Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 80



Bảy rưỡi sáng, Lâm Mặc Linh tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon, tháng bảy, nhiệt độ đã bắt đầu đi vào cuối hè, những đợt nắng nóng làm tâm trạng của con người giảm đáng kể.

Không muốn cũng phải xuống giường, nghĩ lại chuyện hôm qua mẹ mình nói, cô tìm điện thoại gọi cho Trần Lâm Dương.

Điện thoại vang lên một hồi chuông dài mới có người nhấc máy.

"Alo." Giọng điệu rất lười nhác, còn ẩn ẩn trách móc người gọi đã làm phiền.

"Anh trai à, tám giờ rồi đấy, anh vẫn còn chưa dậy à? Chẳng lẽ tối qua làm việc mệt mỏi quá?" Lâm Mặc Linh châm chọc nói.

"Em đã biết vậy sao còn gọi điện cho anh vào giờ này? Anh có bao nhiêu việc cần phải xử lý, đâu ai rảnh rỗi như em." Hình như Trần Lâm Dương tâm trạng rất tốt, bị làm phiền cũng không tức giận, còn nói nhiều với cô như vậy.

"Trần Lâm Dương, em sao dám so sự rảnh rỗi với anh, âm âm thầm mà đi đăng ký hôn, cũng lẳng lặng dẫn vợ anh về nhà ra mắt." Lâm Mặc Linh nghiến răng nói.

"Mẹ em nói à, em gặp cô chú sao?"

"Đúng vậy, hôm qua vì chuyện của anh mà em nhận được sự quan tâm nồng nhiệt đến từ mẹ em, bố mẹ em đến tận nhà em hỏi han." Lâm Mặc Linh gằn từng chữ.

"Cũng không thể trách anh được, là do em không nói cho cô chú biết chuyện em có bạn trai đấy thôi."

Cô có thể nghe ra ý cười trong giọng nói của anh, "Anh không có nói gì linh tinh chứ?"

Trần Lâm Dương bất đắc dĩ: "Sao em cứ nghĩ xấu về anh thế? Anh lúc nào mà chẳng luôn cứu rỗi em, có bao giờ thêm dầu vào lửa với em đâu. Anh còn khuyên nhủ mẹ em về chuyện của em nữa đấy!"

Lâm Mặc Linh nghe được có tiếng cười của phụ nữ truyền đến, có hơi nghi ngờ: "Thật không vậy, sao em cứ thấy anh gian gian thế nào đấy!"

"Em vẫn không tin anh sao, nếu không nhờ có anh thì em nghĩ thời gian trước em có thể thoải mái như vậy à."

"Anh biết điều đấy!"

"Không phải, mà là anh yêu thương em mà."

"Cảm ơn anh đã yêu thương em, ngủ tiếp đi, em không dám làm phiền không gian của hai người nữa. Em không phải ông chủ, không thể đi làm muộn."

Trưa thứ sáu, lúc ăn cơm, Vũ Chi Tuệ có rủ cô đi uống rượu.

"Chị Linh, tối nay chúng ta đi Bất dạ thành đi, cùng nhau hạ hỏa đi! Một tuần làm việc căng thẳng rồi cũng phải đi giải khuây chứ." Cô ấy hào hứng nói: "Có mấy người đều đồng ý rồi. Ngay cả những đồng nghiệp ban thư ký, trợ lý Tổng giám đốc của chúng ta đều đi."

Nghĩ đến âm thanh DJ đinh tai nhức óc trong Bất dạ thành cùng những người trẻ tuổi sôi nổi, Lâm Mặc Linh vừa định từ chối thì Vũ Chi Tuệ không cho cô giải thích: "Chị đừng nghĩ tới từ chối, hiếm lắm mới có một dịp như này."

Cô gái này tính tình hấp tấp lại độc đoán, cô suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Trình Nhật Khải. Ngay lập tức nhận được tin nhắn trả lời của anh: Nhớ cẩn thận.

Đọc xong tin nhắn, Lâm Mặc Linh tiếp tục vui vẻ làm việc.

Con đường hành lang thật dài trong Bất dạ thành có từng ngọn đèn vàng chiếu xuống đất khúc xạ ánh sáng lạnh lẽo phù hoa, đi qua chỗ rẽ đưa mắt nhìn cả đại sảnh có đủ loại thanh niên thiếu nữ đang cười nói cụng ly, hoặc là buông thả nhảy nhót sôi nổi.

Khi bọn họ đến, trong sàn nhảy đang vào giai đoạn cao trào, tiếng người ồn ào, cảnh tượng càng phóng túng hơn, xa xa trông thấy có mấy người phụ nữ trên người chỉ mặc áo hai dây hơi mỏng, nửa che nửa đậy duỗi chân ve vãn người nam ngồi cùng bàn.

"Chúng ta ngồi ở đây đi." Vũ Chi Tuệ kéo mọi người đến một một bàn tròn rộng.

Lâm Mặc Linh cũng không ham hố lắm, chỉ uống một chút rượu nhẹ mà thôi.

Một đồng nghiệp nữ mặt mày hớn hở, "Trợ lý Tạ, tôi cứ tưởng anh là một con người bận rộn lắm, anh không sợ Tổng giám đốc có chuyện gì gấp cần anh làm mà anh lại say bí tỉ sao? Đến lúc đấy người khổ chỉ có anh thôi."

"Không đâu, không đâu, chắc bây giờ Tổng giám đốc đang vui vẻ với vợ anh ấy rồi. Cô không thấy dạo gần đây anh ấy tâm trạng luôn rất tốt sao." Anh ta nói rất nghiêm túc, mọi người bên cạnh đều mỉm cười.

Cô gái bên cạnh vỗ vai anh, bội phục nói: "Tôi thật ngưỡng mộ anh vì đã đi theo phục vụ Tổng giám đốc lâu như vậy, bái phục bái phục."

Tạ Hồng Mạnh đáp: "Rất đơn giản, chỉ cần cô có một trái tim quả cảm là được."

"Cậu nói thế cũng không đúng rồi, nhìn chị Linh của chúng ta kìa, bao nhiêu lần Tổng giám đốc nổi giận, mắng nhiếc người khác nhưng có bao giờ quát mắng chị ấy đâu."

"Sao cô lại so một trợ lý nhỏ nhoi như tôi với phó Tổng giám đốc danh tiếng lẫy lừng chứ! Chị Linh mà như mọi người thì sao có thể được giao cho vị trí ấy chứ!" Tạ Hồng Mạnh có vẻ không vui.

"Đúng thế, sao tôi lại hồ đồ như vậy."

"Tôi không bị mắng, nhưng tôi bị giày vò, không kém gì mọi người đâu." Lâm Mặc Linh nửa thật nửa đùa nói. "Mọi người không thấy là mỗi lần Tổng giám đốc tức giận đều quăng hết việc này việc nọ cho tôi à, đến cả việc nhỏ nhoi không cần đến phiên tôi cũng bắt tôi đi làm bằng được."

"Chị nói em mới nhớ, chị cũng không sung sướng gì."

Lâm Mặc Linh ngồi một bên cầm ly rượu mặc bọn họ ầm ĩ, cô không nói gì, gương mặt nhìn qua không còn chút lạnh lùng như khi làm việc, ngược lại có thêm mấy phần dịu dàng.

"Không biết vị nữ chủ nhân của chúng ta là cô gái phương nào, lại có thể thu phục Tổng giám đốc không gần nữ sắc của chúng ta." Một cô gái tò mò nói.

"Tôi cũng tò mò như cô vậy, chắc cô ấy phải xinh đẹp dữ lắm."

"Chị Linh, chị có biết không?" Một cô gái quay sang hỏi cô.

Lâm Mặc Linh lắc đầu, khoan thai nói: "Không biết."

Đương nhiên cô không thể nói là chuyện tình của bọn họ cô còn nắm rõ hơn chuyện tình của mình nữa.

"Đến chị cũng không biết thì còn ai trong đây biết được chứ!"

"Tạ Hồng Mạnh, anh cũng không biết sao?"

Lâm Mặc Linh bất đắc dĩ cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Giữa buổi thì nhân viên phục vụ đưa tới một ly Champagne, "Thưa cô, anh chàn đẹp trai bên kia mời cô!"

Lâm Mặc Linh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang nghiêm chỉnh ngồi ở bàn khác, "Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé!"

"Chúng ta có nhiều mỹ nữ như thế này mà vẫn là chị Linh thu hút nhất." Trong giọng nói của cô gái đó đã có chút men say.

Vũ Chi Tuệ an ủi cô ấy, "Là do trong chúng ta chỉ có chị ấy là mỹ nữ an tĩnh, không bị thu hút bởi mấy chuyện tầm thường này, còn lại các cô đều nói quá nhiều. Chẳng phải đàn ông thường thích những người phụ nữ đặc biệt sao?"

Lâm Mặc Linh cười khổ: "Em nói bừa gì vậy?"

"Sự thật là thế còn gì."

"Vậy thì em không thể học tập được như vậy rồi, em chính là một người nhiều chuyện." Cô gái lắc đầu thở dài.

"Chúng ta ai trong đây cũng vậy cả thôi! Chẳng ai đạt đến cảnh giới nhìn thấu hồng trần như chị Linh cả."

Một cô gái khác mở miệng: "Nói đến chuyện tình cảm, tôi rất thắc mắc, các cô nhớ có mấy lần vị Tổng giám đốc của SEREIN kia đến công ty chúng ta chỉ để bàn bạc mấy chuyện nhỏ nhoi không cần đến phiên anh ta để ý, có phải anh ta thích cô gái nào trong công ty chúng ta không?"

"Cô nói tôi mới nhớ, nếu như chuyện cô nói là đúng, tôi cũng tò mò người như anh ta thích cô gái như thế nào nhỉ? Một người đàn ông lịch lãm, đẹp trai tài giỏi như thế thật khiến người ta phải nhất kiến chung tình." Cô gái khác tiếp tục góp chuyện.

Lâm Mặc Linh thấy họ đang nói đến mình, cũng không tham gia vào, mỗi lần đến những nơi như thế này dù là cùng với ai, cô đều ở một bên im lặng lắng nghe, không có hứng thú tiếp chuyện, dù là chuyện có liên quan đến mình.

Cô nhớ Đặng Thành An đã nói với cô rằng, ở quán bar, cô để lại cho anh ấn tượng là một cô gái lặng lẽ, giữa đám người ồn ào, một mình cô vẻ mặt hờ hững, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Anh muốn tự mình mở ra lớp vỏ bọc đó của cô, muốn biết cô là một người như thế nào. Và có lẽ anh cũng chỉ muốn được làm người đặc biệt, sau khi phát hiện ra cô cũng không có gì khác biệt nên mới có thể dễ dàng buông tay cô như vậy.

Tạ Hồng Mạnh tươi cười vỗ lên cánh tay cô ấy, "Kiểu người đàn ông tài giỏi như vậy chỉ cần thưởng thức là được, nếu anh ấy thích kiểu người như cô thì đã theo đuổi cô lâu rồi."

"Đàn ông xuất sắc như vậy luôn rất hút hàng nhỉ. Haizzz, sự thật bao giờ cũng không theo ý người."

Lâm Mặc Linh nghe bọn họ nói đến đề tài này thì không khỏi lắc đầu. Cô vừa cầm ly rượu lên thì di động lại đổ chuông.

Lâm Mặc Linh cúi đầu xuống xem thì hóa ra là cái người mà bọn họ đang bàn luận.

"Em về nhà chưa?"

"Chưa."

"Vậy khi nào về đến nhà em gọi điện lại cho anh nhé? Anh chờ điện thoại của em đấy. Lái xe cẩn thận."

"Ừ."

Cô ra sức nói chuyện bình thường một chút, sợ mấy người ở đây nghi ngờ.

Vũ Chi Tuệ nháy mắt mấy cái với Lâm Mặc Linh, "Bạn trai chị gọi đến kiểm tra à?"

Cô cười cười: "Gần đúng rồi."

"Gần đúng rồi là sao?" Vũ Chi Tuệ không hiểu.

"Là đúng một nửa." Lâm Mặc Linh trả lời.

"Hả?" Vũ Chi Tuệ vẫn mù mờ.

"Có thể là người gọi đến kiểm tra không phải bạn trai, hoặc là bạn trai gọi đến nhưng không phải mục đích kiểm tra." Một cô gái phân tích, sau đó hỏi Lâm Mặc Linh: "Chị xem em nói có đúng không?"

Cô gật đầu: "Xem ra ngày xưa em học giỏi văn lắm!"

"Vậy rốt cuộc là vế đầu hay vế sau?" Vũ Chi Tuệ gặng hỏi.

Lâm Mặc Linh không trả lời, lại cầm ly rượu lên uống.

"Chắc là vế đầu rồi." Vũ Chi Tuệ lẩm bẩm.

Đến nửa đêm mới tàn cuộc. Lúc ấy, có một số người đã say sưa rồi, những người còn bình thường phải hỏi địa chỉ của những người đó rồi chia nhau ra xem ai thuận đường đưa bọn họ về.

Tất nhiên là việc đó cũng không đến phiên Lâm Mặc Linh, lúc cô đi lấy xe thì chuông điện thoại lại vang lên.

Lâm Mặc Linh đưa tay vào trong túi xách lấy điện thoại di động ra để tới bên tai.

"Đã ngủ chưa?" Giọng nói trầm thấp của Trình Nhật khải vang lên trong nháy mắt.

"Chưa." Cô không dám nói là bây giờ cô mới chuẩn bị về nhà.

"Chờ em lâu quá, thiếu chút nữa là anh ngủ rồi. Anh lại nghĩ có phải em ngủ quên mất như lần trước không." Anh cười, cất giọng dịu dàng.

"Em vừa mới nằm lên giường, đang định gọi điện cho anh thì anh đã gọi trước rồi." Lại nói dối tiếp, chắc lần này không bị anh phát hiện đâu nhỉ, cô tự cổ vũ bản thân mình.

"Vậy em ngủ đi."

"Anh ngủ ngon."

Cảm giác làm chuyện xấu mà không bị phát hiện quả thực khá vui.

Về đến nhà, Lâm Mặc Linh tắm rửa xong liền trèo lên giường ngủ.

Hôm Trình Nhật Khải chính thức đến thăm nhà cô, trời quang thời tiết đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Sau khi có lần gặp nhau ở nhà cô trước đó, ngược lại lần này Trình Nhật Khải không hề khẩn trương.

Hai người đến nhà Lâm Mặc Linh, dừng chân ở trước cổng. Trong sân hương hoa theo gió lan tỏa ra khắp nơi, những bông hoa giấy màu hồng cánh rơi lả tả, rải đầy trên mặt đất.

Lâm Mặc Linh nghiêng đầu: "Lần đầu tiên em về nhà mà lại cùng đàn ông đứng ở bên ngoài như thế này đấy!"

"Anh nhớ lần đầu tiên đến nhà em, anh đã phải đạp xe một quãng đường hơn hai cây số chỉ để rủ em đi học nhóm." Lời nói của anh tựa hồ mang theo hương hoa thấm vào trong lòng.

"Vậy ư? Em chẳng nhớ nữa."

"Nhưng lúc đó anh chỉ đứng ở ngoài cổng, đợi em đi ra, chứ không như thế này." Trình Nhật Khải nói, giọng nói như từ quá khứ vọng lại.

Lâm Mặc Linh cười, ý cười rất sâu, "Vào nhà thôi!"

Trình Nhật Khải xa xôi nói một câu: "Em chủ động dắt tay anh anh mới yên tâm."

Lâm Mặc Linh buồn bực, anh cứ không có cảm giác an toàn thế này.

Đã thông báo từ mấy hôm trước, hôm nay Khúc Mỹ Ly và Lâm Tư Việt đã dày công chuẩn bị. Bố cô đang nói chuyện cùng với anh.

Trong lúc hai người đàn ông nói chuyện, Lâm Mặc Linh đi vào phòng bếp phụ mẹ nấu cơm, mặc dù mẹ cô đã nói là không cần.

"Các con nghĩ thế nào về chuyện kết hôn? Mẹ thấy nhà cậu ấy cũng mong ngóng lắm rồi đấy!"

Lâm Mặc Linh đang rửa rau, nghĩ nghĩ, từ sau khi đi gặp gia đình anh về, mẹ anh cứ thỉnh thoảng lại gọi điện cho cô, hỏi cô thích gì, rồi còn định mang đồ ăn đến cho cô nhưng đã bị cô khéo léo từ chối.

"Mẹ, con còn nhỏ mà."

"Hai mươi tám tuổi rồi, còn không biết xấu hổ mà nói mình nhỏ. Bằng tuổi con đầy người con đã học mẫu giáo rồi đấy!"

Không nên nói đến vấn đề này nữa, Lâm Mặc Linh nghiêm túc rửa rau.

"Mặc dù cậu ấy rất yêu con, rất chiều chuộng con nhưng con cũng phải chú ý tính tình đôi chút, đừng có bướng bỉnh quá."

Lâm Mặc Linh gật gật đầu, "Con hiểu mà."

"Vốn đang lo lắng chuyện tình cảm của con, vậy mà không ngờ nhanh như vậy đã sắp kết hôn rồi." Khúc Mỹ Ly cảm khái.

Một ngày hài hòa yên vui, sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, Lâm Mặc Linh dẫn anh đến nhà bố mẹ của Trần Lâm Dương.

"Cháu chào hai bác."

"Mặc Linh đến đấy à, lần này dẫn theo bạn trai phải không?" Lâm Thanh Hà cười tươi nói.

"Dạ vâng ạ, bạn trai cháu, Trình Nhật Khải ạ." Cô vui vẻ giới thiệu.

"Cháu chào bác."

"Mau vào nhà ngồi đi, bác trai cháu hôm nay đi ra ngoài rồi."

Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Thanh Hà hứng khởi: "Cháu với thằng Lâm Dương nhà bác, đúng là không ai kém ai, một trước một sau. Hai bác và bố mẹ cháu mới còn sốt ruột chuyện của hai đứa mà giờ thì cùng một lúc có chuyện vui."

Lâm Mặc Linh cười nói: "Chuyện của anh ấy còn vui hơn ấy nữa chứ ạ."

Lâm Thanh Hà thở dài: "Haizzz, thời gian trôi qua nhanh quá, bác vẫn còn nhớ mới ngày nào hai đứa chơi với nhau như hình với bóng, cháu cứ suốt ngày lẽo đẽo đi theo thằng bé, mở miệng một câu "Anh ơi!", hai câu "Anh à!" mà bây giờ đều sắp dựng vợ gả chồng đến nơi rồi."

"Như thế bác phải vui chứ, cũng không cần phải lo lắng gì nữa." Lâm Mặc Linh hỏi: "Thế anh ấy định tổ chức hôn lễ khi nào ạ?"

"Tháng tám này, bác đã đi xem ngày rồi, hai mươi lăm là ngày đẹp." Nhắc đến chuyện này, trên gương mặt Lâm Thanh Hà hiện lên nụ cười rạng rỡ.

"Vậy là chỉ còn một tháng nữa thôi ạ."

Sau khi trò chuyện một lúc, Lâm Mặc Linh xin phép đi về, cô lại dẫn anh đi gặp ông bà ngoại.

"Đi, dẫn anh đi gặp ông bà ngoại của em, em đã hứa với ông là sẽ để ông duyệt cháu rể của mình."

"Vậy nếu ông không duyệt thì anh sẽ không được làm cháu rể của ông à?" Trình Nhật Khải có vẻ không vui lắm.

"Tất nhiên rồi, vậy nên anh hãy cư xử để ông thích." Lâm Mặc Linh đùa giỡn nói.

"Cửa ải vào nhà em xem ra có chút khó khăn nhỉ?" Anh suy xét nói.

"Thế anh có định rút lui không?"

"Dù có phải lên núi đao xuống biển lửa anh cũng không chùn bước." Trình Nhật Khải nghiêm túc nói.

Lâm Mặc Linh cười khúc khích.

Hai người đến nhà ông bà ngoại, vừa vào sân, cô đã gọi lớn tiếng: "Ông, bà, cháu dẫn cháu rể tương lai đến rồi đây."

"Mới đến một cái đã ồn ào, cháu thật không thay đổi gì cả." Ông ngoại từ trong nhà bước ra cằn nhằn một câu.

Ông bà ngoại đã hơn tám mươi tuổi nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, đôi mắt ông ngoại đeo một cặp kính lão, vẫn nhìn rõ mọi thứ.

Lâm Mặc Linh chạy đến kéo tay ông, cười hì hì nói. "Ông, ông mau đến đây duyệt cho cháu, chỉ cần ông nói cháu sẽ nghe ông hết."

"Cháu chào ông bà." Trình Nhật Khải lễ phép chào hỏi.

Bốn người ngồi ở bàn đá ngoài sân trò chuyện. Ông ngoại Lâm Mặc Linh nói rất nhiều lời cùng Trình Nhật Khải, có vẻ rất thích người cháu rể này.

"Trong số những đứa cháu gái trong nhà chỉ còn mỗi con bé là chưa kết hôn thôi, em họ nó cũng mới làm đám cưới được mấy tháng rồi. Ông vẫn luôn nói với nó là nếu yêu ai thì mới kết hôn, không cần phải cảm thấy áp lực vì mẹ nó."

Trình Nhật Khải gật đầu: "Ông ngoại, ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy."

Bà ngoại cũng nhẹ nhàng nói: "Cháu trai, nếu có chuyện gì, cháu khoan dung với con bé một chút, hai người ở chung khó khăn, cãi nhau cả đời thì cũng qua."

"Vâng, cháu hiểu ạ."

Trên đường về, khóe miệng Trình Nhật Khải chứa ý cười.

"Sao thế? Anh cười cái gì?" Lâm Mặc Linh hỏi.

"Gia đình họ hàng nhà em đều rất thích anh."

Lâm Mặc Linh bật cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.