Mua Nam Thê

Chương 57: Truy thê



Hoắc Ngạn đến chuồng lấy ngựa, ra cửa liền thẳng hướng cửa thành đông đuổi theo. Vũ Sinh tâm tư đơn thuần, nếu rời đi tất là đi được càng xa càng tốt. Như vậy, tiểu tử kia nhất định sẽ ra thành.

Về phần vì sao lại là cửa đông, bởi vì cửa đông gần nhất, nếu muốn nhanh nhất ra khỏi thành, Vũ Sinh sẽ không chọn đường xa mà đi. Đối với điều này, Hoắc Ngạn nắm chắc chín phần.

Nói về huynh đệ Vũ Sinh, trời vừa tờ mờ sáng, liền ly khai! Rời đi nam nhân kia, rời đi nam nhân đầu tiên cũng là duy nhất giữ lấy hắn.

“Ca ca luyến tiếc?” Vũ Sinh giữ chặt tay ca ca hỏi.

“Không, không có.” Vũ Sinh thu hồi ánh mắt nhìn lại. Chắc là y đã sớm biết chính mình rời đi? Nhưng y không có truy trở về……. Nghĩ đến Hoắc Ngạn có lẽ đã sớm hy vọng hắn rời đi, Vũ Sinh nhịn không được trong lòng chua xót.

“Ca ca làm sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Vũ Sinh, Vũ Tiêu lo lắng hỏi,“Là không thoải mái sao?”

“Không có việc gì, có thể là tối hôm qua ngủ không hảo.” Vũ Sinh miễn cưỡng đối đệ đệ mỉm cười, hắn không muốn làm cho đệ đệ vì hắn lo lắng.

“Ca ca có phải nghĩ đến tên bại hoại kia hay không?” Vũ Tiêu có chút tức giận hỏi.

“Không có.” Vũ Sinh theo bản năng phủ nhận,“Tiêu nhi, không được kêu lão gia như vậy! Y là người tốt, người tốt lắm……”Nhưng mà sẽ không còn được gặp lại.

“Ca ca thích hắn rồi đúng không?” Vũ Tiêu tiếp tục truy vấn.

“Cái gì, cái gì?” Sắc mặt Vũ Sinh càng thêm tái nhợt,“Không, không có, ta, chúng ta đều là nam nhân, ta, ta làm sao có thể thích y, không, ta không có…….” Vũ Sinh không biết là đang thuyết phục Vũ Tiêu, hay là đang thuyết phục chính mình.

“Ca ca không thích ta sao? Ta cũng là nam a!” Ca ca thật sự thích người kia! Bằng không hắn sẽ không bối rối như vậy.

“Ngươi là đệ đệ của ta a, ta đương nhiên thích ngươi! Nhưng mà ta cùng lão gia……” Vũ Sinh không biết nên hướng đệ đệ giải thích như thế nào, chỉ có thể qua loa nói:“Nam nhân là không thể tuỳ tiện thích nam nhân!”

“Ta đây cũng không thể thích Nhị Cẩu cách vách sao? Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta a, hắn còn giúp ta đánh con chó……” Vũ Tiêu ngây thơ hỏi.

“Kia không giống nhau. Ngươi đối Nhị Cẩu là bằng hữu thích nhau.” Vũ Sinh không biết đệ đệ vì cái gì đột nhiên dây dưa vấn đề này, chỉ có thể nhẫn nại trả lời.

“Vậy ca ca đối với người kia không phải bằng hữu thích nhau sao?”

“Không phải, ta là thê tử của lão gia, ta đối y……” Vũ Sinh im bặt, hắn muốn nói gì? Là vợ chồng thích nhau sao? Kia như thế nào có thể?

Vũ Tiêu lẳng lặng chờ ca ca suy nghĩ cẩn thận. Nếu ca ca thật sự thích Hoắc Ngạn, nó sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản Hoắc Ngạn cưới thiếp.

“Tiêu nhi, chúng ta đi thôi!” Vợ chồng thích nhau cũng tốt, bằng hữu thích nhau cũng được, hắn sẽ không gặp lại người nọ.

“Ca ca?” Nhìn ca ca sau một trận đấu tranh tư tưởng là bộ dáng vô lực, Vũ Tiêu biết đáy lòng ca ca có đáp án, nhưng mà,“Chúng ta đi chỗ nào?”

“Không biết, trước rời đi rồi nói sau.”

“Vì cái gì, ca ca không phải luyến tiếc người kia sao?” Vũ Tiêu chịu không nổi ca ca trì độn, muốn đánh thức hắn.

“Tiêu nhi, ta cùng lão gia tựa như ngươi cùng ta vậy, là thân nhân! Nay lão gia có người vừa ý, ta tiếp tục ở lại nơi đó sẽ vướng bận, hiểu chưa?” Vũ Sinh loan hạ thắt lưng nhìn thẳng vào mắt Vũ Tiêu nói.

“Ân.” Tuy rằng không hiểu ca ca là nghĩ như thế nào, tại sao đã thích còn muốn bỏ qua? Nhưng Vũ Tiêu vẫn là gật gật đầu, nó không muốn ca ca tiếp tục nhớ tới chuyện không thoải mái, dù sao người nọ nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc đó ca ca nghĩ như thế nào không trọng yếu nữa.

“Chúng ta đi tìm cha cùng Nhị nương đi? Ta nhớ rõ ngươi nói bọn họ ở Phù Dung Trấn, cũng không xa lắm, đi đường nhỏ……”

“Không cần!” Vũ Tiêu lập tức phản đối, đưa tới ánh mắt nghi hoặc của Vũ Sinh,“Trời còn lạnh như vậy, tuyết trên đường nhỏ nhất định còn chưa tan hết, không dễ đi, hơn nữa vạn nhất lạc đường sẽ không tốt lắm. Vẫn là đi đường lớn thôi, nói không chừng có thể gặp được người hảo tâm cho chúng ta quá giang một đoạn đường.”

Ngẫm lại Vũ Tiêu nói cũng là lý, Vũ Sinh không có kiên trì nữa,“Vậy được rồi!”

Có thể là do trời lạnh, huynh đệ hai người không có gặp được chiếc xe nào, hơn nữa Vũ Tiêu đi rất chậm, đi đến chính ngọ cũng mới đi không đến hai mươi dặm. (Thằng nhóc nì cố ý đi chậm đây mà.)

Ngồi ở ven đường, Vũ Sinh nhìn đệ đệ ăn lương khô lạnh cứng:“Tiêu nhi, ca ca cho ngươi chịu uỷ khuất rồi. Từ hôm nay trở đi, cũng chỉ có ngươi cùng ta sống nương tựa lẫn nhau…….”

“Ta không cho phép!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.