Không gì day dứt, đau
khổ bằng khi hai người yêu nhau say đắm lại bị ngoại lực ngăn cản. Ngoại lực đó
lại là bố mẹ, những người thân yêu nhất cô chưa bao giờ có ý nghĩ trái
lời.
Thiên Trần và Tiêu Dương nói là có chương trình riêng
không cần đưa về, ba người nhìn theo hai chiếc xe rời đi. Lúc này di động của
Thiên Trần đổ chuông. “Mẹ, mới mười giờ!”. Thiên Trần liếc nhanh Nghiêu Vũ và
Tiêu Dương, “Con… con đang đi với Tiểu Vũ, hôm nay gặp bạn cũ, vâng, Trần Tuệ
An, làm việc ở ban kinh tế thành phố, vừa mới liên lạc được… vâng, thật mà!
Không tin mẹ nói chuyện với Tiểu Vũ”.
Thiên Trần e ngại nhìn Tiêu Dương: “Mẹ bảo, đúng nửa
tiếng nữa em phải có mặt ở nhà”.
“Ừ, anh đưa em về. Yên tâm, nửa tiếng nữa nhất định
đến nhà. Chúng tôi đi đây! Chúc ngủ ngon!”.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói.
“A Dương!”. Thiên Trần ngả đầu lên vai anh, vẫy tay
bảo Nghiêu Vũ, “Lên nhà đi!”.
“Ờ, ờ, mình lên, hai người cứ tự nhiên tình tự!”.
Nghiêu Vũ cười khúc khích quay lên nhà.
Nhất định là một đêm không bình yên. Tiêu Dương đưa
Thiên Trần về trường Đại học C, vừa đến gần khu chung cư dành cho các giáo sư
đã thấy mẹ cô mặt sa sầm đứng đợi ở cổng.
Tiêu Dương cảm thấy người Thiên Trần hơi run. Anh siết
nhẹ tay cô rồi buông ra, lễ phép chào mẹ cô: “Chào bác, cháu đưa Thiên Trần
về”.
Mẹ cô rõ ràng đang nén giận, không nhìn anh: “Thiên
Trần, về nhà!”.
“Mẹ!”. Thiên Trần hơi tủi thân. Ngoái nhìn Tiêu Dương,
anh mỉm cười với cô. Thiên Trần khe khẽ thở dài, bước nhanh về phía mẹ, khoác
tay mẹ đi vào.
Tiêu Dương lặng nhìn hai người khuất sau cánh cổng.
Nhìn khu nhà đẹp đẽ yên tĩnh, lòng tê tái một cảm giác như bị sỉ nhục.
Bố mẹ Thiên Trần phản đối, anh biết, nguyên nhân họ
phản đối, anh cũng biết. Thiên Trần xuất sắc như vậy, chưa bao giờ chê hoàn
cảnh gia đình anh, công việc của anh. Đôi mắt trong veo của cô nhìn anh luôn
lóng lánh lạc quan. Sự trong sáng và lương thiện của cô cho anh dũng khí quyết
chí lập nghiệp. Thiên Trần không quá nôn nóng mong anh thành đạt, cũng chưa
từng gây áp lực với anh, nhưng anh lại vì cô càng gây nhiều áp lực cho mình.
Một cô gái hồn nhiên không toan tính như Thiên Trần,
trong xa hội ngày nay càng đáng trân trọng. Nỗi đau khổ ngấm ngầm, sâu xa và
bất lực làm khuôn mặt sáng sủa của Tiêu Dương phủ đầy bóng tối.
Thời gian với anh vô cùng quan trọng, anh cần thời
gian, anh cần thể hiện cho thiên hạ, cho Thiên Trần của anh, không, cho bố mẹ
Thiên Trần để Thiên Trần không phải khó xử khi lấy anh, anh phải chạy đua với
thời gian. Tiêu Dương xúc động, mắt loáng ướt, đứng ngây mãi rồi mới quay đi.
Vừa vào nhà, mẹ lại bắt đầu chì chiết: “Mẹ đã nói với
con bao nhiêu lần, Tiêu Dương không phù hợp! Sao con vẫn đi lại với nó? Lại còn
lừa mẹ là đi gặp bạn cũ? Nghiêu Vũ cũng nói dối!”.
“Sao lại không phù hợp? Bây giờ anh ấy đang tự lập
nghiệp đấy thôi! Hôm nay đúng là gặp bạn cũ, anh ấy cũng học cùng trường, sao
lại nói dối mẹ?”. Thiên Trần hơi khó chịu, nhỏ nhẹ giải thích.
“Lại còn cãi? Tự lập nghiệp? Bây giờ lập nghiệp đâu có
đơn giản thế? Nó chỉ làm thuê cho cửa hiệu máy tính! Điều kiện hai gia đình
khác nhau, thói quen sống khác nhau, sớm muộn cũng mâu thuẫn, mẹ chỉ muốn tốt
cho con!”.
“Con thấy ở bên anh ấy rất vui, con thấy anh ấy rất
tốt!”. Cô cũng bất giác hơi cao giọng.
Mẹ cô tức run người: “Con còn trẻ, chưa từng trải, mẹ
không đành nhìn con nhảy vào lửa! Mẹ nói thẳng, mẹ không đồng ý!”.
“Mẹ! Tiêu Dương rất có năng lực, lại rất tốt với
con!”. Thiên Trần giọng van nài.
“Không là không, con còn trẻ, có biết hôn nhân thực sự
cần gì không? Sao con cứ làm mẹ lo lắng”. Mẹ cô bỗng nghẹn ngào.
Thiên Trần lại căng thẳng, nỗi buồn thấm thía dần biến
thành nỗi chua xót sâu xa. Cuối cùng cô không tranh cãi nữa, nói nhỏ: “Mẹ đừng
giận”. Thấy mẹ vốn là người mạnh mẽ, bỗng lộ vẻ yếu đuối, cô không đành lòng,
nói khẽ: “Con đi ngủ đây”.
Căn nhà của bố mẹ Thiên Trần là dạng biệt thự kiểu cũ,
gồm hai tầng biệt lập, tắm xong cô vội vàng lên gác. Loáng thoáng nghe thấy
tiếng bố nói với mẹ: “Con đã lớn, đã ra trường, đi làm hai năm, chuyện tình
cảm…”.
“Không được! Nó thích làm phóng viên suốt ngày chạy
rông bên ngoài tôi không nói, nhưng hôn nhân đại sự không thể mặc nó làm bừa,
trừ phi tôi chết… năm xưa mẹ tôi khuyên can, tôi không nghe, cuối cùng chịu bao
nhiêu ánh mắt khinh rẻ của người đời mới có ngày nay… Ông xem con gái giáo sư
Vương đấy…”.
Mắt Thiên Trần rớm nước. Bố không xuất thân dòng dõi
thư hương như mẹ. Hồi đó trong mấy chị em gái chỉ có mẹ lấy chồng kém nhất. Lúc
nhỏ về nhà ông bà ngoại, thấy thái độ của ông bà đối với bố rất lạnh nhạt. Mãi
đến khi bố dần dần có danh tiếng trong giới học thuật, điều kiện gia đình có
chuyển biến tốt, tình hình mới thay đổi. Còn mẹ vẫn tỏ ra lấn át bố, mỗi lần
nói đến bên ngoại bố chỉ yên lặng.
Ngoài chuyện đó, bố mẹ cô đều là người thông tuệ, thương
cô hết lòng. Thiên Trần không ngờ cô yêu Tiêu Dương lại khiến họ phản ứng mạnh
như thế.
Bỗ mẹ vốn muốn cô chưa vội yêu đương, học tiếp nghiên
cứu sinh. Cô vẫn giấu họ. Tốt nghiệp xong cô và Tiêu Dương đều bận tìm việc,
trì hoãn hai năm mới nói với gia đình.
Còn nhớ, tuần trước khi cô rất e dè nói mình đã có bạn
trai. Mẹ hỏi han tình hình, kiên quyết phản đối, không ăn cơm bỏ về phòng
riêng. Thiên Trần nằm trên giường mãi không ngủ được, lòng buồn vô hạn.
Mẹ kì vọng rất lớn vào cô, từ nhỏ đã cho học thêm các
môn nghệ thuật, chơi đàn, luyện thư pháp, giám sát chặt chẽ việc học hành của
cô. Thiên Trần luôn là con ngoan, đỗ vào một trường đại học danh tiếng trong
nước. Tốt nghiệp lại trở thành phóng viên thời sự báo mạng trực tuyến, lương
tuy không cao, nhưng cũng coi như có địa vị xã hội.
Cô và Tiêu Dương yêu nhau sáu năm, tình cảm vẫn như
ban đầu. Cô cho rằng, với năng lực của Tiêu Dương dần dần anh sẽ làm nên sự
nghiệp, còn cô sẽ làm tốt công việc phóng viên của mình, sau đó họ sẽ có cuộc
sống bình thường như bao gia đình khác… Nhưng thái độ phản đối quyết liệt của
mẹ khiến cô vô cùng hoang mang về tương lai.
Không gì day dứt đau khổ bằng khi hai người đang yêu
nhau thắm thiết lại bị ngoại lực ngăn cản. Mà ngoại lực đó lại là bố mẹ, những
người thân yêu nhất cô chưa từng có ý nghĩ
trái lời.
Thiên Trần nhắm mắt, nhớ lại tất cả.
Cô và Tiêu Dương là hai thái cực. Thiên Trần nhu mì nề
nếp, còn Tiêu Dương lại như tia nắng hoạt náo sôi động. Sau khi yêu anh, cô mới
biết đến chữ “chơi”. Tiêu Dương dạy cô khiêu vũ, đưa cô đến quán bar, đi hát,
đi ăn, tham gia các hoạt động đoàn thể, Tiêu Dương sôi nổi mạnh mẽ, nụ cười như
nắng ấm trên khuôn mặt anh tú của anh. Thiên Trần cảm thấy mỗi ngày sống bên
Tiêu Dương cô như được truyền thêm năng lượng sống.
Cô vốn ít ra khỏi nhà. Đi với Tiêu Dương đột nhiên
phát hiện thì ra thế giới phong phú muôn màu như vậy. Tính cách phóng khoáng,
lối cư xử hào hiệp với bạn bè của anh đều khiến cô được mở rộng tầm mắt. Điều
kiện gia đình anh bình thường, người ta nói, con nhà nghèo sớm trưởng thành,
Tiêu Dương có ý thức và suy nghĩ độc
lập từ rất sớm, biết quan hệ, ngoại giao. Khả năng giao tiếp của anh hơn hẳn
Thiên Trần điều kiện gia đình tốt nhưng ít giao tiếp xã hội.
Thiên Trần là người mẫn cảm, hướng nội. Sau khi yêu Tiêu
Dương đã thay đổi rất nhiều. Khi đã là phóng viên, cô vẫn không quen phỏng vấn
người lạ, Tiêu Dương hễ có thời gian là cùng cô đi phỏng vấn, giúp cô tra cứu
tư liệu trên mạng. Sáu năm nay, Thiên Trần đã quen dựa vào anh, quen được anh
chăm sóc. Lòng cô bỗng thấy đau. Cô và Tiêu Dương lẽ nào đúng là trẻ song sinh
dính liền như Nghiêu Vũ nói, chia cắt sẽ đau, phẫu thuật làm không cẩn thận có
thể sẽ chết?
Thiên Trần không chịu nổi gọi điện cho Tiêu Dương: “A
Dương…”.
“Anh đây, bé yêu”. Giọng điềm tĩnh của Tiêu Dương lập
tức làm dịu tâm trạng rối ren của cô.
Điểm nổi bật của Tiêu Dương là điềm tĩnh lạc quan. Sự
mạnh mẽ bình thản của anh làm cô thấy rất yên tâm. Có lúc cô đã nghĩ, chỉ cần
có Tiêu Dương dù trời sập cũng không đáng sợ.
Mùa đông năm đó, Thiên Trần hẹn anh ở đầu cầu gần
trường đại học. Cô không dám gặp anh trong trường vì sợ bị người nhà phát hiện,
đứng chờ một lát, sốt ruột thấp thỏm, chỗ này gần trường, chỉ sợ gặp người
quen. Cô đăm đăm nhìn về phía đầu cầu bên kia. Trời tối dần, gió rất lạnh, cô
phải nhảy lò cò, liên tục hà hơi sưởi bàn tay lạnh cóng. Đột nhiên nghe thấy
giọng Tiêu Dương, thanh sảng và sôi nổi gọi tên cô.
Thiên Trần ngẩng đầu, Tiêu Dương mặc áo khoác đen, như
cây thông trước gió đứng bên cầu tươi cười nhìn cô. Trong phút chốc, niềm vui
ùa đến, nỗi lo sợ, thấp phỏng lúc chờ đợi lập tức tan biến. Cô cảm thấy Tiêu
Dương như đã chờ cô một đời một kiếp. Thiên Trần mỉm cười chạy lại: “A Dương,
anh đến nhanh thế!”.
Tiêu Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô. Kéo tay cô ủ
vào trong áo khoác của anh, rồi nhân đà ôm cô. Đây là lần đầu tiên anh ôm cô
ngoài đường.
Tay Thiên Trần ôm chặt anh trong áo khoác, mặt áp vào
lồng ngực phập phồng bởi tiếng tim đập dồn của anh, cô thích vòng tay mạnh mẽ,
nồng nhiệt của Tiêu Dương. Ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười và đôi mắt âu yếm của
anh. Lúc này, nỗi lo sợ bị người nhà phát hiện hoàn toàn tan biến, cả thế giới
đối với cô chỉ có mình anh. Chiều muộn, người qua lại trên cầu, dòng xe tấp nập
trên phố, cùng màn đêm đang buông dường như không tồn tại. Họ ép chặt vào nhau,
chìm trong thế giới chỉ có hai người.
Cô mãi mãi không quên vòng tay hôm đó, hình ảnh Tiêu
Dương hôm đó và cảm giác của mình hôm đó.
Lòng ngổn ngang, không biết nói gì, lại không muốn
ngắt máy, liền áp vào tai, nghe hơi thở của anh.
Tiêu Dương cũng không biết nói gì, cũng không ngắt
máy, dường như dù Thiên Trần yên lặng bao lâu, anh cũng chờ cô.
Một lát sau, cảm thấy ưu tư vơi chút ít, hơi buồn ngủ,
cô mới khẽ nói: “A Dương, em ngủ đây”.
“Ừ, ngủ ngon!”. Giọng anh ôn tồn.
Miệng cô thoáng cười: “Em cúp máy đây?”.
“Ừ”.
“Ngày mai mình cùng ăn cơm?”.
“Ừ”.
“Ngày mai hết giờ làm em đến tìm anh”.
“Ừ”.
“Anh muốn ăn gì? Đồ nướng ở quán ven sông lần trước
rất ngon”.
“Bé ngoan, ngày mai mình cùng đi ăn”.
“Vâng, A Dương”.
“Sao?”.
“Em ngắt máy đây”.
Thiên Trần nhẹ nhàng tắt điện thoại, mãn nguyện ngủ
thiếp. Ngày mai, Scarlett o’Hara[1] đã nói:
“Tomorrow is another day”.
[1]
Nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của nhà
văn Margeret Mitchell.