Thiên Trần lau nước
mắt, nhoẻn cười. Cuộc sống đã mở ra cánh cửa mới, mở ra một phong cảnh khác,
“Mình phải học cách thích nghi, Lâm Hoài Dương rất tốt, chỉ có tính cách hơi
trầm, mình nên chủ động một chút. Tuệ An cũng nói, chỉ cần thích nghi, không có
tình yêu cũng có thể hạnh phúc, Lâm Hoài Dương rất tốt...”. Cô không ngừng nghĩ
tốt về Lâm Hoài Dương, không ngừng tự nhủ mình sẽ hạnh phúc.
Khi Nghiêu Vũ đã thoải mãi ngao du mấy tháng trời, Tuệ
An và Thiên Trần ngồi ủ rũ than thở trong quán cafe.
Đầu xuân, ánh mặt trời vàng nhạt uể oải như chú mèo
lười phủ phục ngáy trong góc nhà. Thiên Trần nhìn ánh mặt trời, bỗng thấy vô
cùng mệt mỏi.
“Tuệ An này, Lâm Hoài Dương đã cầu hôn mình”. Thiên
Trần lơ đãng nói. Mấy tháng trước, cô còn có thể khóc, có thể hét, còn có thể
hoảng sợ như sắp đến ngày tận thế. Bây giờ, qua mấy tháng, cái còn lại chỉ là
sự lãnh đạm. Lãnh đạm trong thần thái, trong giọng nói, như nói về chuyện không
liên quan đến mình.
Tuệ An nhìn Thiên Trần. Thời gian hai năm, dường như
mỗi người đều biết bình tĩnh đối diện với tất cả. Cô im lặng, chờ Thiên Trần
tiếp tục.
Lâm Hoài Dương cầu hôn, ánh mắt Thiên Trần đầy bối rối
và day dứt. Ánh mắt đó một lần nữa rời khỏi ánh mặt trời uể oải, có lẽ vẫn còn
chút hơi ấm mong manh. “Lúc đó, mình nói sẽ suy nghĩ, thôi! Cứ để vậy đi”.
“Thiên Trần, tơ lòng của cậu với Tiêu Dương vẫn chưa
dứt?”.
“Đúng, tơ lòng chưa dứt, có lẽ khi chưa cưới... vẫn
còn một tia hi vọng ở cuối đường hầm...”. Nụ cười nhạt thoáng hiện trên mặt cô.
Tuệ An nhìn bạn, nghĩ một lát nói: “Tuy bất đắc dĩ,
cuối cùng cậu đã lựa chọn rồi, làm gì có kì tích, trừ phi cậu lựa chọn lại”.
Lời nói thẳng thắn của Tuệ An làm Thiên Trần điếng
người. Đúng, tuy khó khăn, cô cũng lựa chọn rồi. Cô cười cười, hỏi Tuệ An:
“Quang cảnh trong bức tường thế nào[1]? Nghe
nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”.
[1] Trong
tiểu thuyết Vòng đời vây bủa của Tiền Chung Thư, ông ví hôn nhân là bức tường
vây.
“Ờ, mình đã vào xem, đúng là nấm mồ!”.
Hai người nhìn nhau phá lên cười. Thiên Trần cười chảy
nước mắt: “Tuệ An, cậu càng ngày càng hài hước”.
“Cậu có lẽ không sao, có khi cậu không bước vào nấm mồ
mà bước vào cung điện ngầm, trong có vô số châu báu cậu chưa từng thấy!”. Tuệ
An cười, giọng nghiêm túc. “Thiên Trần, hôn nhân vẫn cần vun đắp. Vun đắp tốt,
không có tình yêu cũng vẫn hạnh phúc”.
“Nếu lấy Lâm Hoài Dương, mình không cho rằng mình có
nhiều hứng thú để vun đắp”.
“Thiên Trần, hôn nhân giống như chiếc kính lúp, có thể
phóng đại mọi khiếm khuyết trước đó chưa nhìn thấy. Cho nên cần thích nghi, cần
vun đắp. Dù tình cảm tốt đến mấy, rốt cuộc vẫn là hai con người khác nhau. Muốn
đồng lòng, không vun đắp sao được?”.
Thiên Trần cười, hỏi: “Tuệ An, bây giờ cậu vun đắp thế
nào?”.
“Mình muốn có con, Lâm Sơn đã ba sáu tuổi. Người ta
bảo mô hình tam giác là ổn nhất. Mình không dung hòa được, cần phải có con”.
Tuệ An lấy chồng đã ba năm, Trương Lâm Sơn hơn cô mười
tuổi, bao dung, ôn hòa như một người bố, người anh. Bây giờ, Tuệ An mới hiểu,
anh cũng cáu gắt, cũng giận dữ, cũng hầm hầm lao ra khỏi nhà như những người
đàn ông khác.
Trước đây anh nhẫn nại đưa cô đi mua sắm, bây giờ mới
biết anh rất ghét chuyện đó. Bởi cô thường la cà, mất thời gian, đi mua sắm,
với cô là thoải mái vui vẻ, nhưng với anh là tra tấn.
Bây giờ, nếu không phải tiệc tùng tiếp khách, Trương
Lâm Sơn chỉ thích ngồi nhà, không đi đâu hết.
Có lần cô rụt rè hỏi: “Lâm Sơn, anh không yêu em nữa
phải không?”.
Trương Lâm Sơn nói cứng: “Sao có thể?”.
“Chẳng mấy khi anh ở nhà, lúc ở nhà lại chẳng nói gì”.
Trương Lâm Sơn ngây ra, cười xòa: “Lúc đi làm, tiếp
khách đã nói nhiều, về nhà thư giãn, lại chẳng muốn nói nữa”.
Vậy là Tuệ An không làm phiền anh, vậy là hai người
không đi đâu, anh đọc sách, xem ti vi, cô lên mạng. Anh mệt mỏi, cũng không
muốn nấu cơm, Tuệ An bắt đầu học vào bếp, nhưng cuối cùng vẫn phải đến tay anh.
Một người cuối tuần mới vào bếp còn mệt hơn đi làm. Nếu có con, Tuệ An nghĩ, sẽ
thay đổi tình trạng hiện nay, hai người sẽ dồn sức vào đứa con, đứa trẻ sẽ mang
lại niềm vui.
“Tiểu Vũ là ung dung nhất. Đi một mạch mấy tháng liền,
chơi quá đã”. Thiên Trần cảm thấy ghen với bạn: “Cũng bởi vì Tiểu Vũ luôn lạc
quan, không để mình rơi vào bế tắc”.
Tuệ An cười vang: “Thực ra ai cũng có thể như vậy, chỉ
có điều, mỗi người quan tâm đến những thứ khác nhau. Cậu không thấy tư duy của
Tiểu Vũ là tư duy theo đường thẳng sao? Cậu ấy chỉ cần một mục đích, không được
thì thôi, không suy xét câu nệ quá nhiều như mình và cậu, bọn mình cũng không có
được điều kiện như Tiểu Vũ”.
“Đúng, cứ giản đơn cho đỡ mệt. Đỗ Lối thì sao? Bây giờ
thế nào rồi?”.
Tuệ An lắc đầu: “Lâu không gặp, cũng không biết”.
Đi từ quán cafe đi ra, Thiên Trần tạm biệt Tuệ An,
tiếp tục đi theo con phố đó. Lơ đãng nhìn những cửa hiệu hai bên, cánh cửa kính
phản chiếu một bóng hình quen thuộc, cô đột nhiên quay đầu, Tiêu Dương tay xách
túi đồ ăn đứng bên kia đường. “A Dương!”, Thiên Trần buột miệng gọi.
Tiêu Dương nhìn thấy cô, cười cười đi đến: “Thiên
Trần!”.
Chia tay mấy tháng, tim Thiên Trần vẫn đập loạn. Anh
đứng trước mặt cô, không thay đổi chút nào, khuôn mặt đẹp, miệng vẫn mang nụ
cười.
Cô há miệng định nói, lại không biết nói gì, vội cúi
đầu.
Thiên Trần cúi đầu không nhìn thấy ánh mắt thương xót
của Tiêu Dương. “Anh mua cho bà ngoại mấy món bà thích, mang về rồi mình tìm
chỗ nào ngồi một lát”.
“Vâng!”.
Hai người lặng lẽ đi, suốt dọc đường không nói gì.
Tiêu Dương vào nhà cất đồ, vừa bước vào trong, nụ cười
đã biến mất. Anh ngoái nhìn ra ngoài, suy nghĩ một lát, mới đi ra: “Bên kia có
một quán trà, mình sang đó ngồi”.
“Vâng!”.
Cùng ngồi xuống, Tiêu Dương trầm tư giấy lát, bỗng
nói: “Thiên Trần, anh đã quen với một cô gái”.
Tay Thiên Trần run run, suýt làm rơi cốc nước. Cô cụp
mi, cúi đầu. Tuyệt vọng, đau đớn, hẫng hụt, tất cả cùng lúc ập đến.
Lời Tiêu Dương như trái mìn câm trong ngực cô bất chợt
phát nổ. Thiên Trần chưa từng nghĩ, khi gặp lại, anh đã có bạn gái. Cô nhìn
anh, mắt Tiêu Dương vô cùng thành thật.
Sự thành thật đó giống như thanh kiếm sắc, vạch ra một
sự thật. Hai người hướng về hai phía khác nhau, đi theo những con đường khác
nhau.
Anh hiểu nỗi khổ của cô, cũng bình thản chấp nhận, và
quyết định không đứng yên một chỗ đợi chờ. Anh nhìn cô bất lực đi về phía
trước, cuối cùng rẽ sang con đường khác.
Một con đường sẽ xuất hiện những lối rẽ, giống như
nhát kéo, từ đó càng đi càng xa. Một tiếng nói vang trong đầu Thiên Trần, không
nên gặp nữa, bởi khi gặp gỡ, chỗ lưỡi kéo lia đến, tình yêu sẽ bị cắt thành
từng mảnh.
Còn bi thảm hơn cả chia tay!
Muốn ích kỉ cũng không thể, muốn níu kéo cũng không
được.
Thiên Trần nhìn anh không chớp, mắt đỏ hoe từng vòng.
Cô cúi đầu khẽ nói: “Về thôi, anh hãy vui vẻ lên...”.
Ngôn từ lúc này là vô nghĩa. Ngôn từ chỉ có vỏ không
có tim. Trái tim đã không quay về được nữa.
Tiêu Dương không đưa cô về, mỉm cười tạm biệt.
Thiên Trần đi một đoạn, ngoái đầu, nhìn theo bóng anh,
không kìm được, khẽ gọi: “A Dương!”.
Nhưng anh đã đi xa.
Ánh mặt trời tiết xuân tháng ba vẫn dịu dàng. Trái tim
cô đã rơi vào bóng tối, một tiếng nói khe khẽ vang lên, không thể quay lại được
nữa, không bao giờ có thể.
Tình yêu hôm qua đã tiêu tan, lòng Thiên Trần xám
lạnh.
Tháng năm, Nghiêu Vũ toàn thân một vẻ phong trần đường
đột trở về.
Thiên Trần nhìn thấy bạn đột ngột xuất hiện trước mặt,
mỉm cười rồi bật khóc: “Tiêu Vũ, mình sắp lấy chồng, sắp lấy Lâm Hoài Dương”.
Sỗng mũi cay cay, Nghiêu Vũ ôm chặt Thiên Trần, rồi
lại đẩy ra: “Thêm một cơ hội nữa, Thiên Trần, chúng mình không nghĩ nhiều, để
mình đi nói với Tiêu Dương, hai người nếu muốn, bây giờ vẫn kịp”.
Thiên Trần lắc đầu: “A Dương có người yêu rồi, anh ấy
có người yêu rồi, họ... anh ấy... thôi cứ vậy đi, Tiểu Vũ!”. Thiên Trần khóc
nấc. Từ lúc chia tay đến lúc nhận lời lấy Lâm Hoài Dương, mọi chuyện dường như
mới xảy ra hôm qua.
Tối đó, Thiên Trần đến nhà Nghiêu Vũ, hai cô gái lúc
khóc lúc cười, con chó vàng bồn chồn nhảy quanh Thiên Trần.
“Nó thích cậu, không muốn thấy cậu khóc”. Nghiêu Vũ
cười giải thích.
Thiên Trần cũng cười. Cuộc sống đã mở ra một cánh cửa
mới, mở ra một quang cảnh khác.
“Mình phải học cách thích nghi. Lâm Hoài Dương rất
tốt, tính cách hơi trầm một chút, mình phải chủ động hơn. Tuệ An bảo, thích
nghi được rồi, không có tình yêu cũng vẫn hạnh phúc. Con người Hoài Dương rất
tốt...”. Cô không ngừng nghĩ tốt về Lâm Hoài Dương, không ngừng tự nhủ mình sẽ
hạnh phúc.
Nghiêu Vũ thầm thở dài, có phải Thiên Trần đang tự an
ủi? Cô nhắc lại lời Thiên Trần, mỉm cười củng cố niềm tin cho bạn: “Đúng, nhất
định là vậy. Đáng tiếc, chỉ có mình làm phù dâu cho cậu, khi mình cưới, cậu lại
không thể làm phù dâu cho mình”.
“Tiểu Vũ, cậu muốn phù rể là ai? Hứa Dực Trung?”.
“Không, mình với anh ta không liên lạc nữa rồi”.
Nghiêu Vũ nói, “Nửa năm nay không liên lạc, cậu cưới xong mình lại đi tiếp,
trong hai tháng sẽ đi hết một trăm thị trấn cổ. Tình yêu không phải là tất cả
cuộc sống”.
Nửa năm nay, mỗi lần đứng trước một cảnh đẹp là cô lại
nhớ đến anh. Nhưng, sim điện thoại đã thay, không thể có tin nhắn.
Thời gian như chiếc cối xay đá, sẽ nghiền nát tình
yêu, chỉ còn hơi hướng, có thể cảm nhận nhưng không thể chạm vào.
Dần dần, Nghiêu Vũ tìm cách tránh, tránh nhớ, tránh
nghĩ. Có lẽ, nửa năm trôi qua, Hứa Dực Trung và cô đã trở thành quá khứ không
kí ức.
Cô cười với Thiên Trần, nụ cười quen thuộc mà xa lạ:
“Tiểu Vũ, cậu giống hệt cảm giác của mình lúc mới làm phóng viên. Bây giờ, mình
đã trở thành một cái bánh quẩy cũ mèm, không còn cảm xúc nữa”.
Nghiêu Vũ lắc đầu: “Cậu là kiểu người tình cảm, nhìn
hay nghĩ chỉ thiên về tình cảm. Nhưng hàng ngày cậu đi phỏng vấn, không tiếp
xúc với những cái mới sao?”.
“Đúng, thông tin giống như từ trường, gặp thông tin
thú vị là lại nổi hứng. À, nghe nói, qua mùa đông này, thị trấn cổ ở thành phố
B sẽ bị dỡ bỏ, tập đoàn Gia Lâm thi công giai đoạn hai, thật đáng tiếc”.
“Không dỡ được đâu, kéo dài đến mùa xuân sang năm. Một
viên gạch cũng đừng hòng động vào”. Nghiêu Vũ đã có chủ ý, thong thả kể với
Thiên Trần mọi dự định của mình.
Thiên Trần thở dài: “Tiểu Vũ, vì có điều kiện gia đình
như thế, cậu mới can dự vào chuyện đó, đúng không? Người khác mải lo cuộc sống
cũng chưa xong”.
“Không hẳn thế. Có thể mình can dự chuyện đó cũng phần
nào bởi vì có điều kiện gia đình như vậy. Bố mẹ mình có khả năng đó, may còn
chút hi vọng vào Hứa Dực Trung. Trước đây mình làm gì cũng luôn ngại người ta
cho là dựa vào gia đình. Vì vậy mình muốn tự lập, ra trường làm việc hai năm
không về nhà. Bây giờ mình không nghĩ vậy nữa. Tính cách như vậy không phải lỗi
của mình. Con người cần có niềm tin và chủ kiến, quý ở chỗ nhẫn nại theo đuổi”.
“Mình biết, thực ra cậu và Tuệ An không tán thành mình
bỏ A Dương. Nhưng gia đình mình như thế!”. Thiên Trần chạnh lòng, nhắc đi nhắc
lại, nụ cười nhạt dần.
“Đúng, Thiên Trần, mình có thể thông cảm, nhưng không
tán thành. Có điều, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, cậu thấy tốt là được. Cho
dù cậu thế nào, quan điểm của chúng ta có thể khác nhau, mình vẫn ủng hộ cậu”.
Hứa Dực Trung không hề biết Nghiêu Vũ đã trở về. Mắt
anh vẫn dán vào cuốn tạp chí số tháng năm, có bài viết và những bức ảnh cô gửi
về từ làng Hòa Thuận Kiều, Vân Nam. Anh lại nhớ Noel năm đó. Sắp hai năm rồi,
kí ức vẫn y nguyên.
“... Hoàng hôn, mây dồn về đỉnh núi phía
tây, bên những bậc thềm hình bán nguyệt, tiếng lục lạc lanh canh từ cổ bò,
người già tụ tập nói chuyện, giống hệt bầu không khí của thị trấn cổ quê hương
dưới chân núi Vân Đỉnh... mọi con phố ở đây đều hài hòa, những cây hương đàn
đung đưa, những ngôi miếu... vẻ u tịch độc đáo của văn hóa Nho gia... tôi thấy
nhớ nhà...”
Anh giật mình, Nghiêu Vũ đã nhớ nhà rồi.
Hứa Dực Trung đã nhiều lần đến thị trấn cổ ở thành phố
quê cô. Anh đã hiểu nét cổ kính và không khí nếp sinh hoạt xưa cũ mà Nghiêu Vũ
thích. Anh cũng nhận ra, như Đỗ Lối nói, nếu chia tay nhau chỉ do bất đồng xung
quanh chuyện phá dỡ những ngôi nhà cũ ở thị trấn cổ thì quả là nực cười.
Sau nửa năm xa nhau, anh và Nghiêu Vũ không còn liên
lạc, nhưng qua những bài viết, anh cảm thấy hiểu cô hơn.
Anh nhìn tấm thiếp mời trên bàn, mỉm cười. Đám cưới
của Thiên Trần, Nghiêu Vũ nhất định xuất hiện. Lần này anh sẽ không để cho cô
đi, không để cô biến mất nữa.
Thiên Trần thẫn thờ ngồi trên ghế. Ngày mai, sẽ rời
khỏi căn nhà cô đã sống hai sáu năm, chuyển đến một căn nhà xa lạ khác.
Cô là gì? Một con chim nhỏ? Nhìn thấy cửa lồng mở, vừa
vui vừa sợ. Đi qua cửa, chỉ là sang một cái lồng khác, vẫn không thể bay ra
được. Lâm Hoài Dương luôn nhẹ nhàng, như bố mẹ vẫn luôn như vậy với cô.
Thiên Trần cười. Ngày mai, sẽ xa bố mẹ đi lấy chồng,
nghĩa là cô có một gia đình mới, nghĩa là được bố mẹ buông tay. Sau đó Lâm Hoài
Dương tiếp tục đóng vai trò của bố mẹ, bảo vệ, che chở cho cô.
Không tốt ư? Thiên Trần lơ đãng nghĩ, thật là tốt!
Không còn suốt ngày bị phàn nàn, trong nhà lúc nào cũng vui vẻ như bây giờ. Mỗi
người đều đạt được điều mình muốn. Bố mẹ được chàng rể lí tưởng, Lâm Hoài Dương
được cô dâu vừa ý. Còn cô, được bình yên, thoải mái, chỉ có Tiêu Dương... Anh
chẳng được gì. À, anh cũng được, được nỗi đau, sự tuyệt tình, được giấc mơ tan
vỡ...
“A Dương, A Dương...”. Thiên Trần gọi mãi, lao lên
giường, vùi mặt vào chăn gối, gọi từng tiếng: “A Dương!”.
Âm thanh vọng ra bị tấm chăn chặn lại, trầm trầm như
truyền đến từ ngàn năm trước, rồi biến mất trong bóng tối.
Không biết bao lâu, Thiên Trần tung chăn ra, cười,
cười chảy nước mắt. Nhìn em đi, A Dương! Nhìn em đi... Chúng mình đâu cần phải
trải qua những ngày dài buồn như vậy! Thật đơn giản! Đồng ý lấy Lâm Hoài Dương.
Mẹ dường như trẻ ra, bố hồ hởi vui mừng, bạn bè ngưỡng mộ, tốt bao nhiêu! Một
kiến trúc sư trẻ tài năng triển vọng, hãnh diện bao nhiêu! Nghe nói tiệc cưới
ngày mai đặt bảy mươi bàn, hoành tráng biết mấy! A Dương anh sẽ ở đâu?
Ở một chỗ rất gần tiệc cưới, một mình lặng nhìn cảnh
tưng bừng bên này? Hay là trốn trong căn phòng nhỏ uống rượu một mình? Hay là
đi chơi với người yêu mới, vui vẻ qua ngày hôm đó?
Anh sẽ đứng bên đường, đau đớn lặng nhìn xe hoa đi
qua, hay sẽ cười nói với người yêu, sau này anh sẽ cho cô ấy một hôn lễ như
thế.
A Dương, đã sớm biết có ngày hôm nay, sao chúng mình
không trân trọng mỗi phút giây cuối? Sao chúng mình lại để nỗi buồn đè nặng? Em
hối hận, A Dương! Em hối hận, cho em thêm, dẫu chỉ một ngày, em sẽ cùng anh mỉm
cười ngắm tia nắng đầu tiên, sợi nắng cuối ngày...
Thiên Trần sờ soạng tìm điện thoại, trên màn hình,
khuôn mặt tươi rói của Tiêu Dương nhìn cô. Tim đập thình thình, Thiên Trần mở
máy, từ từ nhắm mắt, miệng nhẩm đọc, tay bấm số. Bên kia truyền đến giọng hân
hoan của anh, “Bé yêu...”.
“Ứ, A Dương, em nhớ anh, muốn anh ôm, muốn ăn cháo cá,
A Dương...”. Thiên Trần thì thầm, nụ cười của Tiêu Dương vụt qua trước mắt.
Anh luôn cười, dù buồn, cũng vẫn dành cho cô nụ cười.
Ít nhất cũng cười mỉm.
Lần đầu gặp nhau trước rạp chiếu phim, anh cười ngây
ngô, đôi mắt sáng.
Anh đợi cô ngoài lớp học, đưa cô đi ăn, nắm tay cô,
kiên định.
Lúc đợi ở bên cầu, anh là ánh mặt trời rạng rỡ nhất
ngày đông... vồng ngực rộng, ôm cô nhảy... bảy năm? Sắp tám năm rồi, hai trái
tim đã dính liền, bây giờ buộc phải dứt ra, sẽ đau sẽ chảy máu.
“Thiên Trần!”. Mẹ nhẹ nhàng gõ cửa.
Cô không trả lời, nghe thấy tiếng mẹ cười phấn khởi,
“Con bé này lại không thích ồn ào...”.
Ồn ào? Đúng vậy, tiếng cười nói dưới nhà vang lên, sao
vui thế!
Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Thiên Trần nằm ẹp trên
giường, vui ư? Làm sao vui được?
Tiếng gõ cửa lại vang, Thiên Trần vẫn im lặng.
Ngoài cửa lại có tiếng trách nhẹ: “Con bé này sao vẫn
không hiểu lẽ đời như vậy...”.
Cười khẩy một tiếng, chẳng qua là ra cười với khách,
dùng nụ cười bày tỏ cảm ơn chính là lẽ đời! Vì cái lẽ đời đó, vì những quan hệ
thể diện đó mà cô phải xa Tiêu Dương!
Thiên Trần nhắm mắt, thời gian sẽ trôi rất nhanh. Bảy,
tám năm, chớp mắt có thể biến thành cát bụi, cuộc đời có mấy lần chớp mắt bảy,
tám năm như vậy? Bảy, tám năm sống bình lặng; bảy, tám năm sống đơn giản, cuối
cùng là bảy, tám năm quay về yên tịnh. Vậy là hết một đời!
Khi Lâm Hoài Dương được bạn bè, đồng nghiệp tháp tùng
bước vào khuê phòng của Thiên Trần, bỗng sững sờ. Chiếc váy cưới như màn sương
phủ trên cơ thể cô. Anh xúc động mỉm cười đi đến, quàng eo bế bổng cô lên.
Khi chân vừa rời sàn nhà, Thiên Trần vô thức túm tay
Nghiêu Vũ, không chịu buông.
Một bao lì xì đặt lên tay Nghiêu Vũ. Cô run run, lặng
lẽ nhận lấy, vỗ nhẹ vai Thiên Trần: “May mắn cát tường!”.
Thiên Trần nhắm mắt buông tay. Lâm Hoài Dương bế cô
xuống lầu. Cô chỉ nghe thấy những tiếng xuýt xoa khe khẽ, tiếng bóng bay bị
giẫm nổ giòn tan. Đến khi xe dâu chuyển bánh, Lâm Hoài Dương mới nói nhỏ vào
tai cô: “Thiên Trần, em đẹp quá!”. Cô cúi đầu, nước mắt rơi trên váy cưới.
“Sao thế?”.
“Không sao, mọi người nói đi lấy chồng thường khóc vì
nhớ bố mẹ, nhớ gia đình...”. Nhớ Tiêu Dương của cô... Thiên Trần lau nước mắt.
Lâm Hoài Dương đã nhanh tay, dùng giấy mềm lau nước
mắt cho cô, vui vẻ nói: “Từ nay, em phải nhớ anh!”.
Thiên Trần nhìn đôi mắt như ánh sao của anh, cũng mỉm
cười. Có lẽ, mình đúng là đào được một kho báu, mình phải vun đắp cho cuộc hôn
nhân này.
Đến khách sạn, Thiên Trần vào phòng nghỉ. Vén khăn
voan trùm mặt, nhìn thấy dấu nước mắt, cô vớ hộp phấn nhanh tay dặm một lớp,
tim đập như đánh trống.
“Thiên Trần!”. Nghiêu Vũ đóng cửa, lặng lẽ nhìn bạn.
Cô đã thấy Tiêu Dương, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt đen như vực tối,
thoáng qua góc phố. Lúc xuống xe, cô tranh thủ quay đi tìm, chỉ nhìn thấy bóng
lưng Tiêu Dương, anh không ngoái lại.
Nghiêu Vũ buồn vô hạn, không có Tiêu Dương, Đồng Tư
Thành cũng không.
“Tiểu Vũ, mình căng thẳng, hồi hộp quá...”. Mắt Thiên
Trần lại đỏ hoe. Nghiêu Vũ đi đến, ngắm bạn, vừa dặm lại phấn má cho cô, vừa an
ủi: “Không sao đâu, cứ coi như xung quanh không có ai. Mình sẽ đi cùng cậu, Tuệ
An cũng sắp đến. Lâm Hoài Dương rất đẹp trai, anh chàng phù rể bên cạnh cũng
đẹp chết người!”. Nghiêu Vũ nói, rõ ràng cô bị sốc nặng bởi chàng phù rể đột
nhiên rùng mình biến thành Hứa Dực Trung.
Khách của hai gia đình rất đông, Thiên Trần ôm bó hoa
cưới đứng ở cửa lễ đường, nhìn tân khách đông nghịt, căng thẳng choáng váng,
như sắp quỵ, nói nhỏ với Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, chân mình đang run!”. Nghiêu Vũ
mặc váy hồng đứng bên mỉm cười trấn an bạn: “Cậu có gan bỏ chạy không? Sau đó
ra ủy ban làm thủ tục ly hôn”.
“Tiểu Vũ, cậu luôn trực ngôn như vậy, an ủi mình chút
đi!”.
“Ối chà, mình đứng phía sau, nếu cậu ngã, còn đỡ cậu.
Chú rể quá đẹp... mình cũng căng thẳng... bởi vì mình phải cùng cậu đi lại phía
đó... Vẻ mặt Hứa Dực Trung làm mình tức chết”. Nghiêu Vũ nghiến răng, miệng vẫn
phải cười.
Thiên Trần thở dài, giờ đã hết đường lui, nói nhỏ với
Nghiêu Vũ. “Cậu còn căng thẳng hơn mình!”.
Nghiêu Vũ nằm mơ cũng không ngờ phù rể lại là Hứa Dực
Trung. Mắt cô lướt qua đầu tân khách, dường như nhìn thấy Hứa Dực Trung đứng
sau Lâm Hoài Dương, hướng về cô lộ hàm răng trắng bóng.
Nói là một chuyện, nhưng khi nhìn thấy Hứa Dực Trung,
lòng cô lại rung lên. Hôm nay anh quả rất đẹp trai, đứng bên Lâm Hoài Dương,
thu hút bao ánh mắt. Khoảng cách hơi xa, Nghiêu Vũ không nhìn rõ sắc mặt, chỉ
cảm thấy con người đó phóng khoáng tự tại vô cùng.
Thiên Trần bối rối giải thích: “Cậu đã nói không có quan
hệ gì với Hứa Dực Trung nữa, mình liền nói với Hoài Dương. Phù dâu mình tìm,
phù rể anh ấy tìm. Làm sao biết, anh ấy lại tìm đúng Hứa Dực Trung! Có thể tập
đoàn Gia Lâm mời Hoài Dương thiết kế công trình nên hai người quen nhau”.
Nhạc vang lên, giáo sư Đào dẫn Thiên Trần đi ra,
Nghiêu Vũ đi theo sau “thiên sứ”, mỗi bước lại gần, lòng càng phấp phỏng.
Hứa Dực Trung nhìn Nghiêu Vũ, tóc dài hơn, da đen hơn,
khỏe khoắn hơn, bộ váy hồng rất... gợi cảm, anh buồn cười vì ý nghĩ đó. Khi
Nghiêu Vũ đến gần, nét mặt anh trở lại bình thường, khẽ gật đầu với cô, coi như
lời chào.
Nghiêu Vũ cúi đầu, nhìn đôi giày cao gót dưới chân,
lòng ảo não, lại nghĩ, nửa năm rồi, có người đàn ông nào chịu được? Không có
duyên thì đành thôi vậy. Vừa nghĩ thế lại buồn tê tái. Thấy nghi thức đã xong,
cô dâu chú rể bắt đầu đi chào khách, cô vội vàng bưng khay rượu theo sau Thiên
Trần.
Hứa Dực Trung là phù rể, đi theo họ, nhưng không nói
với cô nửa câu.
Không thấy Tiêu Dương, cũng không thấy Đồng Tư Thành.
Cô hiểu, Thiên Trần không thể mời họ. Ánh mắt thương cảm nhìn Thiên Trần. Thấy
Thiên Trần có vẻ xúc động, muốn uống rượu, cô không kịp nghĩ, vội bước lên ngăn
lại.
Bàn tay ai nhấc ly rượu khỏi tay cô: “Xin lỗi! Phù dâu
hôm nay tửu lượng có hạn”. Hứa Dực Trung cười vang, ngửa cổ uống cạn. Nghiêu Vũ
không nói gì, tiếp tục đi theo Thiên Trần đến các bàn khác. Lâm Hoài Dương và
Thiên Trần cầm ly rượu vang, rượu tân khách chúc hầu như được Hứa Dực Trung đi
sau đón lấy.
Nghiêu Vũ thầm đếm số ly anh uống, giật mình, cứ thế
này Hứa Dực Trung sẽ say gục ở đây mất. Cô nhìn anh, định can, nhưng Hứa Dực
Trung làm như không thấy cô. Nghiêu Vũ giậm chân, tức nổ ruột, không thèm bận
tâm nữa.
Đi chúc được hai mươi bàn, Thiên Trần thay trang phục.
Nghiêu Vũ theo bạn vào phòng nghỉ.
Lát sau, Tuệ An cũng đi vào.
Thiên Trần thay bộ kì bào truyền thống. Ngắm mình
trong gương, đầu choáng váng, lẩm bẩm: “Tiểu Vũ, Tuệ An, mình muốn ngã, mình có
thể nhắm mắt ngã ra không? Có thể không?”.
Tuệ An và Nghiêu Vũ nhìn nhau. Lúc này, Thiên Trần đã
không còn đường lui. Hai người cùng cười: “Đám cưới là phải mệt, không mệt
không nhớ lâu! Mệt mấy cũng phải cố chịu!”.
“Tiều Vũ, cậu chưa cưới, sao lại biết?”.
Nghiêu Vũ cười: “Chưa ăn thịt lợn cũng đã nhìn
thấy...”.
Tuệ An và Thiên Trần đều nhảy lên, bịt miệng cô.
Tuệ An nhìn hai cô bạn, cười: “Được rồi, vẫn còn mấy
chục bàn chưa đi. Thiên Trần, khách hai nhà đông quá!”.
Thiên Trần mệt mỏi thở dài: “Trời ơi, vẫn còn hai phần
ba nữa!”.
Thiên Trần luống cuống, đứng dậy cười: “Xong rồi đây,
em ra ngay. Cả đời chỉ có một lần”. Vừa nói xong, liền nghĩ đến Tiêu Dương. Hôn
lễ cả đời chỉ có một lần, nhưng người đứng bên cô lại không phải là anh! Là
Tiêu Dương của cô. Nước mắt lại giàn giụa.
Nghiêu Vũ hoảng hốt, lấy hộp phấn dặm lại cho bạn, “Cố
gắng một chút! Thiên Trần, đừng thế này”.
“Mình nhìn thấy A Dương rồi, nhìn thấy A Dương rồi,
anh ấy... mình không còn cách nào khác... không còn cách nào khác!”. Thiên Trần
nghẹn ngào.
Nghiêu Vũ ngẩn người, thì ra Thiên Trần cũng nhìn
thấy. “Ừ, mình chạy ra cũng nhìn thấy. Tiêu Dương mỉm cười nói là không tiện
đến, nhờ mình chúc mừng cậu”. Nghiêu Vũ thản nhiên nói dối, lúc này đã hoàn
toàn hết đường lui.
Anh nói chúc mừng? Thiên Trần lặng lẽ nhìn Nghiêu Vũ,
mắt rưng rưng. Phải, anh còn có thể nói gì?
“Thiên Trần, nhanh lên!”. Lâm Hoài Dương lại gõ cửa.
Thiên Trần thở dốc, cố giữ bình tĩnh, cố nén lòng,
chỉnh sửa váy áo, trang điểm thêm, nhoẻn cười với hai cô bạn, mở cửa bước ra.
Tuệ An thở dài, kéo Nghiêu Vũ cùng đi ra.
Lâm Hoài Dương cười với cô dâu của mình, ôm eo cô thầm
thì: “Mệt quá phải không? Cố lát nữa là xong”.
Mặt Thiên Thần đỏ ửng. Định vùng ra, sực nhớ người đàn
ông này là chồng mình, liền cúi đầu, tất cả đã muộn rồi, cô chỉ có thể mỉm
cười, mỉm cười đối diện với cuộc sống mới.
Nghiêu Vũ và Tuệ An đi sau. Tuệ An hỏi: “Sao cậu và
Hứa Dực Trung cứ như hai ông thần gác cửa, không ai nói gì?”.
Nghiêu Vũ buồn bã lắc đầu: “Có lẽ anh ấy giận, nửa năm
rồi không liên lạc, chắc bọn mình hết rồi”.
“Hứa Dực Trung rất lo lắng tìm cậu. Đừng hiểu lẩm anh
ấy”.
“Mình không nhận ra”.
“Anh ấy không quan tâm, cậu có nhận ra không? Tiểu Vũ,
nếu thích, nhất định đừng để mất”.
Nghiêu Vũ thở dài trở lại phòng cưới, tiếp tục bưng
khay rượu theo Thiên Trần. Hứa Dực Trung đi bên cạnh, vẫn không nói gì. Có
người chúc là anh thay chú rể uống hết.
Nghiêu Vũ và Thiên Trần đều chìm trong tâm sự riêng,
không ai chú ý Tuệ An đến một mình, Trương Lâm Sơn không hề xuất hiện.