Hoắc Ngạn trầm mặc, y phải nói với bé như thế nào đây:“Cha ngươi thay ngươi cản một đao, đã chết.”
“Lão nhân gia hắn là mỉm cười cách thế ……” Cuối cùng, Hoắc Ngạn rất nhẹ rất nhẹ nói.
“Cha, hắn thật sự……” Nước mắt không tiếng động từ trong mắt Vũ Sinh chảy xuống.
Hoắc Ngạn có thể làm là nhẹ nhàng vỗ về,“Khóc đi, nhưng sau này ngươi không thể vì những người khác rơi lệ, bao gồm ta.”
“Ta vẫn nghĩ đến người cha để ý chỉ có nương, nhưng mà, hắn là vì ta mà sống lâu mười mấy năm. Tuy rằng hắn nói chưa bao giờ yêu thương ta, nhưng ta biết hắn là quan tâm ta. Chỉ cần hắn còn sống, trên đời này ta liền còn thân nhân, hắn không bỏ ta được……” Nói đến câu sau Vũ Sinh đã muốn khóc không thành tiếng, nhưng vẫn cố vui vẻ nói “Cha là yêu ta ”,“Cha không bỏ ta xuống được”……
“Ta biết, ta đều biết…” Hoắc Ngạn không phiền một lần lại một lần đáp lời, cho đến khi Vũ Sinh không khóc nữa.“Ta đang làm hậu sự cho lão nhân gia, ta chọn một khối mồ trên Đông Giao sơn, ta nghĩ hắn muốn cùng nương ngươi hợp táng. Nhị nương ngươi ta đã phái người đi tìm. Mấy ngày nữa sẽ có tin tức…….”
Vũ Sinh cầm bàn tay to dày của Hoắc Ngạn,“Cám ơn ngươi, lão gia.”
Hoắc Ngạn nắm ngược lại tay nhỏ bé mảnh khảnh của Vũ Sinh thật chặt,“Vì sao không gọi ta là ‘Ngạn’?”
“Này, này không hợp cấp bậc lễ nghĩa……” Vũ Sinh sửng sốt một chút mới trả lời.
Sau khi đã trải qua sinh tử, tiểu tử này vẫn không thể dứt bỏ ánh mắt thế tục sao?
Hoắc Ngạn đem Vũ Sinh ôm lên cao, làm cho tầm mắt hai người tương đối,“Sinh nhi, ta biết ngươi làm thân nam tử gả cho ta, là uỷ khuất ngươi. Nhưng mà, ta,” Hoắc Ngạn dừng một chút,“Ta yêu ngươi, ngươi chính là thê tử duy nhất kiếp này của ta! Ta không thể đối với ngươi buông tay, ngươi hiểu chưa?”
Không thể tin được Hoắc Ngạn thế nhưng đối hắn nói ra lời yêu, Vũ Sinh ngốc lăng nhìn nam nhân đang ôm hắn.
Nhìn thấy Vũ Sinh không hề phản ứng, Hoắc Ngạn có chút sốt ruột, đem Vũ Sinh ôm chặt vào trong ngực,“Không rõ cũng không sao, dù sao ngươi là của ta! Ta sẽ không buông tha ngươi đâu! Ta làm không được việc để người trong trái tim chính mình rời đi!”
A? Vũ Sinh tựa vào trước ngực Hoắc Ngạn mỉm cười, cũng không phải chỉ có một mình hắn yêu đơn phương a! Tay nhỏ bé bướng bỉnh vòng qua ôm lấy thắt lưng Hoắc Ngạn, sau đó dụng lực ôm chặt,“Ta là của ngươi, cho nên, không cần buông!”
Vũ Sinh trả lời đáng yêu như thế làm cho Hoắc Ngạn hận không thể lập tức đem vật nhỏ ăn sạch sành sanh, nhưng lý trí còn sót lại nói với y, bây giờ bé còn tang sự trong người,“Đi ra ngoài đi, linh tiền cha ngươi không nên thiếu hiếu tử như ngươi.”
Lúc hạ huyệt, Vũ Sinh gặp được Nhị nương hắn.
“Nguyên lai thật sự đã chết! Ta sớm nói qua không nên đi.” Trên mặt Nhị nương tràn đầy đạm mạc, tựa hồ người chết đi cùng nàng không quen biết.“Hắn có nơi đi, Tiêu nhi có ngươi, ta cũng nên vì chính mình tìm một nơi để đi ……” Dứt lời, nữ nhân lòng tràn đầy đau xót nhưng không cách nào phát tiết dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hạ táng, đắp mộ, đầu thất, tam thất…… Một chuỗi nghi thức ma tịnh rườm rà làm trong lòng mọi người bi thương, ngày cứ tiếp tục qua đi.
Vũ Sinh cùng Hoắc Ngạn thổ lộ tâm ý cho nhau, yêu nhau là kết quả đẹp nhất, nhưng không phải kết cục cuối cùng. Yêu nhau dễ dàng, ở chung mới khó, hai người yêu nhau như vậy chung sống ra sao, trở thành câu chuyện vĩnh viễn không chấm dứt……