Mùa Thứ Năm

Chương 28



Lời tác giả :

Update…=w=

Tiên võng đúng là biệt nữu thụ luôn á… quét từ 8h tối đến giờ mới chịu mở cho tui một lần… không biết cập nhật xong có cái gì mới không… OT2

Cầu đại thần DM phù hộ cho iem…

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~! Ôm ôm~ =w=

(Còn hai ngày nghỉ… á á á~ ps: ly nhân là…?)

28.

Hôm nay đã là ngày thứ năm.

Tống Vũ yên lặng kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn trong phòng khách, ngồi trên ghế sa lon coi chương trình mà trước đây y không thích xem.

Mười phút xong, y đi tới bên cửa sổ kéo nhẹ bên góc rèm cửa, cúi người nhìn xuống lầu.

Ừm, người đã đi rồi.

Từ trong hộp thuốc lá lấy một điếu thuốc ra giữ trong tay, bởi vì không quen, nên ngón tay sẽ hơi run, lấy trong túi tiền ra một cái bật lửa mua ở ven đường, ngón tay từ từ ấn xuống, một đốm lửa nhỏ bốc lên.

Thuốc lá bên tay trái kề sát vào bật lửa bên tay phải, đến khi đã nhen lửa xong, ngón tay mới thả ra, đưa thuốc lá đến bên mép, chậm rãi hít vào.

Năm ngày trước đi thuốc lá về, bắt chước người ta bỏ lên miệng châm lửa, hít một cái bị sặc đến ho khan không ngừng, tàn thuốc bay xuống còn đốt thủng một lỗ nhỏ trên quần mình.

Có gió từ ô cửa thổi vào, bây giờ đã dần đến đầu đông rồi, ngồi yên một chỗ thế này thôi đã bắt đầu thấy lành lạnh.

Thế là Tống Vũ đứng đóng cửa sổ, thuận tiện bóp tắt điếu thuốc, chui vào trong chăn.

Thật giờ vẫn còn sớm, nhưng nếu không tắt đèn, người dưới lầu sẽ không đi.

Ban đầu thì hoàn toàn không biết gì, nhưng có một lần hàng xóm nhờ y nhận báo dùm, nên y mở cửa sổ ra xem người giao báo đã đến chưa.

Nhưng khi mở cửa sổ ra thì nhìn thấy Thẩm Nhiên Phi đang đứng bên dưới, chắc là nghe tiếng y mở cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bốn mắt tương giao, trong mắt hai người cùng mang theo kinh ngạc.

Tống Vũ rụt đầu lại, định đi xuống lầu, đến cửa cũng đã rồi, nhưng cuối cùng vẫn là khép cửa lại.

Hôm đó sau khi quay đi lưng đi, y đã nghe được lời của Thẩm Nhiên Phi nói.

Thật lòng mà nói, thì y chỉ mơ hồ nghe được ba chữ trong đó, sau đó đã bị tiếng mở cửa đóng cửa ảnh hưởng đến tai nghe.

Lừa mình sau khi vừa mới tha thứ hắn là một chuyện, nhưng ngay sau khi mình vừa mới tha thứ thì lại nghe hắn bày tỏ với mình, đó là một chuyện khác nữa.

Có lẽ chuyện tinh hướng thì Thẩm Nhiên Phi không lừa y, nhưng nếu bảo là thích… một cậu thanh niên như thế, sao lại thích một ông chú trung niên như y chứ?

Liên hệ với hành vi trước đó của hắn, từ đầu đến cuối Tống Vũ chỉ có một suy nghĩ, hắn lại muốn bày trò gì nữa.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị lừa, Tống Vũ không thể không thấy hơi nổi giận.

Một phần giận hắn dạy mãi không biết sửa, một phần giận hắn cứ bày hết chuyện này đến chuyện khác.

Nhưng lỡ như là lời của hắn là thật sao ?

Trong lúc y đang tức giận, thì thi thoảng lại có một giọng nói như thế vang vọng nơi đáy lòng.

Dù y vẫn luôn phủ nhận, nhưng trong những khoảnh khắc mơ hồ nửa mê nửa tỉnh thì tiếng nói đó lại xuất hiện, xoay chuyển trong trí óc đến choáng váng cả đầu.

Thế nên, vì một lời không biết thật giả, cuối cùng y vẫn không bước xuống lầu.

Trong lúc đau đầu khó chịu như muốn ngất đó, y bèn đêm khuya chạy đi mua thuốc lá.

Trước kia y chưa từng hút thuốc bao giờ.

Nhưng sau khi y phát hiện ra ngày nào Thẩm Nhiên Phi cũng đến, thường là khoảng thời gian này, chờ đến khi nào y tắt đèn đi ngủ thì hắn mới đi.

Nên y không biết là vô tình hay cố ý mà hay đi ngủ sớm.

Bởi vì nhiệt độ càng lúc càng thấp, hắn đứng dưới đó, quần áo trông có vẻ rất mỏng.

Tống Vũ không hiểu hắn làm như thế đến cùng là có ý gì.

Nhưng y cũng không vì sao mình lại không xuống lầu dùng tâm thế của một vị trường bối bảo hắn đừng đến đây nữa.

Thậm chí y còn cố gắng làm việc bạt mạng, chỉ để được về nhà sớm hơn một chút.

Nhưng thật ra về nhà sớm cũng chẳng có việc gì để làm cả, ngoại trừ ăn cơm sớm làm việc nhà sớm hơn ra, đến một khoảng thời gian cố định lại không nhịn được đứng tựa bên bệ cửa sổ.

Loại cảm giác gần như là mong chờ cứ lúc ẩn lúc hiện, là do mình đang muốn tự lừa mình dối người hay sao?

Thẩm Nhiên Phi lái xe đến bệnh viện.

Sau khi đỗ xe xong thì cúi đầu xuống xem đồng hồ, ấn thang máy, đứng ở lầu tám, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.

Trong phòng bệnh tối đen một màu, Thẩm Nhiên Phi rón rén đi vào như ăn trộm, lần tìm băng ghế ngồi xuống.

Chuyện Tần Lập Vân bị tai nạn không nói cho nhà hay, cả đám thông đồng với nhau nói là đi du lịch, thế nên không có người nhà hay người làm đến chăm sóc.

Mấy hôm nay hắn đi làm cố gắng tăng thêm mã lực, tranh thủ xong việc sớm, tan làm thì chạy về nhà lấy canh hầm sẵn đến bệnh việc thăm Tần Lập Vân, rồi chạy đến dưới nhà Tống Vũ.

Hắn không biết nên làm gì nữa.

Đến cả diện thoại còn không dám gọi.

Không phải là sợ y không nhận, mà sợ y bắt máy rồi bình tĩnh nói chuyện với hắn như chưa từng có chuyện xảy ra.

So với không bắt máy, hắn càng loại xem nhẹ như thế, thế nên đã mấy lần bấm số gọi đi, nhưng lại nhanh chóng tắt máy.

Nhưng mà hắn rất nhìn thấy y, cho dù không được trông thấy, được cách y gần hơn một chút đã là tốt lắm rồi.

Hắn biết như thế thì rất ngu ngốc, nhưng chẳng biết làm sao nữa.

Nếu ngày trước có ai đó nói hắn sẽ có một ngày lo trước lo sau, làm chuyện ngu ngốc như thế này, chắc chắn hắn sẽ không tin.

Mãi đến khi thấy phòng khách nhà y đã tắt đèn rồi thì hắn lại chạy về bệnh viện chăm sóc Tần Lập Vân đến gần ba giờ sáng mới về nhà, ngủ đến năm, sáu giờ thì đến công tu, có lúc sẽ ngủ lại bệnh viện, sau đó qua loa rửa mặt rồi đi làm.

Có lúc về nhà mà không ngủ được, sẽ lôi đống đồ ăn vặt mua ở siêu thị ra ăn.

Rạng sáng ngồi trước máy tính, ăn những thứ mà trước giờ chưa từng ăn, chơi game, rồi cứ thế nằm nhoài trên bàn máy tình ngủ.

Bỏ vào mồm nhiều như vậy, nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị gì.

Hắn rất nhớ bát canh hoa quả bốc hơi nóng mang theo vị ngọt nhàn nhạt, còn cảm xúc khi tầm mắt y rơi lên người hắn.

Ấm áp, như được khoác một chiếc áo bông vào mùa đông, dễ chịu vừa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.