Ninh Trừng bị anh ta bóp gần như sắp tắt thở, thều thào từng chữ.
Không ngờ mấy chữ này có tác dụng, anh ta bỗng chốc buông cô ra, nhanh chóng đứng dậy, đôi tay không ngừng ôm đầu, đi tới đi lui, như đã chịu kích thích rất lớn, cả người trở nên nóng nảy bất an, miệng lẩm bẩm.
"Họ đều đáng chết, cô nhìn thế giới này xem, dơ bẩn xấu xí đến mức nào? Làm vợ không nghe theo chồng, làm chồng mà không yêu vợ, cuối cùng người chịu tội là ai? Con của mấy người! Đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, tham lam, ích kỷ, dối trá... Tất cả đều đáng chết!"
Câu cuối cùng, anh ta gần như là đang rống giận, hướng về phía màn nước trước cửa hang, đưa tay ra hứng, hất vào đầu.
Ninh Trừng nhìn bóng dáng anh ta, lập tức nghĩ tới mục sư giảng đạo, loại miệng lưỡi nói chuyện này, hoàn toàn như xem mình là thượng đế, là chúa tể, là thẩm phán.
Cô nhớ tới bộ hài cốt trẻ con trong hang, rất chắc chắn, đó chính là Lưu Tiểu Đồng. Ba ngày nay, Ninh Trừng đã được chứng kiến, anh ta từng "rất yêu thương" Lưu Tiểu Đồng, ngày nào cũng ngồi cạnh hài cốt Lưu Tiểu Đồng.
Xét về mặt thời gian, Thương Hải xuất hiện quanh họ là một năm trước. Anh ta khống chế Thương Hải, có phải là vì Lưu Tiểu Đồng không?
Lục Mang muốn biết, vì sao anh ta xuất hiện kỳ ngủ đông, là vì Lưu Tiểu Đồng sao?
Sau khi Lưu Tiểu Đồng chết, anh ta lại bị kích thích, còn bị Hàn Miểu Vân dụ hoặc như vậy, dục vọng giết người của anh ta lại trở nên khó ức chế, cho nên mới bắt đầu xuống tay?
Ninh Trừng nghĩ vậy, không rét mà run. Cô nghĩ, làm sao để truyền những tin tức này cho Lục Mang? Bao gồm chuyện Thương Hải đã từng bị anh ta khống chế, cô không biết, giờ Lục Mang có thể nghĩ vậy không.
"Họ đáng chết. Nhưng anh phải để họ cùng chết sao?" Ninh Trừng quyết định đổi phương thức đối thoại, tránh kích thích anh ta.
Kinh nghiệm chung sống của cô với trẻ con không nhiều lắm, nhưng Lưu Tiểu Đồng đã từng rất thích cô, chắc hẳn cô có thể tham khảo một ít phương thức giao lưu từ đó.
"Cô cũng cảm thấy họ đáng chết phải không?" Người đàn ông cáu kỉnh nãy giờ, giọng đã dịu lại, xoay người nhìn cô.
Ninh Trừng im lặng một lát, đổi đề tài, "Anh thích chơi trò gì? Chúng ta chơi trò chơi được không?"
Cô vừa định đề nghị chơi trò sắm vai nhân vật Tây Du Ký, anh ta đột nhiên nói ra trò chơi bốn chữ, "Được, chúng ta chơi trò giết người."
"..." Ninh Trừng thấy anh ta đột nhiên bước đến, trái tim lập tức nhảy lên cổ họng.
Anh ta đi đến mép giường, ôn hòa nói, "Yên tâm, không cần sợ hãi, tôi sẽ không giết cô." Giây tiếp theo, giọng lại trở nên âm trầm rét lạnh, "Bởi vì người muốn giết người, là cô."
Anh ta túm cổ tay cô, trực tiếp kéo cô xuống giường đá, đi về phía cửa hang.
Trái tim treo ở cổ họng của Ninh Trừng, gần như đã nhảy ra, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đây không phải là chuyện còn đau khổ hơn cả trực tiếp giết cô sao?
Cô phải đối phó như thế nào?
Ra khỏi hang, tay cô bị trói lại, đôi mắt bị bịt kín bằng mảnh vải màu đen, miệng bị băng keo dán lại.
Xuống núi, ngồi xe, đổi xe, giống như lần trước.
Lúc xe dừng lại, mảnh vải trước mắt Ninh Trừng đột nhiên bị kéo ra, băng keo trên miệng cũng bị gỡ.
Cửa sổ xe hạ xuống, trên đường có một bóng dáng màu đen, là một cô gái trẻ tuổi, Ninh Trừng rất xa lạ, nhưng lúc cô ta quay đầu, cô lập tức nhận ra.
Trang Đình.
Sao cô ta lại ở đây? Vì sao anh ta muốn cô giết cô ta? Cô lập tức nhớ tới tình cảnh năm trước, lúc các cô cùng tham gia vòng thi thứ hai để tuyển chọn pháp y vào viện Nghiên cứu thành phố Hồng.
Dùng nỗi hận châm ngòi người khác giết người, đây là cách thức anh ta khống chế người khác gây án sao?
"Người này, chắc là cô quen. Cô ta đào hố cho cô nhảy, cô còn nhớ không? Nên làm thế nào, chắc là không cần tôi dạy cô."
Người đàn ông trên ghế lái đeo kính râm, một tay đặt sau lưng cô, một tay khác cầm một con dao, để bên hông cô.
Ninh Trừng rất chắc chắn, nếu cô không làm gì, có lẽ anh ta sẽ thật sự giết cô, rồi lại giết Trang Đình. Cô ngừng thở, "Đương nhiên là tôi biết nên làm thế nào. Anh không cần cẩn thận như thế, như vậy cô ta liếc mắt một cái đã nhìn ra anh không bình thường."
Cô vừa nói như vậy, quả nhiên là anh ta thu con dao lại, ngồi thẳng lên, đôi tay cầm lái ấn còi xe hai lần.
Trang Đình nghe được âm thanh, quay đầu nhìn cô, trên mặt là vẻ kinh ngạc, vừa muốn mở miệng nói chuyện, cuối cùng lại không nói được gì, có lẽ là nhớ đến, lúc đến viện Nghiên cứu để thi, cô ta đã từng tính kế sau lưng cô.
Dĩ nhiên Ninh Trừng sẽ không quên chuyện đó, nhưng loại chuyện nhỏ này, sao có thể dùng sống chết để giải quyết?
"Trang Đình, cô lạc đường phải không? Vừa rồi tôi nhìn từ xa thấy giống cô, không ngờ là cô thật. Lên xe đi, chúng tôi đưa cô xuống núi."
Ninh Trừng chủ động mời cô ta.
"Không cần, tôi tự xuống được, bạn tôi đang chờ dưới chân núi." Trang Đình cực lực từ chối.
Thấy người ở ghế lái muốn mở cửa xe, Ninh Trừng mở cửa trước, đưa lưng về phía anh ta, bước đến chỗ Trang Đình, dùng khẩu hình nói cho cô ta, "Không muốn chết, đừng chạy!"
Sắc mặt Trang Đình lập tức trắng bệch, vẻ mặt trở nên hoảng loạn, "À, được, được..."
Ninh Trừng không đóng cửa xe, Trang Đình đã nhìn thấy người ở ghế lái, cùng với con dao đang ánh lên trong tay anh ta, trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi ròng ròng.
Ninh Trừng cho hai tay vào túi áo khoác, con dao nhỏ cô thường mang theo bên mình vẫn còn. Cô lấy dao ra, một tay túm tay Trang Đình, kéo cô ta xoay lại, che miệng cô ta, chần chờ một lát, dao đặt trên cổ cô ta, nhanh chóng đè xuống.
Hai mắt Trang Đình trợn lên, trên phần cổ trắng tinh chảy ra một giọt máu, hai giọt...
Ninh Trừng kéo cô ta lên ghế sau, quay lại ghế phó lái, nhìn người đàn ông ở ghế lái, "Tôi đã giết cô ta. Tôi muốn cho mọi người biết, là tôi giết cô ta."
Giọng nói chuyện của cô lạnh lẽo lạ thường, Đan Mạc nhìn cô chằm chằm, ngay sau đó lộ ra nụ cười như trẻ con, "Được, chúng ta đặt cô ta trước thác nước, tự nhiên sẽ có người tìm được cô ta."
"Anh thật nhát gan, vì sao phải để ở nơi hẻo lánh như vậy? Tôi muốn để cô ta ở nơi sầm uất nhất." Ninh Trừng giống một đứa trẻ bướng bỉnh, kiên trì với chủ ý của mình.
Cuối cùng, họ nhân lúc ít người, bỏ Trang Đình trên một cái ghế dài trong công viên ở trung tâm thành phố.
Trước khi rời khỏi công viên, Ninh Trừng hỏi người đàn ông trên xe, "Anh không đi xác nhận xem, cô ta chết chưa sao?"
Từ đầu đến cuối anh ta không hề xuống xe, có lẽ là bị Ninh Trừng khiêu khích, cũng có lẽ thật sự hoài nghi Trang Đình chưa chết, anh ta xuống xe, thăm dò hơi thở và mạch đập của Trang Đình, xác định đã chết mới quay lại xe.
Họ không ở công viên lâu, nhanh chóng rời đi.
Trên đường quay về, anh ta lại muốn trói cô, cô vô cùng bất mãn, kháng nghị, "Giờ chúng ta đã là đồng bọn, anh không tín nhiệm tôi như vậy, còn không bằng trực tiếp giết tôi."
Cô chắc chắn, Đan Mạc sẽ không giết cô, trừ khi anh ta tìm được người thay thế tốt hơn.
Quả nhiên, anh ta không trói cô nữa. Ninh Trừng muốn nhớ đường, nhưng hiển nhiên anh ta đã vô cùng quen thuộc với tuyến đường của Hongkong, loanh quanh lòng vòng một lúc lâu, hơn nữa, chuyên chọn những đường có thể tránh camera.
Họ không về hang động mà đến một khu nhà dân độc lập ở vùng ngoại ô. Ít nhất nơi này là nơi dành cho người ở, tuy rất đơn sơ, nhưng có TV.
Ninh Trừng đoán, chắc chắn anh ta muốn xem phản ứng của cảnh sát và truyền thông.
Trong lòng cô cũng thấp thỏm, Trang Đình có chết thật không?
...
Tại công viên, cái ghế Trang Đình nằm đã bị giăng dây cảnh báo.
Bên ngoài dây vây đầy người, đều đang bàn tán, có người ăn gan báo, dám giết người bỏ lại thi thể ở công viên trung tâm thành phố ngay giữa ban ngày!
Lúc Lục Mang và Thường Tử Dương chạy tới hiện trường, pháp y đã kiểm nghiệm thi thể xong, ở bên cạnh báo cáo kết quả.
"Người chết bị cắt vào cổ họng, một dao mất mạng, không có dấu vết ngược đãi, thời gian tử vong không vượt qua mười hai tiếng đồng hồ, hung thủ xuống dao rất nhanh, khá giống bác sĩ hoặc người thường xuyên cầm dao..."
Thường Tử Dương nhìn vết cắt chằm chằm, trợn mắt há hốc mồm, đường dao sắc như vậy, anh ấy quen thuộc nhất, rõ ràng là Ninh Trừng. Sao có thể được, sao cô có thể giết người?
Lục Mang xoay người, đưa lưng về phía người chết, ngơ ngẩn ba giây, đột nhiên xoay người, "Lập tức đưa cô ta đến bệnh viện, cô ta còn có thể cứu chữa!"
Anh nói, làm những người ở đây chấn động. Thường Tử Dương phản ứng đầu tiên, gật đầu hối thúc nhân viên ở hiện trường, "Đúng vậy, mau lên, lập tức đưa cô ta đến bệnh viện. Cô ta chưa chết."
Hiện trường xôn xao một lúc, không bao lâu sau, Trang Đình được đưa đến bệnh viện.
Lục Mang kêu Thường Tử Dương đi theo, có gì thì lập tức gọi cho anh, chính anh ở lại hiện trường, nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Lâm Khiếu Ba gọi điện thoại tới, "Giáo sư Lục, gần công viên có camera quay được Ninh Trừng..." Giọng trong điện thoại chần chờ, dường như cũng không tin được chuyện này sẽ xảy ra.
"Cô ấy thế nào? Nói tất cả những gì anh thấy cho tôi, lập tức!" Lục Mang gần như là rống lên với điện thoại.
"Đã điều tra ra thân phận người chết, là Trang Đình, cô ta và Ninh Trừng từng cùng tham gia thi vào viện Nghiên cứu. Chắc chắn là Ninh Trừng bị ép, lúc cô ấy để người chết ở công viên, sau đó còn xuất hiện một bóng dáng khác, như đang xem xét hơi thở người chết. Nhưng sau khi hai người đó rời khỏi công viên, lên xe thì biến mất."
"Thứ nhất, lập tức gửi địa chỉ họ xuất hiện cuối cùng cho tôi, liệt ra tất cả những hướng họ có thể đi, nhất định là họ ra ngoại ô thành phố, không đi quá xa; thứ hai, mau chóng công bố phác họa chân dung hung thủ ra ngoài, để mọi người biết Trang Đình đã chết, cô ấy là hung thủ; thứ ba, tin người chết có khả năng còn sống, nhất định phải phong tỏa, phái người bảo vệ cô ta hai tư trên hai tư."
Lục Mang một hơi nói ba việc, không giải thích vì sao, cúp điện thoại, xoay người chạy đến chỗ xe dừng.
Lần này, anh trực tiếp để tài xế ngồi vào ghế phó lái, anh vừa lên xe, lập tức khởi động.
Tốc độ xe không phải nhanh, mà là rất rất nhanh.
Xe đi qua một ngã tư, đèn đỏ còn chưa chuyển sang xanh, anh lại trực tiếp vượt lên, suýt nữa bị chiếc xe buýt hai tầng đâm vào.
Tiểu Tư ngồi ở ghế phó lái, nhìn mà hãi hùng khiếp vía, cậu ta nhớ Ninh Trừng từng nói, đừng để Lục Mang lái xe.
Trước mắt rốt cuộc cậu ta cũng biết vì sao, giáo sư Lục này, căn bản không phân biệt được đèn xanh đèn đỏ!
Tuy kỹ thuật lái không tồi, phản ứng cũng nhanh, nhưng điều khiến người ta hoảng sợ là, trông anh như không hề xem sống chết của mình ra gì.
Xe đi trong nội thành một lúc lâu, chạy đến vùng ngoại ô mới dừng lại.
Tiểu Tư nhìn chỉ dẫn, cẩn thận hỏi một câu, "Giáo sư Lục, để tôi lái cho, những tuyến đường mà đội phó Lâm nói, chúng ta đã vòng qua một lần rồi."
Đôi mắt Lục Mang nhìn ngoài cửa sổ xe, đèn xa đã tắt, đèn gần cũng tắt, phía trước là một vùng u ám.
Anh đột nhiên đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, đi bộ trên đường, Tiểu Tư lái xe phía sau anh, thi thoảng lại ấn còi, anh lại không nghe được.
Lục Mang đi rất xa, không dừng lại, cũng không quay lại xe.
Anh không dám tưởng tượng, lúc này, cô gái mà anh yêu đang phải chịu tra tấn như thế nào. Chỉ cần anh dừng lại, đủ loại khả năng sẽ tự động hiện lên trong đầu anh.
Mãi tới khi trong đầu anh lại hiện ra một tia sáng, nảy sinh một suy nghĩ, anh mới xoay người, vội vàng lên xe.
____________
Note: Nếu mọi người không nhớ "Trang Đình" là ai thì hãy đọc lại chương 1 nhé!