“Sinh chủ tử, Sinh chủ tử, đã trễ thế này tại sao ngươi còn ở trong này xem xét? Ngay cả nhất kiện ngoại bào đều không có thêm!” Bích Tình vừa thấy Vũ Sinh liền thầm oán nói,“Ta đi Trúc Hiên đưa đồ ăn khuya cho ngài, lại tìm không thấy ngài, ta nghĩ đến ······, mọi người đều đi ra tìm ngươi. Sinh chủ tử, ngươi đi đâu vậy?” Nói đến câu sau Bích Tình còn mang theo tiếng khóc.
“Thật xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng, ta, ta chung quanh đi dạo một chút thôi.” Vũ Sinh lần đầu tiên đối người quan tâm hắn nói dối.
“Sinh chủ tử, nếu ngài ra ngoài phải thông báo cho chúng ta một tiếng, đột nhiên tìm không thấy ngài chúng ta hảo lo lắng.” Bích Tình quả thật lo lắng, Hoắc Ngạn lại cưới thiếp, Vũ Sinh nhu nhược sẽ như thế nào đây? Nàng lo lắng Vũ Sinh sẽ làm chuyện điên rồ.
“Bích Tình, ta ······” Vũ Sinh hạ quyết tâm phải đi, hắn muốn hướng người vẫn luôn chiếu cố hắn cáo biệt, nhưng nếu nói ra còn đi được sao? Vì thế nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Chuyện gì, Sinh chủ tử?”
“Ta ······, về sau nếu đến Trúc Hiên tìm không thấy ta, không cần đi ra ngoài tìm ta.” Vũ Sinh vẫn không đành lòng để cho những người quan tâm hắn phải vất vả, vì thế nói như vậy với Bích Tình, là hy vọng sau khi hắn rời khỏi những người này không cần vì hắn bận rộn không công.
“Sinh chủ tử là muốn chúng ta ở lại Trúc Hiên chờ sao? Vậy thì ngài cần phải đi nhanh về nhanh nga.” Bích Tình không có ý thức được lời nói đơn thuần của Vũ Sinh lại chứa đầy ẩn ý.
Vũ Sinh không nói nữa, chỉ yên lặng theo Bích Tình trở lại Trúc Hiên.
“Ca ca, ngươi đi nơi nào? Ta hảo lo lắng!” Vừa nhìn thấy thân ảnh Vũ Sinh, Vũ Tiêu liền chạy ào ra.
“Ta chung quanh đi một chút.” Vũ Sinh cắn răng tiếp tục nói dối,“Bích Tình, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi.”
Đợi cho bọn nha hoàn đều rời khỏi, Vũ Sinh mới thành thật hỏi Vũ Tiêu:“Tiêu nhi có nguyện ý cùng ca ca rời đi không?”
Rời đi? Vũ Tiêu không nghĩ tới Vũ Sinh thật sự hạ quyết tâm phải rời khỏi, uổng phí nó còn đi mật báo với Hoắc Ngạn. Nó không muốn đem ca ca giao cho bất luận kẻ nào, nhưng ngày rời nhà tìm kiếm ca ca đã làm cho nó hiểu, ngay cả chính mình nó còn bảo hộ không được, càng không thể bảo hộ ca ca.
Nhưng bảo hộ không được không có nghĩa là Vũ Tiêu trơ mắt nhìn Vũ Sinh chịu uỷ khuất,“Ca ca đi nơi nào, ta sẽ đi nơi đó.”
“Chúng ta đây ngày mai đi đi.”
“Ban ngày? Đi đại môn sao?” Ca ca sẽ không đơn thuần đến nước này đi? Vũ Tiêu đã muốn bắt đầu hối hận quyết định vừa rồi, có một ca ca đơn thuần như vậy, tương lai bọn họ sẽ khó khăn a.
“Chúng ta đây ······”
“Nửa đêm rời đi!” Vũ Tiêu đưa ra quyết định.“Ta đi thu thập hành lý, ca ca cũng thu thập một chút đi.” Nói xong, không đợi Vũ Sinh kịp phản ứng, Vũ Tiêu đã vọt ra khỏi Trúc Hiên.
Vũ Tiêu thật cẩn thận trở lại Liễu Uyển thu thập vài bộ quần áo, thời điểm đang muốn cùng ca ca hợp mặt —
“Ngươi muốn đi đâu?”
Nghe được thanh âm quen thuộc thân thể Vũ Tiêu cứng ngắc, là Hoắc Quân Tưởng! Tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đã trải qua không ít chuyện Vũ Tiêu nghiễm nhiên thành một tiểu hầu tử, nói dối không chớp mắt.“Đi theo giúp ca ca ta!”
“Có tất yếu mang theo hành lý không?” “Tiểu cậu” tinh quái này sẽ rời khỏi ư?
“Đương nhiên, khó có được cơ hội cùng ca ca ở chung một chỗ, ta hận không thể một bước cũng không rời đi ca ca, sao có thể lãng phí thời gian mỗi ngày đến nơi đây thay quần áo?” Vũ Tiêu nói dối nhưng cũng là lời nói thật, dù sao nó bám ca ca cũng không phải ngày một ngày hai.
“Khó có được cơ hội ······, ngươi sẽ không trở lại đi?” Thanh âm Quân Tưởng có chút lưu luyến.
Vũ Tiêu muốn nói đúng vậy, nhưng lại không đành lòng làm cho người bên cạnh khó chịu,“Không biết! Muốn trách thì trách cha ngươi, ai bảo hắn khi dễ ca ca ta!” Nói xong, Vũ Tiêu muốn đi. Vì cái gì nhìn thấy người nọ khổ sở nó cũng thấy không thoải mái.
“Chờ một chút! Này cho ngươi, đói bụng có thể đổi vài cái bánh bao.” Hoắc Quân Tưởng gọi Vũ Tiêu lại, đem một khối bạch ngọc bội nạm vàng nhét vào trong tay nó.
“Ngươi ······” Hắn đã biết!“Cám ơn, ta sẽ trở về gặp các ngươi.” Nếu người này đã đưa cho nó ngọc bội thì chính là muốn thả bọn họ rời đi ······ Vũ Tiêu cuối cùng nhìn Hoắc Quân Tưởng liếc mắt một cái, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Thừa dịp bóng đêm, huynh đệ hai người rời khỏi Hoắc gia đại trạch, chờ đợi bọn họ là không biết bình minh.