Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 27: Người ta đang sầu muộn



Nghiêu Vũ hai tay bỏ trong túi quần, đầu đội chiếc mũ len đỏ rất đáng yêu, toàn thân một vẻ du nhàn tự tại, giống như bức họa. Hứa Dực Trung chăm chú nhìn cô, cảm thấy quả là rất đẹp. Chưa bao giờ anh xúc động như thế, trong tích tắc nhìn thấy Nghiêu Vũ, anh se sẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng đã tìm được cô.

Ngày hôm sau, Đỗ Lối và người của phòng thị trường đã đến thành phố B. Chủ nhiệm Đỗ đặc biệt phấn khởi, ngay tối đó mở tiệc chiêu đãi, sau đó đưa mấy vị quan chức chủ chốt của thành phố đến gặp Hứa Dực Trung.

Những ngày tiếp theo, Hứa Dực Trung luôn bận rộn, họp hành, xem tư liệu, lại đến thực địa xem khu phố cổ, trưa và tối đều tiệc tùng. Anh gọi bố Đỗ Lối theo chức danh. Chủ nhiệm Đỗ cảm thấy rất bình thường, trong công việc không thể coi Hứa Dực Trung là con rể tương lai, nhưng ánh mắt vẫn rất thân thiết, cái nhìn của ông khiến Hứa Dực Trung áy náy.

Công việc xong xuôi, chủ nhiệm Đỗ thu xếp để con gái đưa cả đoàn lên núi trượt tuyết, tắm suối nước nóng, ông nói riêng với Hứa Dực Trung: “Dực Trung, xong việc rồi, cháu đến nhà chơi”.

Hứa Dực Trung mập mờ nhận lời, thâm tâm đã định không đi, nhưng Đỗ Lối ngại ngùng nói với anh: “Dực Trung, mẹ em biết anh đến, nhất định muốn anh đến nhà ăn cơm, em…”.

Ánh mắt cô bối rối, cúi đầu như có lỗi, “Mẹ em rất quan tâm đến em, mới qua Tết được một tháng, anh xem…”.

Hứa Dực Trung thở dài, “Đỗ Lối, chỉ một lần này thôi, không thể tiếp tục trò đùa đó nữa. Em vẫn nên nói rõ với bố mẹ, được không?”.

Mắt cô lộ vẻ vui mừng: “Xin lỗi, Dực Trung, quả thật đã làm phiền anh”.

Tối hôm đó, Hứa Dực Trung cùng Đỗ Lối đến nhà mẹ cô lần thứ hai. Ăn cơm xong, mẹ cô vui vẻ tiễn họ ra cửa. Đỗ Lối khoác tay Hứa Dực Trung tạm biệt mẹ.

Đúng lúc đó Hứa Dực Trung nhìn thấy Nghiêu Vũ. Cô dắt một con chó săn lông vàng đi bên kia đường, dáng thong dong của người dẫn chó đi dạo. Cô mặc chiếc áo bông dày có hoa to, đi dưới ánh đèn đường màu da cam.

Hai tay Nghiêu Vũ bỏ trong túi quần, đầu đội chiếc mũ len đỏ rất đáng yêu, toàn thân một vẻ du nhàn tự tại, giống như bức họa. Hứa Dực Trung chăm chú nhìn cô, cảm thấy quả là rất đẹp.

Anh chưa bao giờ xúc động như vậy, khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêu Vũ, anh se sẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng đã tìm thấy cô. Vừa định gọi, liền nghĩ Đỗ Lối và mẹ vẫn đang ở bên. Không nhịn được, cười thầm, có lẽ Nghiêu Vũ đã dắt chó về nhà. Nhà cô gần đây ư?

Hứa Dực Trung nhìn theo hướng cô đi, mỉm cười nói chuyện với mẹ Đỗ Lối.

“Chẳng phải Nghiêu Vũ sao? Nghiêu Vũ!”. Đỗ Lối cũng nhìn thấy, mắt liếc Hứa Dực Trung, nhoẻn cười lên tiếng gọi.

Hứa Dực Trung vô thức giật nhẹ cánh tay, muốn vùng khỏi tay Đỗ Lối, anh dừng lại, tươi cười nhìn sang bên kia đường.

Nghiêu Vũ nghe tiếng gọi ngoái đầu. Nhìn thấy Hứa Dực Trung và Đỗ Lối, còn cả mẹ Đỗ Lối vẫn đứng ở cổng khu, cô cười, nói vọng từ bên kia đường, “Về chơi à? Tôi đưa chó đi dạo”.

Cô vẫy tay với anh, vỗ đầu con chó, rồi đi thẳng.

Cô thản nhiên bỏ đi như vậy, như không nhìn thấy anh và Đỗ Lối thân thiết khoác tay nhau. Hứa Dực Trung đột nhiên cảm thấy mình đã mắc một sai lầm lớn. Chưa kịp nghĩ sai lầm hình thành như thế nào, nhưng đã cảm giác được, lập tức định thần, cáo từ mẹ Đỗ Lối.

Lên xe, anh thủng thẳng hỏi Đỗ Lối: “Nhà Nghiêu Vũ ở gần đây phải không? Con chó đẹp quá!”.

Đỗ Lối rất vui, cười mủm mỉm, “Sau khi cô ấy chuyển nhà, em không biết, có thể cũng ở gần đây”.

Hứa Dực Trung không hỏi nữa, lái xe trở về khách sạn, anh giữ thái độ bình thường cùng Đỗ Lối đi vào thang máy, chúc ngủ ngon rồi vào phòng mình.

Trực giác mách bảo không nên để Đỗ Lối biết tâm sự của mình. Mấy phút sau anh ra khỏi phòng, lái xe dọc theo con đường lúc trước tìm Nghiêu Vũ.

Hứa Dực Trung giải thích anh có mặt ở thành phố này là bởi vì đã từng đến một lần, muốn thăm lại, nhưng Đỗ Lối hiểu. Hứa Dực Dương bảo cô và người của phòng thị trường đến đây gặp Hứa Dực Trung, cô hiểu ngay. Hứa Dực Trung một mình đến thành phố này, ngoài tìm Nghiêu Vũ còn có thể vì chuyện gì?

Có điều, cô cười khẩy, với tính cách Nghiêu Vũ, Hứa Dực Trung chỉ có thể thất vọng mà thôi.

Nghiêu Vũ dắt chó đi dạo dọc theo con phố. Con chó vàng đã lâu không được ra ngoài, phởn phơ kéo cô chạy băng băng, Nghiêu Vũ cơ hồ không giữ được nó, khẽ quát, “Ngoan Ngoan, yên nào!”.

Con chó nhảy chồm chồm trước mặt cô, Nghiêu Vũ ngồi xuống, ôm đầu nó, “Ngoan Ngoan biết không, tao chúa ghét cái kiểu đó của Đỗ Lối, cô ta cố tình đấy!”.

Con chó nhân lúc cô không chú ý liếm mặt cô, Nghiêu Vũ nhăn mặt, mắng nó, “Hư quá, không thèm chơi với mày nữa!”.

Cô ngồi bên cạnh dải cây xanh bên đường, tay vừa buông lỏng dây da, con chó “vụt” một cái chuồn khỏi tay cô, phóng đi chơi.

Trời rất lạnh, tay Nghiêu Vũ ủ trong ống tay áo ngây người nhìn con chó chạy đi. Những ngày thảnh thơi vậy là kết thúc, kết thúc trong khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Lối và Hứa Dực Trung. Cô bỗng nghĩ đến Đồng Tư Thành, nghĩ đến tất cả những gì xảy ra ở thành phố A.

Nghiêu Vũ chậm rãi mở điện thoại, có mấy tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ, cô chưa kịp đọc, tín hiệu tin nhắn từng tiếng nối nhau, dứt khoát tắt máy.

Thì ra tiếng tắt máy vẫn không được yên. Lại nhớ tới bộ phim Điện thoại di động, thông tin phát triển cũng mang đến bao nhiêu phiền phức. Nhìn lướt qua, thấy số máy của Đồng Tư Thành và của Hứa Dực Trung.

Hứa Dực Trung đi một vòng, cơ hồ đi hết con đường quanh khu vực núi, cuối cùng nhìn thấy Nghiêu Vũ ngồi ở công viên nhỏ ven đường. Anh thở phào lái xe đến.

Dường như anh lại nhìn thấy bóng dáng cô lúc ngồi trên khán đài sân vận động trường đại học, phiền muộn và cô đơn, yên lặng một lát, cuối cùng anh mỉm cười gọi to, “Tiểu Vũ!”.

Nghiêu Vũ ngơ ngác ngoái đầu, cùng với nụ cười vẻ phiền muộn trên mặt cũng biến mất, “Sao lại là anh?!”.

Con chó vàng xông đến, chồm hai chân lên người Hứa Dực Trung. Anh xoa đầu nó: “Con chó đẹp quá!”.

“Vâng, nó tên là Ngoan Ngoan! Thực ra chẳng ngoan tí nào!”.

“Nghe nói cô ốm? Bây giờ khỏi rồi sao? Phải phẫu thuật à?”.

Một loạt câu hỏi tung ra, Nghiêu Vũ mới nhớ tới chuyện giấy khám bệnh và giấy nghỉ phép, cô nói mập mờ một câu, “Không sao, tiểu phẫu thôi mà. À, Đỗ Lối đâu, sao anh lại đi một mình?”.

Hứa Dực Trung biết cô sẽ hỏi chuyện đó, vui vẻ nhìn cô, “Chẳng phải tôi cũng vừa đến sao? Thấy còn sớm định đi loanh quanh ngắm cảnh, tôi chỉ biết mấy phố, không ngờ mới được một vòng đã nhìn thấy cô. À, không có chuyện gì thật chứ? Phải phẫu thuật sao lại không sao?”.

“Khỏi rồi, nhân tiện xin nghỉ mấy ngày”. Nghiêu Vũ cúi xuống xoa đầu con chó.

Nếu lúc này cô không chủ tâm nói dối, chỉ cần ngẩng đầu nhìn Hứa Dực Trung, có thể nhận ra rất nhiều điều từ đôi mắt đó, tuy nhiên lời giải thích của Hứa Dực Trung rất hợp tình hợp lí, Nghiêu Vũ không hề nghi ngờ anh đến đây là để tìm cô, cô đã đưa anh vào phạm vi của Đỗ Lối.

Cô quát con chó một tiếng, cười với Hứa Dực Trung, “Lần này là ra mắt thật?”.

“Hậu di chứng!”. Hứa Dực Trung ngồi cạnh cô bắt đầu vui vẻ thở than, “Đành phải giúp đến cùng! Tập đoàn chúng tôi đang khảo sát môi trường đầu tư ở thành phố này. Mẹ cô ấy biết tôi đến, không đến nhà ăn cơm không được, không thể mới trình diện chưa đầy một tháng đã giội nước lạnh vào người ta, tuyên bố lần trước chỉ là giả”.

“Ha ha, anh cứ giả thành thật đi! Đỗ Lối cũng rất tốt”.

Hứa Dực Trung mỉm cười không nói, một ý nghĩ lóe trong đầu, buột miệng hỏi: “Cô và Đỗ Lối cùng tuổi, sao bố mẹ cô không giục đưa bạn trai về? Nếu suốt ngày cô bị thúc giục, tôi sẽ giúp miễn phí”.

Mắt Hứa Dực Trung long lanh nhìn cô, Nghiêu Vũ thu mình trong áo bông, mắt vẫn nhìn con chó nhảy nhót trên bãi cỏ, Hứa Dực Trung không nhìn thấy một chút ghen tị nào trong mắt cô. Sao Nghiêu Vũ thiếu nhạy cảm như thế? Sao không cảm nhận được? Dạo trước anh sợ cô nhìn ra ý đồ của anh sẽ xa lánh anh, bây giờ lại muốn thấy cô để ý đến anh.

Hứa Dực Trung cố nén, anh đã suy nghĩ nhiều về thái độ của Nghiêu Vũ. Anh muốn làm nhạt dần ảnh hưởng của Đồng Tư Thành mà cô không nhận ra, trên mặt vẫn nụ cười vô hại, nhìn chiếc mũ len đỏ của cô, âm thầm nuốt nước bọt.

“Thật mà, tôi đột nhiên phát hiện ngoại hình của tôi, điều kiện của tôi, thuộc diện đến nhà ai cũng khiến các vị phụ huynh hài lòng”.

Nghiêu Vũ ngẩng đầu, lườm anh, “Anh tưởng thành phố này rộng lắm? Anh dám đến nhà tôi, bố tôi đánh gãy chân, đã lừa đảo còn định đến nhà tôi ra mắt? Đừng hòng!”.

“Không phải chứ? Tôi nổi tiếng thế ư?”. Hứa Dực Trung nói đùa, thầm than thở, có vẻ bố Đỗ Lối đã tưởng thật, lại còn rất hài lòng, ở thành phố này chủ nhiệm đỗ có thể coi là người được biết đến, thảo nào lần trước đến, ngay hôm sau Nghiêu Vũ đã biết.

Nghiêu Vũ thầm thở dài, mủm mỉm cười. Cô tuyệt nhiên không nên vì Hứa Dực Trung mà trở thành trò cười ở thành phố này.

“Thôi, đằng nào sớm muộn Đỗ Lối cũng giải thích với bố mẹ cô ấy. Bên ngoài rất lạnh, cô về nhà hay đưa tôi đi dạo, ngắm cảnh thành phố?”.

“Tôi về nhà, Ngoan Ngoan đi đã lâu, cũng mệt. Nó cần uống nước”.

“Lên xe, tôi đưa về”. Hứa Dực Trung nghĩ, bất luận thế nào, anh cũng phải biết nhà Nghiêu Vũ, anh không thể không tìm thấy nhà cô.

“Được!”. Nghiêu Vũ dắt chó lên xe.

“À, Nghiêu Vũ khi nào cô trở lại làm việc?”.

“Mấy ngày nữa”.

“Đi xe tôi về cho tiện”.

“Được”.

“Nhớ mở di động đi, kẻo lúc đó không liên lạc được”.

“Được rồi, tạm biệt!”.

Hứa Dực Trung ngồi trên xe, nhìn Nghiêu Vũ đi vào tiểu khu. Anh không nhịn được cười, cô đối đáp ngắn gọn, không lạnh không nhạt, nếu là người khác chắc đã tự ái. Hứa Dực Trung lại hình dung bức họa tuyệt đẹp cảnh Nghiêu Vũ dắt chó đi chơi cười thầm, anh chưa bao giờ là người bỏ cuộc giữa chừng.

Đỗ Lối đưa phái đoàn của Gia Lâm lên núi trượt tuyết. Khi tất cả đã lên xe, Hứa Dực Trung đột nhiên tuyên bố, “Mọi người đi chơi vui vẻ, tôi phải đi mua chút quà mang về cho ông già”.

Anh cố ý nói vào lúc này, mục đích là không để Đỗ Lối đi cùng. Đỗ Lối là chủ nhà, sao có thể không đi cùng đoàn, đành hỏi, “Anh muốn mua đặc sản gì? Em nhờ người đưa đi”.

“Không cần, tôi đi loanh quanh thấy gì hay sẽ mua, mọi người cứ chơi vui vẻ!”. Hứa Dực Trung lái xe đi, đến chỗ rẽ, anh dừng lại gọi cho Nghiêu Vũ, “Nghiêu Vũ, ngày mai đi rồi, hôm nay cô đưa tôi đi mua ít quà mang về cho ông già được không? Tôi không biết nên mua ở đâu. Tôi chờ ở chỗ cô xuống xe hôm trước”.

Anh vội tắt máy, không để Nghiêu Vũ từ chối.

Nghiêu Vũ không muốn đi cùng Hứa Dực Trung trên phố, dụng ý của Đỗ Lối rõ ràng như vậy. Hứa Dực Trung không biết nhưng cô biết, cô nhìn di động trong tay, nói với mẹ, “Con đưa một người bạn đi mua đồ”.

Hứa Dực Trung ngao ngán nhìn Nghiêu Vũ giữ khoảng cách với anh. Cô luôn đi cách anh hai bước, tựa như người anh có vi rút, đến gần sẽ bị lây. Dù cô che giấu bao nhiêu anh cũng nhìn ra ánh mắt dáo dác của cô, rõ ràng sợ gặp người quen. Chỉ vì sợ gặp người quen của gia đình Đỗ Lối? Sợ người ngoài nói cô thân thiết với bạn trai của thiên kim chủ nhiệm Đỗ?

Hứa Dực Trung cắn môi, hơi nhăn mặt, đành chờ cơ hội, trong lúc lựa chọn thuốc bắc đặc sản ở siêu thị, anh thoáng thấy một cặp vợ chồng trung niên cười với Nghiêu Vũ. Hứa Dực Trung bất chấp, cầm bọc thuốc lại gần: “Thuốc này thế nào? Tôi muốn mua loại này!”.

Nghiêu Vũ cúi nhìn, Hứa Dực Trung nghiêng người, chuyển góc độ, anh nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên vừa đi vừa nhìn họ, miệng lẩm bẩm nói gì, Hứa Dực Trung hơi cúi đầu, càng ghé sát Nghiêu Vũ, nói: “Ông già tôi bị phong thấp nhẹ, có thể ngâm rượu uống”.

“Được đấy, loại này ngâm rượu rất tốt, bố tôi cũng có bình rượu thuốc đó”. Nghiêu Vũ nói xong ngẩng đầu, cô không biết, từ phía khác nhìn lại, cô và Hứa Dực Trung cực kì thân mật.

Hứa Dực Trung rút tiền trả. Anh hài lòng nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên mặt đầy ngạc nhiên đi ra.

Anh đắc ý cười thầm, thành phố này quá nhỏ, ra phố gặp người quen là chuyện thường, với trí nhớ của mình, anh biết, mình đã gặp cặp vợ chồng đó, anh cầm bọc thuốc, không nhịn được cười: Nghiêu Vũ, đừng trách tôi đổ nước vào cô!

Mọi phiền não hối hận do chuyến về nhà Đỗ Lối lập tức tiêu tan. Lòng nhẹ bẫng, dễ chịu, anh nói: “Tiểu Vũ, tôi đói rồi, đưa tôi đi ăn chút gì ở đây đi”.

“Có mì uyên ương và mì hấp, đưa anh đi ăn mì hấp”.

“Sao không ăn mì uyên ương? Cái tên nghe rất hay”.

Nghiêu Vũ cười khanh khách, “Sau này để Đỗ Lối đưa anh đi ăn món đó, tôi thì thôi”.

Hứa Dực Trung nghĩ, nhất định phải ăn mì uyên ương. “Ăn mì cũng cầu kì như vậy? Không được, tôi phải ăn”.

Nghiêu Vũ cười không chấp, thời điểm này quán sẽ rất đông, khả năng gặp người quen là rất lớn. Hứa Dực Trung càng muốn ăn, liền kéo tay cô, “Mì gì đặc biệt thế? Đi, đưa tôi đi ăn”.

Nghiêu Vũ vùng ra, Hứa Dực Trung nắm rất chặt, khi nắm tay cô anh mới phát hiện thì ra anh rất thích cảm giác đó.

“Được rồi, anh buông ra, tôi đưa đi ăn”. Nghiêu Vũ nhượng bộ.

Hứa Dực Trung tần ngần buông tay, hàng lông mày xếch khẽ nhíu. “Keo kiệt, ăn bát mì cũng tiếc”.

Nghiêu Vũ thở dài, lẩm bẩm, “Làm tôi mang tội bất nghĩa”.

“Nói gì vậy?” Hứa Dực Trung giả bộ không nghe thấy.

“Không có gì, cũng chỉ ăn bát mì thôi mà, kẻo lại bảo tôi keo kiệt”.

Nghiêu Vũ không hiểu sao lại sợ gặp người quen như vậy. Thôi, quân tử đường hoàng, việc gì phải sợ? “Đi, đi ăn mì, ăn một lần đảm bảo anh không muốn ăn mì ở thành phố của anh nữa”.

Cuối cùng Hứa Dực Trung đã biết tại sao Nghiêu Vũ không muốn đưa anh đến ăn. Quán mì này rất có tiếng, bên trong khách ngồi đầy. Nghiêu Vũ vừa bước vào, bà chủ quán đã niềm nở chào, “Nghiêu Vũ, vẫn hai bát chứ?”.

“Hai suất hai bát ạ!”. Nghiêu Vũ trả lời gọn lỏn.

Bà chủ quán cũng nhân cơ liếc nhìn Hứa Dực Trung, nụ cười của bà đầy ẩn ý.

Nhìn nữa đi! Hứa Dực Trung lại mong mọi người trong quán đều quen Nghiêu Vũ, đều nhìn anh với ánh mắt ẩn ý như vậy. Anh hăm hở ngồi xuống, tò mò hỏi lai lịch tên gọi mì ở đây, anh mong mọi người đều nhận ra anh và Nghiêu Vũ thân quen, hơn nữa không phải là thân quen bình thường.

Vừa nhìn Hứa Dực Trung đã biết là người ngoại tỉnh. Dáng thẳng, đẹp trai ngời ngời bộ complet thẳng nếp. Người qua lại đều đưa mắt nhìn. Hứa Dực Trung biết hết, nụ cười rạng rỡ trên mặt như thu hết ánh mặt trời ngày đông.

“Tiểu Vũ, cô rất có duyên!”. Khi một cô gái mỉm cười chào Nghiêu Vũ đi ra, Hứa Dực Trung buột miệng nói với cô.

“Thành phố này bé tí. Mì ở đây rất ngon, người quen chạm trán nhau là thường, có khi còn trả tiền cho nhau”.

“Những người quen cô cũng quen Đỗ Lối sao?”.

“À, quen bố cô ấy, chủ nhiệm Đỗ cũng thường đến đây ăn mì”.

Nghiêu Vũ vừa dứt lời, Hứa Dực Trung liền nhìn thấy bố Đỗ Lối đi vào, anh bấm bụng cười thầm, số mình sao hên đến thế.

“Tiểu Vũ! Dực Trung!”. Chủ nhiệm Đỗ hơi ngạc nhiên nhìn Hứa Dực Trung.

“Chủ nhiệm Đỗ, hôm nay cháu không đi trượt tuyết, muốn mua ít quà ngày mai mang về”.

Chủ nhiệm Đỗ ngồi cách một bàn, tươi cười: “Chú đã chuẩn bị ít đặc sản của thành phố này, ngày mai cháu mang đi. Tiểu Vũ về bao giờ vậy? Sao không thấy Đỗ Lối nói gì!”.

“Cháu về thăm nhà, ngày mai đi nhờ xe của Đỗ Lối”.

“Cháu cũng quen Dực Trung?”.

“Hôm nay Đỗ Lối bận dẫn đồng nghiệp đi trượt tuyết, nhờ cháu đưa Hứa Dực Trung đi mua đồ”. Nghiêu Vũ thản nhiên nói dối. Cô ăn mấy miếng hết suất, vội lấy tiền trả.

Chủ nhiệm Đỗ ngăn lại, “Ăn xong cháu cứ đi việc mình, chú Đỗ sao có thể để cháu trả tiền”. Ông đưa mắt nhìn một người còn trẻ đi cùng, người đó đứng lên đi đến trả tiền, “Tiểu Vũ, lần sau về, nhất định phải đến nhà chú chơi”.

“Cảm ơn chú, chúng cháu đi trước”.

Hứa Dực Trung mỉm cười cũng gật đầu với chủ nhiệm Đỗ, đi theo Nghiêu Vũ ra ngoài. Anh buồn cười nhìn bộ dạng Nghiêu Vũ cúi đầu, bước thật nhanh, đi một quãng xa, không nhìn thấy quán mì, Hứa Dực Trung mới cười hà hà: “Thế nào? Sợ bị chủ nhiệm Đỗ hiểu nhầm?”.

Nghiêu Vũ cong môi, “Về nhà là có trò hay đây, anh đúng là tai họa. Nếu không giải thích người ta sẽ tưởng tôi cướp bạn trai của Đỗ Lối”.

Hứa Dực Trung thầm nghĩ, chẳng phải mình cần chính là sự mập mờ như thế này sao, nhưng lại làm bộ nhăn nhó, “Chẳng qua tôi giúp Đỗ Lối, vậy mà còn phải chịu tủi nữa kia, nhìn thấy bố cô ấy, cảm giác như mình làm chuyện xấu xa!”.

Nghiêu Vũ cười “khạch” một tiếng, “Thôi được, cũng không trách anh, lòng tốt ban phát quá rộng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.