Y muốn làm cái gì? Vũ Sinh khẩn trương nhìn Hoắc Ngạn.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi đau nữa đâu.” Hoắc Ngạn ngữ khí mềm nhẹ trấn an Vũ Sinh.
Vũ Sinh đang khẩn trương nên chỉ nghe mỗi một chữ “đau”, vì thế thân thể cứng ngắc, động cũng không dám động.
Xem ra hoàn toàn ngược lại a! Hoắc Ngạn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau vành tai mẫn cảm của Vũ Sinh,“Đừng sợ ta, ân?”
Vũ Sinh không dám động, sợ chọc giận Hoắc Ngạn, cũng không dám thở mạnh mặc cho hành động của Hoắc Ngạn.
“Ngoan, nhắm mắt lại. Nhắm mắt lại sẽ không sợ hãi.” Hoắc Ngạn ở bên tai Vũ Sinh thổi khí, sau đó khẽ cắn vành tai hắn, hôn nhẹ hai má, rồi tinh tế nhấm nháp đôi môi anh đào thơm ngọt kia.
Vũ Sinh thuận theo nhắm hai mắt lại, đôi hàng mi dài run run tỏ rõ hắn vẫn sợ hãi như trước.
“Sinh nhi, đừng sợ ta, đừng sợ ta,……” Hoắc Ngạn nói một câu lại ngay trên môi Vũ Sinh khinh trác một chút.
Lời nói giống như ma chú cùng mềm nhẹ hôn môi, Vũ Sinh dần dần mất thần trí, phóng nhuyễn thân thể.
Phản ứng của Vũ Sinh cho Hoắc Ngạn thật lớn cổ vũ, Hoắc Ngạn làm càn dùng lưỡi khiêu khích bé đang thẹn thùng. Sau một trận liếm duyện, dây dưa, Vũ Sinh chỉ có thể dựa vào trong lòng Hoắc Ngạn.
“Đem chính mình cho ta, Sinh nhi.” Hoắc Ngạn ti tiện thừa dịp Vũ Sinh thất thần liền đưa ra yêu cầu.
Lời nói của Hoắc Ngạn làm cho Vũ Sinh đang sa vào cảm giác phù phiếm bừng tỉnh, y nói cái gì? Vũ Sinh hơi hoảng sợ nhìn Hoắc Ngạn.
Không cho bé có cơ hội cự tuyệt, Hoắc Ngạn cúi người ôm lấy Vũ Sinh đi về phía giường.
Cảm giác được dưới thân đệm chăn mềm mại, Vũ Sinh bắt đầu giãy giụa,“Không cần -!”
Ngăn chận tay chân Vũ Sinh, Hoắc Ngạn mới có cơ hội mở miệng,“Đừng sợ, Sinh nhi, ta không hề lộng thương ngươi.” Nhưng Vũ Sinh lại hoàn toàn không nghe thấy tiếp tục giãy giụa, bất đắc dĩ Hoắc Ngạn đành đem toàn bộ thân thể phục trên thân hình tinh tế đang không ngừng vặn vẹo.
Khi thân thể hai người tiếp xúc, Vũ Sinh đình chỉ giãy giụa, thế nhưng thất thần không ngừng lặp lại hai chữ –“Cầu ngươi”.
Tim Hoắc Ngạn giống như bị người hung hăng chém một nhát, y đối bé thương tổn thật sự sâu như vậy sao?
“Sinh nhi ngoan, ta chỉ là muốn hôn nhẹ ngươi, sẽ không làm cái gì khác, ngoan, mau hoàn hồn đi.” Hoắc Ngạn buông ra áp chế đối với Vũ Sinh, ngồi ở mép giường, sau đó đem người ôm vào trong ngực nhẹ nhàng khuyên giải an ủi.
Không biết qua bao lâu Vũ Sinh mới hồi phục tinh thần lại. Sau đó phản ứng đầu tiên của hắn chính là từ trong lòng Hoắc Ngạn thoát đi.
“Đừng nhúc nhích, làm cho ta ôm ngươi một lát.” Hoắc Ngạn phản ứng không chậm kiềm chặt eo nhỏ của Vũ Sinh,“Làm cho ta ôm ngươi thêm chút nữa, ta sẽ không làm gì khác.”
Hoắc Ngạn cam đoan ngăn trở động tác thoát đi của Vũ Sinh, làm cho hắn ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng mình.
Ấm áp ôm ấp, sau khi mẫu thân qua đời cũng không còn, Vũ Sinh dần dần cảm thấy thoải mái trong vòm ngực rộng lớn. Phát hiện Hoắc Ngạn thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa, không có làm bất cứ hành động gì khác, mệt mỏi cả ngày hắn chậm rãi buông xuống đề phòng nặng nề ngủ.
Phát hiện bé ở trong lòng chính mình say giấc, Hoắc Ngạn thoáng mỉm cười. Tiểu tử này đúng thật là không có tinh thần cảnh giác gì cả, thế nhưng ở trong lòng người mới vừa tính ăn hắn luôn ngủ đến hương vị ngọt ngào như thế. Hắn liền như vậy tin tưởng chính mình hết lòng tuân thủ lời hứa, không hề làm gì khác sao?
Hoắc Ngạn thật cao hứng chính mình được vật nhỏ tín nhiệm, nhưng lập tức y lại nhăn đôi mi. Ngày thường, Vũ Sinh nhát gan dịu ngoan sẽ thuận theo mỗi một yêu cầu của y, mặc kệ là hợp lý hay là vô lý, nhưng vừa rồi hắn lại cự tuyệt chính mình yêu thương, có thể thấy hắn đối giường sự là cỡ nào sợ hãi.
Đều do chính mình mang đến cho bé hai lần kinh nghiệm quá mức không xong, nay muốn bé cam tâm tình nguyện sợ là có chút khó khăn. Y nên làm như thế nào đây?