Mua Nam Thê

Chương 61: Áy náy



Vũ Sinh cuối cùng tìm được Cửu ở sài phòng. Lúc tìm được Cửu còn chưa tỉnh, vết thương trên trán cũng chưa được băng bó, máu me nhầy nhụa một đoàn.

Đây là muốn gã tự sinh tự diệt sao? Sau này nếu Hoắc Ngạn không còn muốn hắn nữa, chờ đợi hắn cũng là kết cục giống như thế này đi?

“Nhanh đi mời lang trung, rồi đem một bồn nước ấm đến!” Vũ Sinh cố gắng làm cho thanh âm chính mình vững vàng.

“Nhưng mà Sinh chủ tử……”

“Nhanh đi!” Hai mắt Vũ Sinh vẫn không rời đi vết máu đã muốn thành màu đỏ sậm.

Không bao lâu, nha hoàn mang nước ấm tới. Vũ Sinh lẳng lặng tiếp nhận bồn nước, yên lặng dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khuôn mặt thanh tú.

Thật bi ai a! Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Không biết qua bao lâu, lang trung đẩy ra cửa sài phòng, theo ở phía sau là Trác Anh.

“Các ngươi đã biết người này muốn chết, để làm chi còn gọi ta đến?” Lang trung chỉ nhìn liếc mắt một cái liền xoay người định rời đi.

“Đại phu, đại phu chớ đi! Cầu ngài cứu cứu người này.” Vũ Sinh giữ chặt ống tay áo đại phu cầu xin, hắn không muốn người này chết, bởi vì người này có thể là hình ảnh sau này của hắn.

Đại phu thở dài không nói gì nữa, xuất ra thuốc mỡ thay Cửu băng bó.“Hắn rất yếu, ta cũng chỉ có thể tận nhân lực, hắn có thể sống hay không thì phải nghe thiên mệnh. Đổi nơi khác cho hắn đi, nếu các ngài thật tình muốn hắn sống.”

Tiễn bước đại phu, Vũ Sinh cùng Trác Anh ở sài phòng nhìn người đang hôn mê kia.“Đem hắn đưa đến Trúc Hiên thôi.” Vũ Sinh mở miệng trước. Buổi sáng nghe xong lời bọn nha hoàn nói, hắn lo lắng khi đem người này giao cho người khác.

“Không được!” Trên mặt Trác anh là sự nghiêm túc trước này chưa từng có.“Lão gia sẽ không đáp ứng.” Lưu lại một câu, Trác Anh cúi người ôm lấy thân thể mềm mại kia, nhìn như là động tác thô lỗ nhưng lại bao hàm trăm ngàn cẩn thận.

Vũ Sinh vẫn không nhúc nhích nhìn Trác Anh hành động, cho đến khi trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn có một người.

“Ta không có làm cho hắn chết.” Thanh âm không mang theo một tia thương hại ở phía sau Vũ Sinh vang lên. Nghe tỳ nữ nói Vũ Sinh một mực đòi đến sài phòng, Hoắc Ngạn lập tức buông sổ sách chạy đến, vào cửa liền nhìn thấy hắn đối với vết máu trên đất ngẩn người.

Vũ Sinh xoay người.“Lão gia!” Hành lễ, rời đi.

“Không phải ta muốn làm cho hắn chết.” Ở khoảnh khắc hai người lướt qua mặt nhau, Hoắc Ngạn bắt được cánh tay người này. Y là người đứng đầu một nhà, khó bảo toàn người phía dưới sẽ không vì lấy lòng y mà làm một ít chuyện xấu xa. Nhưng tại sao Vũ Sinh lại biết chứ? Hắn mềm lòng như đậu hủ, nhìn thấy tiểu quan kia hình dáng thê thảm……

“Ân.” Vũ Sinh gật đầu tỏ vẻ đã biết.“Là ta hại hắn.”

“Cái gì?”

“Nếu ta không trở về, không nói yêu cầu kia, hắn vẫn là vị hôn thê của ngài. Sẽ không bị khi dễ, lại càng không chết.” Thanh âm Vũ Sinh có chút trống rỗng.

“Này cùng ngươi có quan hệ gì đâu!” Đáng chết! Trải qua tối hôm qua, y cứ nghĩ người này đã chấp nhận y, nhưng hiện tại lại vì một người xa lạ……“Không được vì người khác mà khổ sở! Ngươi là của ta!”

“Vâng.” Vũ Sinh thuận theo trả lời. Trở về thật sự có đúng không?

Hoắc Ngạn duỗi cánh tay ra, đem người hơi hơi cúi đầu kia kéo vào trong lòng, “Không nên suy nghĩ bậy bạ. Cho dù hắn thật sự gả cho ta cũng sẽ không vui vẻ, bởi vì trong mắt ta căn bản không có hắn.”

Thế trong mắt ngài có ai? Vũ Sinh cuối cùng không thể hỏi ra miệng, hắn không muốn nghe Hoắc Ngạn nói ra một cái tên xa lạ.“Có thể cho hắn lưu lại không?”

“Tuỳ ngươi!” Hoắc Ngạn sủng nịch nói:“Ngươi là thê tử của ta, cũng là chủ mẫu Hoắc gia, trong nhà này ngươi muốn làm gì đều có thể.”

Cái gì đều có thể ư? Ân sủng như vậy có thể tồn tại trong bao lâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.