi mày thanh tú, làm ra vẻ vô cùng lo lắng.
Khoé miệng Cố Tử Thanh giương lên thành một vòng cung đẹp mắt, sờ sờ kiểu tóc cô vừa làm xong, “Chờ anh một lát, cùng đi ăn cơm.” Nói xong lại về chỗ ngồi, vùi đầu vào công việc.
Lúc này Mai Lạc cứ vậy ngồi trên ghế sofa đối diện nhìn bộ dáng chăm chú làm việc của anh, giống như lúc trước anh chăm chú vẽ, còn mình cứ thế nhìn anh.
“Bộ dáng của anh thật sự rất mê người.” Lời khen thốt ra, đây là lời trước kia cô vẫn thường nói với anh.
Cố Tử Thanh ngước mặt lên, nhìn cô, mỉm cười: “Lạc Lạc, đừng quấy rầy anh.” Nhưng chỉ cần cô ở bên, thì làm gì còn tâm trạng làm việc nữa, kiên trì một lát, nói với Mai Lạc cách đó không xa đang nhìn anh không chớp mắt, “Đi thôi, muốn ăn gì?”
Mai Lạc hớn hở, nói là hoan hô nhảy nhót cũng chưa đủ, cô hơi đói bụng. “Anh quyết định đi.”
Anh là quyệt định quan trọng nhất trong kiếp này của em, vì vậy tương lai toàn bộ do anh quyết định.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Tử Thanh, anh thích kiểu tóc mới của em không?” Đôi mắt sáng ngời của Mai Lạc cong thành hình trăng lưỡi liềm, vừa cười ăn cơm, vừa liến thoắng hỏi.
“Xấu muốn chết.” Cố Tử Thanh luôn thích đả kích.
“Vậy em đi cạo.” Mai Lạc nói đùa.
“Em dám?”
“Không dám không dám.” Nhìn Cố Tử Thanh phía đối diện đang trừng mắt nhìn mình, Mai Lạc liên tiếp đầu hàng, giả vờ cúi đầu ăn cơm.
“Ngày mai đại học G kỉ niệm ngày thành lập trường, chúng ta cùng về đi.” Cố Tử Thanh bỗng nhớ đến thiệp mời mấy hôm trước.
Mai Lạc không nhận được thiệp mời, địa chỉ trong trường vẫn là địa chỉ nhà trước đây, căn nhà đó đã bị tịch thu rồi. Hơn nữa cô cũng không phải thanh niên ưu tú, không phải người mang lại vẻ vang cho trường cũ, không như Cố Tử Thanh, tuyệt đối là nhân vật top đầu của đại học G.
“Được.” Mai Lạc khẽ gật, đại học G có rất nhiều kỉ niệm của họ, nhiều như trời đầy sao vậy.
Trong lúc lơ đãng, anh và em đã trải qua nhiều điều như vậy.
Đây là chuyện khiến người ta hạnh phúc đến nhường nào.