Thời điểm Hoắc Ngạn biết tin tức Vũ Sinh rời đi đã là sau giờ ngọ.
Hoắc Quân Tưởng có tâm phóng huynh đệ Vũ Sinh rời đi, bởi vậy cho dù nó biết, cũng không có lộ ra.
Ngoại trừ Quân Tưởng ra thì người đầu tiên phát hiện Vũ Sinh không thấy đâu có lẽ là nha hoàn thường thường hầu hạ hắn, Bích Tình cùng Tử Quỳnh. Khởi điểm hai người cứ nghĩ sau khi Vũ Sinh tỉnh ngủ đã đi ra ngoài. Nhưng mà qua canh giờ ăn sáng vẫn không thấy Vũ Sinh trở về, hai người có chút sốt ruột. Bích Tình nhớ tới Vũ Sinh từng nói qua nếu tìm không thấy hắn thì ngay tại trong phòng chờ, ngay tại thời điểm hai người lo lắng chờ đợi lại nghe nói Vũ Sinh không thấy tin tức. Này……
Bích Tình cùng Tử Quỳnh chấn động, Vũ Sinh nhát gan mềm mại thế nhưng cùng nam nhân khác bỏ trốn? Mặc dù nam nhân kia là đệ đệ của hắn cũng không thể! Phải biết rằng có chồng mà cùng nam nhân khác bỏ trốn, bị bắt trở về là phải bị bỏ lồng heo!
Một lòng duy hộ chủ tử nên Bích Tình cùng Tử Quỳnh không dám lộ ra, chỉ có thể vụng trộm ra ngoài tìm kiếm. Hai đại a đầu quên Vũ Sinh chính là nam nhân, nam nhân cùng hắn “bỏ trốn” so với hắn nhỏ hơn mười tuổi, lại là một tiểu oa nhi sáu bảy tuổi.
Cho đến chính ngọ, uổng công quay về hai người không dám giấu diếm nữa, chỉ phải đem sự tình báo cáo cho đại tổng quản Trác Anh.
Trác Anh nghe được tin tức Vũ Sinh trốn đi, thầm nghĩ: Hoắc Ngạn lần này không thể làm ngơ nữa rồi! Không dám chậm trễ, Trác Anh lập tức phân phó gia đinh ra ngoài tìm kiếm, đối với mọi người chỉ nói là Vũ Sinh mang theo đệ đệ ra ngoài dâng hương đã lạc nhau với nha hoàn.
Luôn luôn tại thư phòng nên Hoắc Ngạn không có phát hiện dị trạng bên ngoài, cho đến thời điểm dùng cơm trưa mới phát hiện trong phủ im lặng có chút kỳ quái, liền hỏi đại nương đưa cơm đến.
Đại nương giật mình: Phu nhân đã mất tích, mọi người lại quên nói cho lão gia biết! Vì thế liền tường tận đem lời Trác Anh nói với Hoắc Ngạn.
Không đợi đại nương nói xong, Hoắc Ngạn liền bẻ gãy làm đôi chiếc đũa trong tay. Vũ Sinh từ sau ngày nguyên tiêu đã không còn ra ngoài dâng hương, giờ lại mang theo đệ đệ! Lời nói dối vụng về đến bực này sao có khả năng lừa gạt y?
Cưỡng chế lửa giận Hoắc Ngạn bước nhanh trở lại Trúc Hiên, y muốn xác định người kia có phải thật sự rời đi y hay không.
Trong viện lặng lẽ rốt cuộc tìm không thấy thân ảnh mảnh khảnh trầm tĩnh kia, cửa phòng rộng mở, cho biết người đi nên nhà trống lạnh lùng……
Hắn thật sự đi rồi! Đêm qua hắn còn thuận theo mặc y ôm, vì sao vừa xoay người liền tổn hại y, thoát đi bên người y.
Không cho phép! Hoắc Ngạn nắm chặt quyền, y không cho phép Vũ Sinh cứ như vậy bước ra khỏi cuộc sống của y.“Người đâu! Chuẩn bị ngựa!” Y muốn đích thân đem người trở về, sau đó sẽ làm cho tiểu tử kia không bao giờ rời đi Trúc Hiên này một bước!
“Ta nghe nói hắn đi rồi?” Hoắc Ngạn nghe tiếng xoay người liền nhìn thấy Cửu một thân hoa lệ.
“Làm sao vậy? Ta mặc thân quần áo này khó coi lắm sao? Đây chính là phu nhân tặng cho ta!” Cửu như là không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hoắc Ngạn. Mọi người đều chỉ trích gã chọc Vũ Sinh giận bỏ đi, gã đã làm gì? Dựa vào cái gì cũng bị quở trách?
“Ba!” Một bạt tai đầy thanh thuý vang lên, Cửu còn thật suy yếu liền ngã nhào ra đất.“Tiện nhân, bằng ngươi cũng xứng mặc vào khởi phượng?” Nói xong, Hoắc Ngạn vượt qua người này, đi đến chuồng ngựa.
Khởi phượng? Liền ngay cả xiêm y đều có tên, vì sao gã lại không có? Nam nhân này chắc rất yêu người trốn đi kia?
“Lão gia là một người rất ôn nhu, y sẽ đối đãi ngươi tốt lắm……” Cửu nhớ tới lần gặp mặt duy nhất cùng Vũ Sinh, Vũ Sinh đã nói những lời này. Nam nhân kia có lẽ thật sự ôn nhu, nhưng ôn nhu của y chỉ dành cho một người.
“Thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc a!” Cửu chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Vì sao ông trời không công bằng như vậy? Nếu có người không biết phúc, có thể nào đem hạnh phúc kia cho gã không? Một chút, gã chỉ cần một chút thôi là đủ rồi……