Mùa Thu Năm Ấy Trời Xanh Mãi

Chương 35



Chương 35: Có tôi ở đây, chị còn dám uống tiếp sao?

---

Sau khi đính hôn, Bách Linh cũng nhanh chóng an bày mọi việc chuẩn bị cho tương lai của mình và Việt Mẫn. Nàng nhanh chóng lựa chọn nhà, sắp xếp một chút đồ dùng vào đó. Tất cả quá trình Việt Mẫn luôn đồng ý cho qua, cũng không đưa ra bất cứ ý kiến nào. Nếu đem ra so sánh thì đây thật không giống với tính cách lúc trước của cô ấy, luôn kĩ lưỡng trong mọi việc, đều muốn tự mình quyết định. Bách Linh không biết nên vui mừng hay buồn rầu về thái độ của cô ấy nữa, nàng chỉ biết thở dài rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Bách Linh sau quá trình chạy ngang dọc thành phố cuối cùng cũng chọn được căn hộ cách trung tâm thành phố mười phút đi xe, hai người trước tiên cùng dọn đến, cùng nhau sắp xếp từ trong ra ngoài. Bách Linh bây giờ sẽ chuyển hẳn từ nhà của mình đến đây, Việt Mẫn cũng theo ý nàng, cũng lựa chọn lưu lại đây mỗi tuần vào hai ngày cuối tuần trước khi quyết định dọn hẳn về sau khi kết hôn. Nàng thấy cô thuận ý cũng vui vẻ đáp ứng.


Bây giờ đã là tuần thứ hai Bách Linh sống ở căn nhà mới, nàng và Việt Mẫn quan hệ vẫn bình bình đạm đạm trải qua từng ngày. Từ lúc đính hôn, thái độ của Việt Mẫn lúc nóng lúc lạnh làm nàng không thể nào tiêu hóa. Nhiều lúc nàng lại suy nghĩ vu vơ, lo lắng về mối quan hệ của hai người, sau đó lại tiếp nhận loại quan tâm thân mật của Việt Mẫn khiến nàng nhanh chóng quên đi đoạn tâm tư rối loạn đó, tiếp tục yêu thương cô ấy mù quáng.

Ngày hôm nay, vẫn như tuần trước, Việt Mẫn sẽ từ trung tâm lái xe đến đây lưu lại hai ngày. Bách Linh cũng đã giao công việc tại quán bar ở trung tâm cho một người khác, trực tiếp lui về điều hành chi nhánh của quán ở gần nhà, nơi đây so với ở trung tâm, thực sự trật tự hơn nhiều. Lưu Việt Mẫn cũng là người đề nghị nàng trở về, với lí do, nàng dù gì cũng sắp trở thành vợ của cô, nên tránh xuất hiện ở những nơi phức tạp như thế. Nàng thấy không có gì không ổn, cũng vui vẻ đồng ý. Thực sự đối với loại quan tâm của cô, nàng chính là trong trạng thái chờ mong, khao khát chứ không phải là vui vẻ đón nhận. Nàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó nữa, cảm thấy khó chịu một chút, chỉ mong sau này kết hôn thì sẽ có thay đổi.


Từ khi dời đến đây, Bách Linh cũng thực sự học được rất nhiều món ăn, cũng chỉ vì muốn làm phong phú thực đơn hằng ngày cho Việt Mẫn, muốn vì cô ấy dụng tâm một chút. Lúc ăn cùng nhau, thỉnh thoảng Việt Mẫn sẽ vui vẻ cho nàng vài câu tán thưởng, làm nàng thực sự cảm thấy ấm áp.

Trở về nhà cũng vừa vặn đúng giờ, nàng liền nhanh chóng đem nguyên liệu vừa mua ở siêu thị gần nhà đem vào bếp sơ chế, chuẩn bị làm bữa tối.

Bữa tối cũng nhanh chóng được làm xong, một mặt nhìn đồng hồ đeo trên tay, một mặt nàng từ cửa sổ nhìn ra cổng nhà. Đáng lẽ theo thời gian, Việt Mẫn đã xuất hiện ở đây khoảng nửa giờ trước, nhưng bây giờ cô ấy còn chưa xuất hiện. Không biết có phải đã gặp chuyện gì hay không, nàng bất chợt lo lắng, vội lấy điện thoại đang cầm gọi cho Việt Mẫn. Tiếng tút tút vang dài, đã là cuộc thứ ba mà Việt Mẫn vẫn còn chưa bắt máy, cả ngày hôm nay cũng không nhận được tin nhắn từ cô.


Cơm trên bàn cũng sắp nguội lạnh, lòng nàng lại như lửa đốt. Không thể bị động chờ đợi, nàng nhanh chóng khoác áo khoác lên người, trực tiếp lấy chìa khóa xe lái xe đến quán bar. Trong lòng luôn cầu mong cô ấy sẽ không gặp phải chuyện gì, chỉ là nàng lo lắng quá mà thôi.

Tiếng nhạc xập xình ở bên trong vang vọng ra bên ngoài đinh tai nhức óc. Bách Linh chạy nhanh vào trong, vừa vặn gặp được nhân viên đang bưng rượu, nàng kéo lại một chút hỏi chuyện.

"Cô chủ có ở đây không?". Nàng tựa hồ hớt hải, trên trán bắt đầu có mồ hôi.

"Bách tiểu thư, cô chủ ở trong phòng làm việc". Nhân viên kia có chút khó hiểu nhưng vẫn cung kính đáp lại, Bách Linh trước mặt lúc nào xuất hiện cũng bình bình đạm đạm, hôm nay cư nhiên lại xuất hiện trong bộ dạng hớt hải, chạy đến tìm cô chủ nhà cô.
Bách Linh nghe nữ nhân viên kia nói xong thì liền buông tha cô ấy, lòng thở ra một hơi nặng nhọc, nàng yên tâm được chút ít. Bắt đầu gia tăng cước bộ, nàng nhanh chóng di chuyển đến phòng làm việc, trong lòng lúc nãy lo lắng cũng không có một tia ý trách móc cô. Nàng nhanh chóng gõ cửa, lại không thấy người bên trong phản hồi, nàng liền mở cửa bước vào.

Bên trong phòng vẫn nguyên vẹn sắp xếp, đèn phòng mở sáng rực, chỉ có một người đang nằm vật vã trên bàn làm việc, bên cạnh còn lăn lóc một vài chai rượu. Việt Mẫn quần áo xốc xếch mỏng manh khó coi nằm đó, mà hình như đã ngủ mất. Bộ dạng bây giờ so với lúc trước lúc nào cũng tươm tất sạch sẽ thực sự khác biệt, tựa như muốn đem Việt Mẫn ngày càng ra xa, ra khỏi nàng.

Bách Linh nhẹ nhàng bước đến, ánh mắt cũng dần rơi trên người Việt Mẫn đang còn say khướt nằm đó, lòng thầm co rút. Nàng tiến lại cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người Việt Mẫn đang bị lạnh co ro, tay đưa lên vuốt đi mái tóc ngắn lộn xộn của cô. Ánh mắt lại đột nhiên bị thu hút bởi một thứ khác trong tay Việt Mẫn. Nàng nhanh chóng dùng tay còn lại đem nó đưa đến trước mặt mình, chính là một bức ảnh.
Tay nàng thoáng run run, trên hình hiện lên hai thân ảnh mà dù nàng có chết cũng sẽ chắc chắn nhận ra được. Bức hình hiện lên Cao Hân đang vui vẻ tươi cười tựa đầu cạnh Lưu Việt Mẫn cũng đang cong mắt mỉm cười, thân mật cùng nhau nhìn vào ống kính, nàng một giây xém chút làm rơi tấm ảnh. Hai người trong ảnh kia tựa như nhìn thẳng nàng, như muốn nói đây chính là tình cảm của họ, nàng chỉ là người thứ ba xen vào. Đôi mắt cay cay ứa lệ, cuối cùng cũng rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, lòng bất chợt đau đớn. Nàng cố gắng khống chế cảm xúc, đem tấm ảnh đặt lại trong tay Việt Mẫn, quệt đi giọt nước mắt sắp rơi, nhanh chóng di chuyển rời khỏi phòng.

Trước khi ra về còn nàng dặn dò nhân viên lúc nãy một chút, nếu Việt Mẫn có hỏi, thì bảo rằng nàng chưa từng đến đây. Nhận được lời cam kết chắc nịch từ nhân viên kia, nàng nhanh chóng đem hốc mắt đỏ hoe rời khỏi. Bách Linh trong xe nắm chặt lấy vô lăng, ngón tay đến nổi trắng bệt một mảng. Nàng khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái ra con phố trước mặt, hòa vào dòng xe đông nghẹt ở đó.
Trời bên ngoài đột nhiên mưa to, từng giọt mưa chạm vào cửa kính vang lên vài tiếng khó nghe, từng tiếng từng tiếng dường như cứa vào lòng nàng, chốc lát đã thấy bản thân thương tích đầy mình. Tiếng mưa rất lớn, lấn át cả tiếng khóc của nàng ở phía trong xe. Nàng lại bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu tự hỏi mình, rằng đây chính là điều mà nàng mong muốn có đúng không. Rốt cuộc đi một vòng lớn, đến cuối cùng cũng là mình đem người đó yêu thương, một mực bảo vệ mà người đó một chút tình cảm đối với mình cũng không có.

Bách Linh nhanh chóng lái xe đến quán bar của mình quản lí. Thân người lúc nãy ra ngoài cũng chỉ khoác một chiếc áo khoác cùng quần áo mỏng manh, bây giờ đã thấm chút ít nước mưa, cơ hồ đã rất lạnh. Thân hình xiu vẹo tiến vào trong quán, giày cao ngót gõ từ tiếng trên nền đá.
Nhân viên thấy bà chủ đến, vội ra đón tiếp. Bách Linh khoác tay ra ý bảo không cần, nhân viên kia bị bỏ lại, liền tồn tại một trận khó hiểu. Bách Linh nhanh chóng đi đến quầy bar, đặt thân xuống ghế, hướng nhân viên nam kia nói.

"Lấy cho tôi một chai rượu, đừng quan tâm tôi, cứ làm việc". Bách Linh cuối đầu nghiêm giọng ra lệnh, nhân viên cũng không hỏi lại nhiều, trực tiếp đưa đến chai rượu theo yêu cầu của nàng.

Một nhân viên khác thấy bà chủ bị ướt mưa, có chút lo lắng, liền đem đến một chiếc khăn khô cho nàng. Nàng chỉ xoay người nhìn một chút rồi cũng tiếp nhận, hốc mắt bây giờ cũng đã khô. Nàng ngửa ra chiếc cổ trắng ngần nuốt xuống từng ngụm rượu cay nồng. Rượu cồn nồng độ cao tiến vào như muốn đem cổ họng nàng xé rách, nàng cũng không quan tâm. Chai rượu đầu tiên nhanh chóng thấy đáy, nàng lại tiếp tục gọi chai thứ hai. Nhân viên lúc này hơi do dự, lại nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của nàng, chỉ bằng tuân mệnh.
Chai rượu thứ hai đưa tới, Bách Linh đã hơi say đưa tay tiếp nhận, không ngẩng đầu nhìn. Một lúc sau cũng không thấy rượu được đưa đến, có chút giận liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn nhân viên kia. Người đó đột nhiên bối rối, nàng lại cảm nhận bên người có một cái bóng đen cao lớn, liền mệt mỏi xoay sang bên cạnh.

Tiêu Lạc Nhan dưới ánh đèn kia nở nụ cười nhìn nàng, Bách Linh nhìn có chút ngây người, cô ấy như tỏa sáng trước mặt nàng. Chân thực lại như mờ ảo, có chút khiến nàng không nắm bắt được, lại thấy cô ấy trong tay đang nắm lấy chai rượu của mình, trong lòng liền tồn tại khó hiểu.

"Đưa rượu cho tôi". Bách Linh cuối mặt xuống bàn, vì say rượu nên giọng nói có chút khàn.

"Không đưa". Tiêu Lạc Nhan không quan tâm lời nói của nàng, kéo ghế bên cạnh ra tự nhiên ngồi xuống. Đồng thời đưa chai rượu kia cho nhân viên, sau đó ra hiệu cất đi.
"Còn không mau pha trà giải rượu cho bà chủ các người". Tiêu Lạc Nhan tiếp nhận khuôn mặt khó hiểu của nhân viên kia, nhưng hắn cũng nhanh chóng làm theo lời cô, vui mừng vì có người đến ngăn chặn Bách Linh kịp thời.

Trời cũng đã gần tối, mười một giờ quán đóng cửa. Trong quán bây giờ cũng thưa thớt người, Tiêu Lạc Nhan ngồi cạnh Bách Linh yên lặng chống tay lên mặt bàn nhìn nàng. Trà giải rượu cũng nhanh chóng được đưa đến, mắt Bách Linh tồn tại một chút bất mãn. Tiêu Lạc Nhan chậm rãi đẩy ly sứ đến trước mặt nàng.

"Chị mau uống đi, còn đợi em đút sao?". Tiêu Lạc Nhan hôm nay đột nhiên cường đạo, đem những lời chọc ghẹo công kích nàng, Bách Linh bất giác lại nhận ra được một mặt khác của cô ấy. Cuối cùng cũng bất mãn đem trà kia uống vào.

Một lượng lớn rượu lúc nãy thấm vào người, khiến nàng có chút chống đỡ không nổi, đầu bắt đầu đau kịch liệt, cũng may trà vào người liền giảm được chút đau khổ. Hai người cứ yên lặng ngồi đó, Lạc Nhan kia cũng không hỏi nàng câu nào mà nàng cũng chính là chung thủy im lặng. Đến cùng, không thể kiên nhẫn, nàng lại là người mở miệng trước, lúc này đã thanh tỉnh được chút ít.
"Tôi nghĩ bây giờ em đang ở nhà, lại không nghĩ em cũng có một mặt như thế". Bách Linh chậm rãi nói chuyện, thêm chút châm chọc.

"Em cũng là thanh niên a, mọi loại vui chơi đều muốn thử qua, duy nhất không muốn chơi đến quá độ". Tiêu Lạc Nhan thoải mái tựa lưng tại quầy bar, trong ánh đèn mờ ảo lại không thấy được ánh mắt của cô ấy đặt ở nơi nào. 

"Không nghĩ có người tốt như em, tôi còn không muốn bị lừa". Bách Linh ngẩng đầu lên nhìn cô, lại thấy cô yên lặng ngồi đó. Lạc Nhan hôm nay mặc trên người một chiếc áo sơ mi nhạt màu cùng quần âu đơn giản, thực sự khiến cho người ta cảm thấy thoải mái khi trò chuyện cùng nhau.

"Tin hay không thì tùy chị thôi, trời đã tối rồi em đưa chị về". Tiêu Lạc Nhan nói xong câu này, liền tiến xuống, giày cao gót chạm lên nền gạch. Đưa tay hướng người đang nhìn cô ý muốn đỡ nàng rời khỏi.
"Tôi có xe, có thể tự trở về". Bách Linh khoác khoác tay.

"Tôi lo lắng a". Tiêu Lạc Nhan nhanh chóng tiếp lời nàng. Bách Linh ngẩng đầu nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.

"Là lo lắng cho những người khác, ai biết được chị say rượu có trở thành quái xế hay không?". Lạc Nhan đắc ý, cười một cái, kiên trì hướng nàng giúp đỡ. Bách Linh cự tuyệt hành động của nàng, bước chân xiu vẹo chạm đất, nhanh chóng tiến ra cửa.

Tiêu Lạc Nhan bị bỏ lại, miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, bàn tay đón nàng đột nhiên rơi vào khoảng không lạnh lẽo. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức chạy đuổi theo.

"Đợi em với..."

Bách Linh và Tiêu Lạc Nhan đồng thời xuất hiện ở bãi đỗ xe, nàng cũng không còn ý định tự mình trở về, chỉ đứng đó đợi Lạc Nhan kia nhanh chóng lấy xe. Tiêu Lạc Nhan hiểu ý cũng không chậm trễ liền cầm lấy chìa khóa tìm xe, trước khi đi lại nhìn thấy nàng đứng co ro ở đó, ngẫm lại thấy trời về đêm mới mưa xong một trận lớn, thực sự rét người liền cởϊ áσ khoác khoác lên người nàng. Bách Linh đang đứng đột nhiên cảm nhận được ấm áp đột kích đến, khi xoay người lại thấy người kia đã di chuyển đi nơi khác. Ánh mắt xa xăm trực tiếp đem người đó đặt vào trong tầm mắt.
Một lát sau, Tiêu Lạc Nhan nhanh chóng lái xe đến trước mặt nàng, Bách Linh hơi do dự nhưng rồi cũng mở cửa xe bước vào ngồi ở ghế sau.

"Nhà chị ở đâu, em liền lái đến đó". Lạc Nhan ngồi ở phía trước ngoáy đầu lại nhìn nàng, không quên nở nụ cười. Giọng điệu rất giống nữ tài xế lái taxi.

"Khu X, đường số...". Bách Linh nói xong câu này cũng không có mấy thiện cảm liền đem mắt nhắm lại. Lạc Nhan thấy nàng như vậy cũng không so đo, trực tiếp đạp ga rời khỏi trong chốc lát.

Trời đã gần mười hai giờ đêm, đường xá vì mới tẩm chút ít nước mưa liền có chút vắng vẻ đến đau lòng, màn đêm cô tịch cũng được phủ lên khắp nơi. Ánh đèn xe rực sáng chiếu lên khắp con đường, mang đến một chút sức sống.

Xe cũng nhanh chóng được lái đến trước nhà Bách Linh, trong nhà tồn tại một mảng tối đen cô đơn. Lạc Nhan trong lòng thầm nghĩ nếu sau này cô có nhà, chắc chắn cũng sẽ không lạnh lẽo như thế này, mà sẽ thực sự mang màu ấm áp. Chưa suy nghĩ đi đâu xa, người ở sau xe đã có ý định rời xuống, Bách Linh nhúc nhích thân thể có chút đau nhức, vươn tay đến mở cửa xe.
"Trời phỏng chừng rất lạnh, cứ lấy áo khoác của em đi". Tiêu Lạc Nhan ngoáy ra sau nói với nàng.

"Không cần". Bách Linh bỏ lại một câu, cũng không tiếp nhận áo khoác kia, trực tiếp bước xuống xe, Lạc Nhan trong xe cười khổ.

Tiêu Lạc Nhan thấy nàng chưa đi xa, đành hạ cửa xe xuống, vui vẻ cười.

"Linh Linh"

"Không định cảm ơn em sao?"

Linh Linh? Bách Linh trong lòng lặp lại câu nói của Lạc Nhan, cước bộ dừng lại. Linh Linh cũng chỉ có một người duy nhất gọi nàng, đó chính là ông nội, nhưng mà ông nội đã mất từ lúc nàng lên đại học rồi. Kí ức về người ông quá cố đột nhiên xâm nhập nàng, Bách Linh nhanh chóng xoay người lại nhìn thẳng Tiêu Lạc Nhan. Người đó vẫn như cũ, vẫn ôn nhu từ trong xe mỉm cười nhìn nàng, một thoáng qua, nàng thấy lòng mình len lõi chút cảm giác ấm áp đã lâu không thấy.
"Cảm ơn". Bách Linh rủ mi, bỏ lại lời cảm ơn sau đó nhanh chóng bước vào nhà.

Tiêu Lạc Nhan nhìn thấy nàng an toàn vào nhà, đèn ở phía trong cũng nhanh chóng được thắp lên. Lòng cảm thấy yên tâm, liền khởi động xe trở về nhà.

Bách Linh vừa vào nhà, lạnh lẽo bên ngoài cũng kéo theo vào trong. Nàng vừa bước đến nhà bếp lại thấy một bàn đầy thức ăn do lúc chiều vì lo lắng cho Việt Mẫn mà bỏ lại, thức ăn bây giờ cũng đã không còn như lúc nãy nữa. Nàng chậm rãi kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống, tay phải cầm lấy đũa, tay trái nâng bát sứ lên.

Bách Linh chậm rãi đem đồ ăn bỏ vào trong chén, từng đũa từng đũa đem thức ăn nuốt vào trong bụng. Thẳng đến đũa thứ ba, thức ăn bắt đầu có vị thật mặn. Nàng không thể ăn tiếp nữa, nước mắt bây giờ cũng đã rơi đầy mặt, khó khăn chống đỡ buông đũa cùng bát xuống bàn.
Thức ăn nguội lạnh rồi, miễn cưỡng có thể ăn, tình cảm của người "nguội lạnh" rồi, thực sự khó có thể yêu. Đôi mắt nàng ngấn lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nàng đột nhiên đứng thẳng người sau đó nức nở lên, đồng thời đem tất cả đồ ăn trên bàn một lượt ném xuống đất.

Vừa mới có một chút cảm giác len lõi quanh đây nàng bây giờ lại rơi vào cô đơn lạnh lẽo, không thể chống đỡ liền lặng lẽ trở về phòng của mình, bước chân cũng chẳng còn vững vàng. Căn nhà tưởng chừng như ấm áp này, lại nhuốm một mảng ưu thương. Đêm hôm đó tựa hồ rất dài lại mang theo tâm tình sâu tựa biển của nàng cùng chìm vào giấc ngủ.

"Thức ăn nguội lạnh rồi, miễn cưỡng có thể ăn,

Tình cảm của người 'nguội lạnh' rồi, thực sự khó có thể yêu..."
Tặng mọi người! Mình chỉ còn một ngày nữa là thi xong rồi nạ! Kết quả thực sự ổn làm mình vui lắm! Nên vài chuyện không vui mình chắn chắc sẽ lượt bỏ! Ủng hộ và bình chọn cho mình nhaaaa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.