Mua Nam Thê

Chương 13: Học tập



“Quân kỵ thế nào rồi?” Hoắc Bái Đình mở miệng hỏi trước.

“A, ách, Kỵ nhi tốt hơn nhiều rồi, đại phu nói chỉ là bệnh sởi thôi.” Vũ Sinh cuống quít trả lời.

Hoắc Bái Đình không có nói nữa, chỉ gật gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào Hoắc Cẩn đứng ở một bên.

“Đại gia gia……” Hoắc Cẩn không biết đại gia gia vì cái gì nhìn chính mình như vậy, cho nên cảm thấy lúng ta lúng túng kêu lên.

Hoắc Bái Đình đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt lại nhìn Vũ Sinh hỏi:“Ngươi sẽ ở Hoắc gia cả đời sao?”

“Này……” Đại bá vì cái gì lại hỏi như vậy? Vũ Sinh nghi hoặc, nhưng có thể khẳng định là chính mình cả đời đều không ly khai Hoắc gia, bởi vì người nọ không cho phép.

“Ân.” Vũ Sinh gật đầu.

“Vậy ngươi nên trở thành một chủ mẫu chân chính! Cho ngươi, cũng là cho mấy đứa nhỏ này.” Hoắc Bái Đình xoay người,“Ngày mai đến phía sau Mai Viên đi.” Nói xong liền đi ra ngoài cửa.

Đến Mai Viên?“Vũ Sinh phụ thân, ngươi muốn đi không?” Hoắc Cẩn có chút lo lắng hỏi, tuy rằng thái độ đại gia gia đối bọn họ so với những người khác tốt hơn nhiều lắm, nhưng nàng vẫn có chút e ngại hắn.

Vũ Sinh trầm mặc, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Hoắc Ngạn nhất định là sẽ không cho hắn đi, nhưng hắn muốn bảo hộ mấy đứa nhỏ này, bù lại khuyết điểm không thể thủ hộ đệ đệ.

“Xảy ra chuyện gì?” Từ Mặc Hương Trai trở về, Hoắc Quân Tưởng vừa vào cửa liền nhận ra không khí khác thường trong phòng.

“Ca ca, ngươi đã trở lại.” Hoắc Cẩn đem chuyện vừa mới xảy ra từ đầu chí cuối nói cho ca ca.

“Hoắc Cai, ta sớm hay muộn gì cũng cho ngươi biết thế nào là lễ độ!” Nghe được đệ đệ bị khi dễ, Hoắc Quân Tưởng oán hận mắng.“Vũ Sinh phụ thân, ngày mai ta và ngươi cùng nhau đến Mai Viên đi.”

“Ân.” Vũ Sinh đáp lời, chính mình thế nhưng không có quyết đoán như đứa trẻ này!

******

Ngày hôm sau, Vũ Sinh sớm đưa điểm tâm cho Hoắc Ngạn. Hoàn hảo trong hoàng cung gửi đến đây danh sách dài đồ hàng quý giá cần mua, Hoắc Ngạn bận sứt đầu mẻ trán, không có rảnh khó xử Vũ Sinh.

Vũ Sinh ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Hoắc Quân Tưởng đứng chờ ở dưới tàng cây, hai người vội vàng đuổi tới Mai Viên.

Dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn, hai người tìm được Hoắc Bái Đình đang ngồi trong thư phòng ở Mai Viên. Lúc này, Vũ Sinh mới biết được: Trước đây Hoắc Bái Đình là gia chủ, mặc dù vẫn ở tại phòng tổ trong bổn gia, nhưng độc lập có được một cái vườn, bao gồm thư phòng, phòng ngủ, phòng bếp……, có thể xưng với vườn trong vườn, phủ trong phủ.

Nghe được cửa phòng mở, Hoắc bái Đình không có ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói một câu “Đến đây.”

Hồi lâu, Hoắc Bái Đình mới buông bút, cầm lấy tờ giấy đã viết xong lên thổi thổi. Sau đó mới nhìn hướng người tới,“Quân Tưởng cũng đến đây a, cũng tốt, có hai người các ngươi ở đây…… càng tốt!”

“Chúng ta bắt đầu đi, Vũ Sinh, yêu cầu cơ bản nhất mà Hoắc gia đối chủ mẫu là ‘Trở ra phòng, vào trướng phòng’. Đối với phía trước cần chậm rãi bồi dưỡng một chút. Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể nắm bắt từ phía sau. Ở Hoắc gia, chỉ cần trong tay ngươi nắm giữ thực quyền, ngươi sẽ có địa vị không thể dao động. Hiểu chưa?” Hoắc Bái Đình dừng lại nhìn hai người.

Vũ Sinh cùng Quân Tưởng tuy rằng không rõ “không có nhiều thời gian như vậy” là có ý gì, nhưng đều lựa chọn xem nhẹ, gật gật đầu.

Nhìn thấy hai người gật đầu, Hoắc Bái Đình mới tiếp tục nói:“Kinh thương không phải nghiên cứu học vấn, bởi vậy chỉ biết chữ thôi là không đủ. Muốn xem trướng, đầu tiên phải biết số học. Hôm nay chúng ta bắt đầu học tính bằng bàn tính trước……”

Thời gian vừa dạy vừa học dần dần trôi qua, cho đến khi nha hoàn báo đã đến giờ dùng cơm trưa, Vũ Sinh mới cùng Quân Tưởng rời đi.

Hai người rời đi không bao lâu, trong thư phòng Mai Viên tiến vào một thân ảnh xanh biếc.

“Hay là ông muốn rời đi?” Người tới mở miệng, dĩ nhiên là Vãn Thúy.

Hoắc Bái Đình bát lộng bắt tay vào bàn tính không nói gì.

“Thỉnh ông mang theo Vãn Thúy.”

“Vũ Sinh không phải là người có khiếu làm chủ mẫu, hắn tâm địa rất thiện lương. Ngươi phải giúp hắn.” Hoắc Bái Đình không có nhìn Vãn Thúy, bởi vậy cũng không có nhìn thấy sau khi nghe được lời ấy, trong mắt Vãn Thúy long lanh những lệ.

******

Những ngày kế tiếp Vũ Sinh cùng Quân Tưởng mỗi ngày đều đến Mai Viên học tập. Nhưng bởi vì Vũ Sinh trụ cột kém, bởi vậy hai người tiến độ thong thả, hiệu quả không lớn.

Lúc này hai người ai cũng không ngờ chuyện kế tiếp sẽ phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.