Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 47: Ai đo được lòng người



Mọi người vừa đi, Nghiêu Vũ cũng rời khỏi quán trà. Đầu rối như tơ, tiếp tục đi dọc theo con phố vừa rồi nhìn thấy Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ăn tối với nhau, hi vọng không có chuyện gì, chỉ là mình quá nhạy cảm. Tuy nhiên, trực giác bảo, chuyện không đơn giản như vậy. Thậm chí cô còn cảm thấy một thoáng e ngại trong mắt Hứa Dực Trung.

Sau tuần trăng mật trở về Thiên Trần hẹn gặp Nghiêu Vũ và Tuệ An, địa điểm vẫn là quán trà Lương Mộc Duyên.

Thiên Trần gầy đi. Cô cũng không hiểu tại sao lại chọn quán trà bên ngoài trường đại học của họ. Hẹn lúc năm giờ, ba giờ cô đã đến, vẫn ngồi ở chiếc bàn lần đầu ba người gặp lại.

Hai năm rưỡi vụt trôi.

Trước hai năm rưỡi đó, cô và Tiêu Dương vẫn say đắm, trái tim vẫn dính liền. Còn bây giờ... mắt cô nhòe ướt. Sự đời biến đổi khó lường, tất cả đều là những điều trước đây chưa từng nghĩ đến. Ai nói yêu nhau là sẽ được bên nhau? Người cùng cô trên chặng đường đời lại không phải là anh.

Đêm tân hôn, Thiên Trần rất căng thẳng. Cô sợ Lâm Hoài Dương phát hiện cô không phải lần đầu... Nhưng không có chuyện gì xảy ra. Lâm Hoài Dương rất tế nhị ân cần, không hỏi một câu thừa, ánh mắt anh từ đầu đến cuối luôn dịu dàng rất mực.

Sau khi anh ngủ, Thiên Trần nằm trên giường, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn. Cô lại nghĩ đến Tiêu Dương, nghĩ đến nụ hôn, bàn tay vuốt ve, vòng ôm, ánh mắt anh...

Điều hòa để số thấp, Thiên Trần rùng mình. Không nên nghĩ nữa, cô đã được gả cho người đàn ông bên cạnh.

Cũng chính đêm đó, Thiên Trần mơ thấy Tiêu Dương.

Bốn bề toàn là nước, Thiên Trần ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, chân ngập trong nước, thuyền cũng đầy nước, gió lạnh vù vù, Thiên Trần rùng mình, phát hiện thuyền trôi mỗi lúc một xa bờ, sương trắng mù mịt. Cô nhìn về phía trước, chỉ có sương giăng.

Lúc đó cô nhìn thấy Tiêu Dương. Anh đứng trên bờ lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt sáng không biểu hiện gì, môi mím chặt, đôi mắt màu chì buồn hoang hoải... Anh cứ nhìn cô như vậy, nhìn con thuyền mang cô trôi ra xa.

Thiên Trần há miệng muốn hét, nhưng tiếng nói tắc trong ngực, miệng có há không sao phát ra tiếng... Cô muốn nhảy xuống nước, nhưng người nặng như đá. Hai chân bị giữ chặt trong nước, khí lạnh từ lòng bàn chân lan khắp người. Cô sờ soạng xung quanh, thuyền toàn nước, nhưng không chìm, vẩn bập bềnh được sóng đưa ra xa.

Cô thấy mặt Tiêu Dương dần chuyển sang màu trắng, đôi mắt càng đen càng sâu hút. Anh không gọi, chỉ mím môi nhìn cô... Thiên Trần cuống cuồng đập tay xuống nước, thuyền vẫn mỗi lúc một trôi xa Tiêu Dương. Mặt anh dần dần bị sương mù che khuất... cô kinh hãi sực tỉnh.

Lâm Hoài Dương vẫn ngủ say, cô ngắm anh, anh có vầng trán cao sáng ngời, sống mũi thẳng, làn môi rõ nét, khuôn cằm sang trọng. Anh đúng là người đàn ông ưu tú hấp dẫn. Lúc này anh ngủ bình thản và mãn nguyện. Thiên Trần bàng hoàng, đây là chồng cô ư? Là người sẽ cùng cô đi suốt cuộc đời?

Anh rất tốt với cô. Hai gia đình đều vui vẻ. Khi cả nhà quây quần, Thiên Trần cảm thấy mình như người thừa. Họ không cần cô tham dự, chỉ cần thân phận của cô, con gái giáo sư Đào. cảm xúc của cô thế nào không quan trọng.

Như vậy cũng đúng ý cô, tâm thần bất an, cô không nghĩ đến Tiêu Dương hoặc bất cứ chuyện gì. Chỉ như con ốc sên thu mình trong vỏ, nằm co trong thế giới của mình, trong đó có trái tim tươi trẻ của cô, ước mơ, tình yêu, nỗi nhớ và khổ đau. Cô mở to đôi mắt nước mùa thu nhìn bố mẹ, Lâm Hoài Dương, họ hàng, bạn bè, thỉnh thoảng còn gật đầu mỉm cười. Nhưng không ai biết, lòng cô cách họ rất xa, rất xa...

Cái họ cần, thì cho họ.

Đi trăng mật trở về, mẹ cô vui vẻ cầm tay hỏi han đủ điều. Thiên Trần thủng thẳng đáp: “Chẳng phải mẹ muốn tốt cho con? Lấy anh ấy là con sẽ hạnh phúc vui vẻ, mẹ còn hỏi gì nữa? Đúng ý mẹ mà!”.

Cô không muốn về nhà nữa, sau khi cưới, chồng cô nhắc thì về. Anh không nhắc cô cũng thôi.

Mới được bao lâu? Mới cưới hai tháng. Thiên Trần đã cảm thấy mình già, tim như đã chết. Hôn nhân mới hai tháng ngắn ngủi, cô đã cảm giác nhìn thấu đến cuối đời.

Giữa hai người nhanh chóng hình thành quy luật.

Buổi sáng một hộp sữa, một cái bánh mì hoặc bánh bao mua từ hôm trước, hôm sau cho vào lò vi sóng làm nóng lại. Bữa trưa mỗi người tự ăn ở cơ quan. Buổi tối Thiên Trần thường không về đúng giờ, quá bữa thì ăn bên ngoài, về đúng giờ thì gọi cho Lâm Hoài Dương, cùng đi ăn sau đó về nhà, hai người đều lên mạng.

Đó chính là hôn nhân, là gia đình?

“Thiên Trần!”.

Cô quay lại, Tuệ An váy áo thướt tha đi đến. Thiên Trần sực nhớ Tuệ An lúc gặp lại hai năm trước. Dường như hình hài Tuệ An thay đổi trong chớp mắt, xinh đẹp chín chắn hơn, vẻ trầm tĩnh thiếu phụ thay thế cho dáng nhút nhát thỏ non.

“Trăng mật thế nào? Anh chàng của cậu đẹp trai thật! Hai người rất xứng đôi”. Tuệ An vô tư khen Lâm Hoài Dương.

Thiên Trần chợt nhớ ngày trước cô và Nghiêu Vũ cũng khen Trương Lâm Sơn, cô thử thăm dò: “Chưa bằng Trương Lâm Sơn! Anh ấy đối với cậu không chê vào đâu được”.

Nhận ra một thoáng buồn trong mắt và nụ cười khiên cưỡng của Tuệ An.

“Tuệ An cuối cùng mình đã hiểu cảm giác đó rồi, như cá đớp nước, nóng lạnh chỉ mình biết, những gì người ngoài nhìn thấy khác xa cảm giác thật của mình”.

Tuệ An ngước mắt đồng tình nhìn bạn. Cặp lông mày hơi nhăn, như viên cuội ném xuống hồ, gợn những vòng sóng nhỏ, rồi tan biến. Vừa uống sinh tố, cô vừa hỏi: “Thiên Trần, cậu thất vọng? Thất vọng vì hôn nhân?”.

“Đúng, mình cảm thấy chỉ là một bước đi tất yếu, không có niềm vui. Bố mẹ hài lòng, mọi người ngưỡng mộ. Mình lại hoài nghi cảm giác của mình. Ai cũng bảo tốt, chỉ có mình không nhận ra. Có phải mình đã sai?”.

Tuệ An có vẻ đồng tình, thong thả nói: “Thiên Trần, đó là vì cậu chưa quên được Tiêu Dương, chuyện gì cũng lấy Tiêu Dương để so sánh. Cậu chỉ nghĩ đến những mặt tốt của anh ấy. Chỉ nhìn vào những khiếm khuyết của Lâm Hoài Dương”.

“Không phải Hoài Dương không tốt, trái lại anh ấy rất tốt. Tốt thật sự. Nhưng mình không có cảm xúc. Tuần trăng mật ở Hồng Kông. Đi dạo với nhau, mình hỏi câu nào anh ấy trả lời câu đó, im lìm như thợ khuân vác của mình. Ít lời đến thảm hại. Tóm lại dạo chơi bốn ngày ở Hồng Kông anh ấy làm thợ khuân vác bốn ngày, sau đó là về”.

“Ha ha!”. Tuệ An phá lên cười “Lâm Hoài Dương không lãng mạn”.

Như phát hiện ra mấu chót vấn đề, Thiên Trần gật đầu: “Đúng, đúng là không lãng mạn”.

“Nói ai vậy, ai không lãng mạn?”. Tiếng Nghiêu Vũ vang lên phía sau hai người.

Thiên Trần và Tuệ An đêu cười: “Trẻ con, miễn xen vào chuyện người lớn”.

Nghiêu Vũ bĩu môi: “Hai bà nội trợ lại than thở chuyện nhà, mẹ chồng ra sao, ông chồng thế nào chứ gì?”.

“Đến rồi hả, vậy bọn mình nói về Hứa Dực Trung”.

“Anh ta có gì đáng nói”. Nghiêu Vũ cười. Cố quan tâm cả hai cô bạn, nhất là Thiên Trần, chỉ sợ Thiên Trần vẫn còn vương vấn Tiêu Dương.

“Thời gian trôi quá nhanh, chúng mình đã hai sáu tuổi rồi. Phụ nữ qua tuổi hai lăm là bắt đầu xuống dốc. Làm đàn ông vẫn hơn. Đàn ông trẻ lâu, tuổi ba lăm, ba sáu mới là đỉnh cao”. Tuệ An thở dài.

“Máy ngày nữa mình lại đi tiếp, cuối năm mới về”. Nghiêu Vũ chuyển chủ đề, bắt đầu kể những chuyện buồn cười trong chuyến đi, khiến hai cô bạn ôm bụng cười.

“Điều đó đúng, nhưng mới hai sáu tuổi, các cậu đã làm như mình già lắm”. Nghiêu Vũ đắc ý vì đã làm cho hai cô bạn cười một trận thoải mái, sau đó lại quay về chủ đề Tuệ An đang nói.

“Tiểu Vũ à, trông cậu thế này. Chắc là với Hứa Dực Trung rất ổn? Nhưng đàn ông như anh ta nên quản chặt một chút. Cậu đi liền hai, ba tháng. Xa cách không phải là chuyện hay”. Tuệ An thật lòng khuyên.

Nghiêu Vũ cười tươi như hoa. Hứa Dực Trung là ngoại lệ. Đang nói thì có điện thoại. Nghiêu Vũ nghe xong, đứng dậy, “Hai người cứ tiếp tục. Anh ấy đến bây giờ, bảo là có việc. Mình đi trước đây”.

Thiên Trần và Tuệ An đều cười, mới cưới được hai tháng, Thiên Trần đã cảm thấy cô và Nghiêu Vũ đã là người của hai thế giới khác nhau.

Nghiêu Vũ đi được nửa tiếng đột nhiên gọi điện hỏi bọn họ còn ở đó không, cô lại đến. Tập đoàn có việc đột xuất, Hứa Dực Trung phải đi, cô muốn quay lại trò chuyện tiếp với hai bạn.

Quay trở lại chuyện trò chán chê, thấy cũng đã muộn.

Tuệ An định về, Nghiêu Vũ kéo lại: “Trương Lâm Sơn có về nhà không?”.

“Không biết, chưa gọi điện”.

Vậy cậu về làm gì? Gọi điện, hỏi khi nào xong việc, bảo anh ấy đến đón. Thiên Trần, cậu cũng vậy, để Lâm Hoài Dương đến đón. Mình cũng hẹn Hứa Dực Trung rồi. Bọn mình ngồi thêm lúc nữa”.

Hai cô bạn gọi điện cho chồng. Nghiêu Vũ đang có vấn đề khúc mắc. Lúc trước cô và Hứa Dực Trung đi khỏi quán trà một đoạn khá xa, cô bỗng nhìn thấy Đỗ Lối và Trương Lâm Sơn đang ăn với nhau trong quán. Hứa Dực Trung giải thích: “Đỗ Lối chuyển sang phòng kế hoạch, cần tiếp xúc nhiều với phòng quy hoạch thành phố. Có nên đến chào Sơn Tử một câu?”.

Nghiêu Vũ trừng mắt: “Em không thích Đỗ Lối, không đi.”

Nhưng cô vẫn thấy bất an, bảo Hứa Dực Trung đưa trở lại Lương Mộc Duyên.

“Tối nay Lâm Sơn có tiệc chiêu đãi, không đón mình được. Mình muốn về sớm, hôm nay thấy rất mệt”.

“Hoài Dương nói sẽ đến ngay. Bọn mình đưa cậu về, Tiểu Vũ thì sao?”.

Nghiêu Vũ nói dối: “Mình hẹn đợi Hứa Dực Trung ở đây”.

Mọi người vừa đi, Nghiêu Vũ cũng rời quán trà. Đầu rối như tơ vò, đi vào con phố vừa rồi nhìn thấy Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối, hi vọng không có chuyện gì chỉ là mình hơi nhạy cảm. Nhưng trực giác mách bảo, chuyện không đơn giản vậy. Thậm chí cô còn cảm thấy một thoáng bối rối như có gì giấu diếm trong ánh mắt Hứa Dực Trung.

Qua lối rẽ đầu phố, dòng sông Thanh hiện ra trước mắt, không xa phía kia là quán cá. Đi tiếp, nghe Thiên Trần nói có một quán cafe đặc biệt.

Đi qua quán cafe, Nghiêu Vũ bất ngờ nhìn thấy xe của Trương Lâm Sơn đổ bên ngoài. Cô giận sôi người. Tuệ An! Đây chính là bữa tiệc tiếp khách mà Trương Lâm Sơn nói?

Cô vào quán cá, định ăn chút gì để ngồi đợi. Đi thẳng đến một góc, từ đây có thể nhìn thấy đuôi xe của Trương Lâm Sơn.

“Nghiêu Nghiêu, về khi nào vậy?”.

Nghiêu Vũ giật mình, Đồng Tư Thành và Tiêu Dương ngồi cách đó không xa. Cô không nói, chỉ mỉm cười với họ.

Đồng Tư Thành đi đến: “Đợi ai à? Có cần ăn cùng không?”. Nửa năm không gặp, Nghiêu Vũ đen đi, tóc dài chấm cổ. Nỗi lưu luyến lại dâng trong mắt Đồng Tư Thành.

Sao không thấy anh ấy béo lên? Sắc mặt kém thế? Nghiêu Vũ thầm thở dài, cúi đầu nói: “Em thích ngồi chỗ này”.

“Vẫn giận à? Lâu vậy rồi?”. Đồng Tư Thành dè dặt hỏi.

Nghiêu Vũ cười: “Không phải, em muốn ngồi cạnh cửa sổ”.

Đồng Tư Thành và Tiêu Dương đi đến ngồi cùng cô.

“Thiên Trần ổn không?”. Đồng Tư Thành hỏi thay Tiêu Dương.

“Rất ổn”. Nghiêu Vũ thầm nghĩ, chẳng lẽ bây giờ lại bảo không ổn, không ổn cũng phải nói là ổn.

Tiêu Dương cười nói với cô: “Cuối năm anh cưới”.

Nghiêu Vũ bỗng thấy buồn ghê gớm, tư lự nhìn Tiêu Dương. Dường như anh không thay đổi gì, nhưng đôi mắt vô hồn. Không khí bạn bè thoải mái ngày xưa đã không còn. Nghiêu Vũ hiểu nhưng không biết nói gì, liền chuyển chủ đề: “Công ty làm ăn vẫn thuận lợi chứ?”.

Đồng Tư Thành cười nhạt: “Cũng được. Còn em? Nửa năm qua có khỏe không? Đi được những nơi nào?”.

Nghiêu Vũ vừa thưởng thức món cá vừa kể chuyến đi đến các thị trấn cổ, mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài.

Đồng Tư Thành gắp cá cho cô, theo thói quen.

“Tư Thành, để em...”. Tay cô cầm bát hơi run.

“Sao thế? Nóng à?”. Đồng Tư Thành nhấc cái bát trong tay cô, lo lắng hỏi.

Nghiêu Vũ chợt giật mình, cô nhìn thấy xe của Hứa Dực Trung đi qua. Anh biết, anh biết Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ở đây?! Chuyện này là thế nào?

“Nghiêu Nghiêu, sao vậy, nóng à?”. Đồng Tư Thành chau mày, cũng quay nhìn, nhưng không thấy gì.

“Không sao!”. Tâm trí rối bời. Cô đứng lên, rút điện thoại. “Em cần gọi điện”. Cô ra một góc gọi cho Hứa Dực Trung.

“Anh đang ở đâu?”.

“À, còn em? Xong việc chưa? Có cần anh đến đón?”. Hứa Dực Trung không trả lời câu hỏi của cô.

“Vâng, em xong rồi. Anh ở đâu?”. Nghiêu Vũ hỏi lại.

“Ồ, vậy đợi nhé, anh đến ngay. Thiên Trần và Tuệ An đâu? Có cần anh đưa về không?”.

Nghiêu Vũ tức điên, có phải anh sợ Tuệ An bắt gặp Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối? Cô đáp: “Thiên Trần đã đưa Tuệ An về, anh đến đón em đi. Mười phút nữa có đến được không?”.

Hứa Dực Trung cười: “Năm phút là đủ”.

Cúp máy được một lúc, Nghiêu Vũ nhìn thấy Hứa Dực Trung lái xe đi. Cô vội đứng dậy nói với Đồng Tư Thành và Tiêu Dương: “Em có việc đi trước, lúc khác lại gặp”.

Đồng Tư Thành hơi lo lắng: “Nghiêu Nghiêu, trông em không ổn, có chuyện gì vậy?”.

“Không có gì. Em đi đây. Hứa Dực Trung đến đón em”.

Đồng Tư Thành lo lắng nhìn cô đi xa, Tiêu Dương không kìm được nói: “Anh và Nghiêu Vũ đã chia tay, chuyện cũng qua rồi”.

“Đúng, nhưng nhìn thấy lại động lòng!”. Đồng Tư Thành cười.

Nghiêu Vũ đã đi xa, ngoái lại vẫn thấy xe của Trương Lâm Sơn ở đó. Cô cười khẩy, rồi đi về hướng quán trà Lương Mộc Duyên.

“Tiểu Vũ!”. Hứa Dực Trung bấm còi xe, gọi.

Nghiêu Vũ lẳng lặng lên xe.

“Em đi đâu? Bảo là cho anh năm phút, vậy mà anh phải đợi mãi!”.

“Làm sao em biết anh đi nhanh như vậy? Em tưởng anh đang ở tập đoàn, đến đây cũng phải mất kha khá thời gian. Lúc em gọi điện anh đang ở đâu?”. Lần thứ ba cô nhắc lại câu hỏi đó.

“Anh định đón em, nên loanh quanh gần đây”.

“Một mình không có việc gì lại loanh quanh tận hai tiếng đòng hồ, anh rỗi rãi như vậy à?”.

“Thật mà, nghĩ xem, bọn em nói chuyện, anh đến cũng không tiện, đành loanh quanh trên phố đợi. Em vừa gọi là anh phóng đến ngay”. Hứa Dực Trung cười đắc ý, tự khen.

“Hứa Dực Trung, em hỏi anh một chuyện. Hôm nay thấy Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ăn cơm với nhau, em rất băn khoăn. Anh nói Đỗ Lối chuyển sang phòng kế hoạch nên cần gặp sở quy hoạch thành phố. Có đúng là phải thường xuyên gặp?”.

Hứa Dực Trung vốn rất sợ cô hỏi vấn đề đó, nghĩ một lát trả lời: “Có lẽ chỉ là gặp gỡ bình thường. Tiểu Vũ, em đừng như các bà lắm điều, cứ thấy đàn ông đàn bà đi với nhau, ăn với nhau là suy diễn lung tung. Vốn không có gì, lại bị làm rối lên, thành ra có chuyện”.

“Ồ, vậy là, anh nói em đa nghi?”. Nghiêu Vũ trợn mắt nhìn Hứa Dực Trung. “Anh ngại gì? Nếu không ngại, sao phải nói dối?”.

Hứa Dực Trung giật mình, kinh ngạc liếc trộm cô.

“Anh có dám nói anh không ngại? Rõ ràng biết Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ăn xong lại đi uống cafe. Anh vẫn không chịu nói rõ!”.

“Tiểu vũ”.

“Anh nói đi, có chuyện gì?”.

Hứa Dực Trung dừng xe bên đường, giọng nghiêm túc: “Tiểu Vũ em đừng suy diễn được không, Sơn Tử và Đỗ Lối thực sự không có gì!”.

“Anh biết từ lâu rồi đúng không? Thế nào là không có gì? Thế nào mới là có gì? Anh như vậy là bao che cho bọn họ, khi thực sự có vấn đề, Tuệ An sẽ ra sao?”. Nghiêu Vũ giận dữ cao giọng.

Hứa Dực Trung không biết giải thích thế nào, lại không muốn Nghiêu Vũ hiểu lầm, cân nhắc mãi, nói: “Sơn Tử và Đỗ Lối chỉ ngưỡng mộ nhau. Không có... chuyện đó”.

Nghiêu Vũ đột nhiên phẫn nộ: “Em và Đồng Tư Thành cũng ngưỡng mộ nhau. Bây giờ em tìm anh ấy ăn uống, nói chuyện”.

“Em dám!”. Hứa Dực Trung xám mặt, hét.

“Em và anh ấy cũng ngưỡng mộ nhau. Không phải tình cảm đó. Sao em không dám? Em còn rất thẳng thắn nữa kia!”.

“Đó là chuyện của Sơn Tử và Đỗ Lối, chúng mình có cần cãi nhau vì họ không?”. Hứa Dực Trung không hiểu Nghiêu Vũ. Theo anh, hai người đó dường như là tình cảm đơn thuần. Thỉnh thoảng hẹn đi ăn, uống trà, nói chuyện, chỉ có vậy.

Trương Lâm Sơn đã nói với anh, anh ta và Đỗ Lối ngưỡng mộ nhau, Hứa Dực Trung cũng có thể hiểu. Tuệ An tuy rất tốt, nhưng là người vợ tốt, nhiều khi lại không thể là tri kỉ.

Nhu cầu của đàn ông rất đa dạng. Ngoài vợ, vẫn cần bạn gái, cần được tôn sùng, cần được hiểu, chia sẻ, thậm chí cần mới mẻ và đột phá. Hứa Dực Trung hiểu Trương Lâm Sơn, cũng hiểu tình cảm của Đỗ Lối với anh ta. Vì vậy anh ngầm ủng hộ Đỗ Lối chuyển sang phòng kế hoạch, nơi có quan hệ nhiều với phòng quy hoạch thành phố.

“Anh biết, anh đã biết từ trước! Anh không nghĩ như thế, nên mới cho là bình thường. Như anh nói, đó là chuyện của Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối, nhưng anh đừng quên Trương Lâm Sơn là chồng Tuệ An. Không phụ nữ nào thích thấy chồng mình “ngưỡng mộ” một phụ nữ khác. Từ ngữ dùng quả là cao tay! Anh nói đi, Hứa Dực Trung, thế nào là không có gì? Theo anh phải lên giường với nhau mới là có gì? Bây giờ em với anh đã “có gì” rồi, nếu không chẳng có gì hết phải không?”.

Nghiêu Vũ nói liền một hơi, nhìn anh. “Em hơi thất vọng về anh, không phải vì chuyện này mà vì quan điểm của chúng ta khác nhau. Em không muốn sau này, anh cũng nói với em, anh và một phụ nữ khác ngưỡng mộ nhau, lại còn dám nói trắng ra như vậy! Tạm biệt!”.

Nói rồi cô đẩy cửa xe bước xuống, đi thẳng. Hứa Dực Trung xám mặt. Phụ nữ! Đó chính là phụ nữ. Chẳng trách đàn ông chệch khỏi quỹ đạo, tất cả đều do bọn họ gây nên. Lấy cô nghĩa là mất tự do, ăn bữa cơm nói chuyện với một phụ nữ khác đã coi là chuyện tày đình! Anh tức giận hồi lâu, đột nhiên nhớ lại câu nói cuối cùng của Nghiêu Vũ, giậm chân, lầu bầu, rút di động gọi cho cô. Quả nhiên, đúng như dự đoán, cô tắt máy.

Hứa Dực Trung tức phát điên. Nghiêu Vũ lại thế rồi, cứ có chuyện gì bực mình là tắt máy, làm sao tìm được cô? Lại định mất tích thêm nửa năm nữa? Anh cười gằn, gọi cho Đỗ Lối. “Đỗ Lối, nhà Nghiêu Vũ ở đâu?”.

Trước đây anh không muốn hỏi Đỗ Lối vì Nghiêu Vũ không thích. Anh hi vọng những gì mình muốn biết, Nghiêu Vũ sẽ nói với anh, chứ không phải qua người khác, nhất là qua Đỗ Lối.

“Dực Trung, em không biết. Anh đợi một chút, em hỏi bố”. Đỗ Lối cười, mấy phút sau gọi lại: “Nghe nói là ở số 70 đường Đình Vân dưới chân Tây Sơn. Anh cứ đến đó hỏi.”

Hứa Dực Trung nghe xong thấy địa chỉ rất quen, nhưng không nghĩ ra. Lái xe đến số 70 đường Đình Vân dưới chân Tây Sơn. Đến cổng bị bảo vệ ngăn lại: “Tìm ai?”.

“Nghiêu Vũ”.

“Xin hỏi có hẹn trước không?”.

“Không”.

“Vậy có điện thoại nhà riêng cô ấy?”.

“Không”.

“Anh chưa liên hệ, không thể vào!”.

Hứa Dực Trung hơi cuống: “Anh có thể giúp tôi gọi điện đến nhà cô ấy hỏi được không?”.

Người bảo vệ chần chừ một lát, tra sổ, “Xin lỗi, ở đây không có ai là Nghiêu Vũ”.

“Cô ấy ở cùng bố mẹ, là bạn gái của tôi”.

Người bảo vệ rõ ràng nghi ngờ, nhưng vẫn giữ lịch sự: “Vậy phiền anh liên hệ với cô ấy rồi hãy quay lại”.

Hứa Dực Trung ngẩn ngơ mãi chưa đi, nhìn vào trong lần nữa, mới sầm mặt phóng xe đi. Vừa lái xe vừa nghĩ, xem đấy, làm gì có đàn ông nào không biết nhà người yêu ở đâu, điện thoại cũng không liên lạc được? Chuyện kì lạ như vậy chỉ xảy ra với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.