Mua Nam Thê

Chương 27: Nhớ lại



Có thể là do rất ít khi được cùng phụ thân thân cận, nên bọn nhỏ ở trước mặt Hoắc Ngạn rất câu nệ. Nhìn ra các đệ muội không được tự nhiên, Hoắc Quân Tưởng tìm một lý do sớm mang đệ muội ly khai.

Trong phòng vốn có nha hoàn, nhưng trước tiệc tối đã bị Vũ Sinh khiển đi ra ngoài, cho nên lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người Vũ Sinh cùng Hoắc Ngạn.

Vũ Sinh cảm thấy hảo xấu hổ, tay chân cũng không biết nên làm như thế nào. Nói nói mấy câu đi?

“Lão gia……” Vũ Sinh thử mở miệng.

“Ân?” Hoắc Ngạn nhàn nhàn đáp lại, bộ dáng bé không biết làm sao làm cho y hưng trí muốn trêu cợt.

Nên nói cái gì đây? Làm cho y nghỉ ngơi? Nhưng mà mới vừa dùng qua bữa tối a!

“Lão gia, gần đây công việc có thuận lợi không?” Vũ Sinh tìm được một đề tài.

“Hoàn hảo.” Hoắc Ngạn dùng hai chữ chấm dứt đề tài, ung dung nhìn người trước mắt nhíu mày tiếp tục suy tư tìm đề tài mới.

“Lão gia, vừa rồi ngươi nói……” Vũ Sinh do dự, không biết có nên hỏi hay không?

“Nói cái gì?” Hoắc Ngạn chọn mi.

“Ngài nói không hận đại bá phụ……” Vũ Sinh trộm liếc mắt một cái dò xét Hoắc Ngạn, thấy y không có tức giận mới một hơi hỏi ra,“Là thật sao?”

“Ân ~?” Không nghĩ tới Vũ Sinh đánh bạo hỏi ra vấn đề như vậy, Hoắc Ngạn sửng sốt một chút,“Ngươi cho rằng phu quân của ngươi thật sự là lang sao? Mặc dù là lang cũng biết tri ân báo đáp.”

“Nhưng mà……” Vũ Sinh đã muốn mất đi dũng khí vừa nãy.

“Nhưng mà ta chưa bao giờ cho hắn sắc mặt hoà nhã, ngươi muốn nói này sao?” Hoắc Ngạn lên tiếng hỏi thay.

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Hoắc Ngạn, Vũ Sinh cúi thấp đầu, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.

Ý thức được chính mình doạ đến thê tử mảnh khảnh trước mặt, Hoắc Ngạn phóng nhu ngữ khí,“Muốn nghe thì an vị đến bên cạnh ta.”

“Không, không cần.” Vũ Sinh muốn tránh Hoắc Ngạn còn không kịp, làm sao dám chủ động đến bên cạnh y? Lúc này Vũ Sinh đang hối hận khi chính mình tìm đề tài này.

“Ngươi không muốn biết vì cái gì bị ta đối đãi như vậy sao?”

“Ta, ta……” Đây là Hoắc Ngạn sau đêm đối đãi thô bạo với hắn lần đầu tiên chủ động nhắc tới, Vũ Sinh thật sự rất muốn biết chính mình vì cái gì bị trừng phạt.

“Đến ngồi vào bên cạnh ta.” Hoắc Ngạn lại đưa ra điều kiện. Y muốn chậm rãi làm cho người này cam tâm tình nguyện thần phục, liền bắt đầu là chủ động thân cận y.

Phải đi qua sao?

“Lại đây.” Nhìn ra Vũ Sinh do dự, Hoắc Ngạn vươn tay.

Vũ Sinh yên lặng nói với chính mình đừng sợ, chậm rãi đem bàn tay nhỏ bé của chính mình phóng tới trong lòng bàn tay to lớn của Hoắc Ngạn.

Ở lòng bàn tay tiếp xúc được mềm mại, Hoắc Ngạn theo bản năng dùng sức. Khi hắn ý thức được chính mình làm cái gì, Vũ Sinh đã muốn ngã ngồi ở trong lòng y.

Hoắc Ngạn thở dài. Y đối Vũ Sinh khát vọng so với trong tưởng tượng lớn hơn nhiều a, thôi, nếu người đã muốn ở trong lòng y,“Đừng nhúc nhích.” Ngăn lại người này giãy giụa,“Cứ như vậy nghe đi.”

Bỏ qua người trong ngực cứng ngắc, Hoắc Ngạn nhẹ giọng hỏi:“Ngươi đã biết bao nhiêu?”

Vũ Sinh cố gắng tập trung tinh thần nói,“Năm đó là đại bá phụ tìm được các ngươi……”

“Ân, sau đó đám lão bất tử kia liền phái người bắt ta cùng nương. Bọn họ muốn đối nương thi bạo, mới đầu nương không ngừng giãy giụa, nhưng mà khi tên đầu lĩnh nói mấy câu, khiến cho nương buông tha cho hết thảy hy vọng.” Hoắc Ngạn chậm rãi lâm vào hồi tưởng.

“Gã nói nương đã muốn là tàn hoa bại liễu, thế nhưng còn vọng tưởng làm phu nhân của Hoắc gia. Còn nói lão gia Hoắc gia sẽ không cần nàng nữa……” Hoắc Ngạn dừng lại, buộc chặt cánh tay ôm Vũ Sinh,“Nghe xong những lời này, nương không giãy giụa nữa, mặc ta kêu như thế nào, nương đều thờ ơ giống như một hình nhân. Sau đó, đại bá phụ cùng cha tìm được chúng ta. Nương nhìn thấy đại bá phụ liền khôi phục thần trí, bởi vì không muốn cho người trong lòng nhìn thấy bộ dáng chật vật của chính mình, nương lựa chọn chấm dứt sinh mệnh.” Hoắc Ngạn bình tĩnh trần thuật. Bình tĩnh cũng không phải bởi vì lượng giải, mà là bởi vì bất mãn. Bất mãn mẫu thân vì người yêu mà bỏ lại chính mình.

“Ngươi có biết người Nhan tiểu thư yêu là đại bá phụ?” Vũ Sinh giật mình hỏi.

“Vãn Thúy đều biết chuyện, ta là đương sự như thế nào không biết? Còn có, nàng là nương của ta, cũng là nương của ngươi, không chuẩn kêu Nhan tiểu thư nữa.” Hoắc Ngạn sửa đúng Vũ Sinh, rồi tiếp tục kể,“Cha chịu không nổi đả kích nương mất, có một ngày nửa đêm mang ta lên núi. Hắn nói nương một mình ra đi sẽ cô đơn, chúng ta hẳn là nên đi bồi nàng.”

“Cha hắn……” Vũ Sinh không nghĩ tới có người muốn cho đứa con chính mình chôn cùng, hổ dữ không ăn thịt con a.

“Cha cũng là một người si tình, biết rõ người nương yêu không phải hắn, hắn lại vẫn lo lắng nương một mình trên đường đến hoàng tuyền sẽ cô đơn. Đại bá phụ vẫn đi theo chúng ta đã ngăn trở cha, cứu được ta. Đại bá phụ đánh cha một bạt tai, muốn hắn thanh tỉnh. Cha sau khi bị đánh tỉnh táo lại. Hắn muốn bá phụ chiếu cố ta, lại hỏi vì cái gì hắn trả giá hết thảy vẫn không chiếm được tâm của nương…… Sau đó, hắn thừa dịp chúng ta không chú ý liền từ sơn thượng nhảy xuống.” Hoắc Ngạn thản nhiên tự thuật, nếu bị mẫu thân bỏ lại y chỉ là bất mãn, nhưng phụ thân hành động như vậy lại khiến cho y phẫn nộ!

Nếu có thể không chút nào để ý bỏ lại y, lúc trước vì cái gì phải sinh hạ y? Sau tầng tầng bất mãn cùng phẫn nộ là nỗi thương tâm của Hoắc Ngạn.

Cảm nhận được Hoắc Ngạn đáy lòng đau xót, Vũ Sinh thiện lương vươn tay ôm lấy thắt lưng Hoắc Ngạn, không nói gì an ủi y.

Phát hiện động tác của Vũ Sinh, trong lòng Hoắc Ngạn cảm giác một trận ấm áp, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, tiếp tục nói,“Đại bá phụ đem ta mang về Hoắc gia, giáo dưỡng ta thành tài. Hắn vì ta hối hôn, ở trong lòng ta, hắn tựa như một phụ thân khác của ta. Ta kính hắn, thương hắn, nhưng cũng bởi vì như vậy mà ta không thể thừa nhận khi hắn phản bội.”

“Phản bội?”

Hoắc Ngạn không có trả lời, tiếp tục nhớ lại chuyện cũ,“Nhược Quán năm ấy ta chính thức tiếp chưởng Hoắc gia, trở thành gia chủ tối trẻ tuổi của Hoắc gia. Một lần cơ hội ngẫu nhiên, ta đã biết chân tướng năm đó cha mẹ chết thảm. Bọn họ huỷ nhà của ta, ta muốn trả thù là tự nhiên, nhưng đại bá phụ một lần lại một lần ngăn cản ta…… Đáng chết, ta vì cái gì không nghĩ tới đám lão già kia thống khoái mà làm cho bá phụ hối hôn, nhất định là có điều kiện!”

Vũ Sinh không biết nên an ủi Hoắc Ngạn như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng nói:“Đều trôi qua.”

Đơn giản mấy chữ giảm bớt áy náy trong lòng Hoắc Ngạn,“Đáng tiếc, bá phụ sắp đi.” Hoắc Ngạn có chút cảm lưu luyến khi người cha đi xa.

“Chúng ta có thể lưu lại hắn a.” Vũ Sinh nhớ tới Vãn Thúy thỉnh cầu, nhân cơ hội nói ra.

Hoắc Ngạn lắc lắc đầu,“Nửa đời trước hắn vì ta mà sống, tuổi già hắn nên vì chính mình. Nếu rời đi là nguyện vọng của hắn, ta chỉ có thể giúp hắn thực hiện.”

Vũ Sinh hiểu rõ điểm đầu, sau đó đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói,“Ngài còn không có nói ngày đó……”

“Ngày đó?” Hoắc Ngạn lập tức ngộ đạo,“Khi đó ta còn xem bá phụ là phản đồ, ngươi cùng hắn thân cận, ta tự nhiên mất hứng.”

“Thực xin lỗi, đều là ta không tốt.” Vũ Sinh thật trịnh trọng nhận lỗi.

Thật sự là thiện thể nhân ý, y đến tột cùng nhặt được bảo bối như thế nào?

“Còn đau không?” Hoắc Ngạn đột nhiên hỏi.

“Ân?” Vũ Sinh nghi hoặc nhìn Hoắc Ngạn.

“Thì phải là không đau. Ngày mai sau khi vì bá phụ tiễn đưa, ngươi đi đến thư phòng.” Hoắc Ngạn mệnh lệnh.

Chuyện gì? Không đợi Vũ Sinh hỏi ra miệng, Hoắc Ngạn để lại hắn đứng dậy ly khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.