“Đàn guitar?” Nam Khánh có chút bối rối nhưng vẫn trả lời cô: “Tôi có biết một chút.”
Giọng của Minh Lam phấn khởi hẳn lên. “Một chút của anh là quá đủ với tôi rồi.”
Không biết tại sao, thông qua giọng nói, dường như anh có thể tưởng tượng thấy cô đang cầm điện thoại, hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng cười mỉm, đôi mắt cong cong ánh lên vui vẻ. “Đừng mong đợi quá, nói đi, cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi muốn học đàn guitar.” Minh Lam đáp. “Vài năm trước tôi đã từng học rồi, nhưng sau đó không luyện tiếp nữa, ừm… Anh có thể dạy tôi không?”
Không hiểu sao trong lòng Nam Khánh dâng lên một niềm vui sướng nho nhỏ, nhưng lại xen chút căng thẳng và bối rối vô cớ. Anh nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: “Cô xác định muốn bái tôi làm thầy? Cô không ngại việc... Tôi không thể nhìn thấy ư?”
Minh Lam hơi ngập ngừng đôi chút: “Tôi không nghĩ đến việc anh không nhìn thấy sẽ có vấn đề gì.” Cô hỏi lại: “Sẽ… Sẽ có vấn đề gì sao?”
Trong khoảnh khắc này, lời đáp của cô đã xóa tan những lo lắng trong lòng anh. “Cũng không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua, có thể cách dạy của tôi sẽ hơi khác với những người bình thường khác.”
“Không sao cả!” Minh Lam nói. “Tóm lại, tôi tin tưởng anh là được.”
Tay Nam Khánh bất giác khẽ miết tay vịn của ghế. “Tôi có thể hỏi tại sao đột nhiên cô muốn học guitar không?”
“Ừm…” Minh Lam do dự giây lát.
“Có liên quan đến Giang Hoài?” Anh đoán.
Cô không phủ nhận cũng không thừa nhận. “Nam Khánh, anh biết không? Hôm nay sau khi anh rời đi, tôi đã nói chuyện với Giang Hoài một lúc lâu, tôi cảm thấy, anh ấy đang thay đổi. Là anh đã mang đến sự thay đổi này, cảm ơn anh!”
“Thật tốt.” Anh nói, cũng không hỏi lại câu hỏi lúc nãy nữa. “Tạm thời chúng ta sắp xếp thời gian học mỗi tuần một buổi, được không? Học đàn chủ yếu là ba phần lí thuyết, bảy phần thực hành. Ngoài giờ học, cô cần siêng năng luyện tập thêm.”
Minh Lam nói: “Khi nào chúng ta bắt đầu?”
“Cô thấy khi nào thì tiện?”
“Tôi nghĩ... Hay là chờ sau khi anh hoàn tất buổi hòa nhạc đi.”
“Nhưng hôm nay cô gọi điện thoại gấp như vậy, hẳn là muốn bắt đầu học càng sớm càng tốt, đúng chứ?”
Giọng cô lộ vẻ ngại ngùng khi tâm tư bị vạch trần: “Tôi… Vừa rồi tôi hơi hấp tấp.”
“Mỗi tuần một buổi học, nhiều nhất là một hoặc hai tiếng, sẽ không gây trở ngại gì cả.” Anh nói. “Cô muốn học ở chỗ tôi hay chỗ cô?”
“Tất nhiên là tôi đến chỗ anh thuận tiện hơn rồi.” Cô vội đáp.
“Cũng chưa chắc. Gần đây tôi thường tham gia diễn tập với dàn nhạc nên đôi khi sẽ vắng nhà. Thế này đi, hai ngày này cô sắp xếp thời gian đến chỗ tôi một chuyến, để chúng ta tìm hiểu trình độ của nhau trước. Nếu ổn thì đến lúc đó chúng ta sắp xếp lại thời gian và địa điểm học. Cô thấy thế nào?”
“Được thôi.” Giọng cô dịu dàng ngọt ngào, vừa nghe đã biết là cô đang rất vui vẻ.
Cúp máy, Nam Khánh bất giác mỉm cười.
Thực tế, đây cũng là một cuộc điện thoại khiến anh vui vẻ.
“Anh đã từng có cảm giác đó chưa? Yêu một người, yêu đến ngập tràn hạnh phúc.”
Cô gái đó đã hỏi anh một câu như vậy.
Thành thật mà nói, anh cảm thấy trước mắt anh vẫn chưa có câu trả lời.
Nhưng, anh phải thừa nhận, câu trả lời đã sắp xuất hiện rồi.
Ngày hôm sau, khi Minh Lam dùng bữa sáng với Giang Hoài, cô muốn xin nghỉ phép để đến Hội An tìm Nam Khánh học đàn guitar.
Lúc đó vẫn còn rất sớm, chỉ khoảng bảy giờ sáng. Cô nói với Giang Hoài sẽ đến chỗ Nam Khánh lâu nhất chừng hai tiếng thôi, tính luôn cả thời gian đi và về, cô có thể trở về khoảng giữa trưa.
Sau khi nghe cô nói, Giang Hoài có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng không có ý ngăn cản. “Em cứ đi đi, không cần vội vội vàng vàng thế, nếu đói thì hãy dùng bữa bên ngoài xong rồi hãy về. Nếu muốn ăn trưa ở nhà thì anh sẽ nhờ chị Liên để dành thức ăn cho em.”
“Cảm ơn anh, Giang Hoài.” Cô cực kì vui vẻ. “Em về phòng lấy đàn guitar đã.”
“Minh Lam…”
Phía sau truyền đến tiếng rè rè của xe lăn điện. Cô xoay người lại, nhìn Giang Hoài đã dừng lại trước mặt mình.
Anh cúi đầu, không nói ngay, ước chừng khoảng bốn năm giây sau, anh ngẩng mặt lên: “Anh muốn hỏi, em có cần anh mời một giáo viên dạy guitar đến không?”
“Em nghĩ tạm thời không cần đâu.” Cô nheo mắt, mỉm cười thuần khiết. “Em có Nam Khánh dạy là được rồi, tuy em vẫn chưa nghe anh ấy đàn guitar bao giờ, nhưng anh ấy chơi độc huyền cầm siêu như vậy thì chắc guitar sẽ không làm khó được anh ấy. Chính anh ấy nói rằng mình có biết một chút, vậy nhất định sẽ không tệ đâu.”
“Ừm, anh cũng tin là vậy.” Giang Hoài nói. “Minh Lam…” Anh hơi ngập ngừng. “Đáng tiếc, anh không thể nào dạy em đàn guitar được. Nhưng, anh rất chờ mong nghe em đàn guitar, thật đấy!”
“Anh... Anh không vui khi em nhờ Nam Khánh dạy đàn hở?”
“Sao có thể?” Anh nói. “Anh chờ mong còn không kịp nữa là.”
Nhìn cô chạy lên lầu, trở về phòng để lấy đàn guitar. Giang Hoài cười cay đắng.
Trước đây cô chưa bao giờ quên, sau khi dùng bữa xong sẽ tự mình đẩy anh trở lại thư phòng hoặc phòng ngủ. Nhưng hôm nay, cô quên rồi.
A Thắng đưa cô đến bãi đỗ xe ở Hội An. Ra khỏi xe, Minh Lam thấy một người quen đang đợi ở đó. Đối phương cũng nhìn thấy cô, lịch sự gật đầu chào.
Cô nhận ra người đó, là người giúp việc của Nam Khánh. Nam Khánh gọi cậu ấy là ‘Dũng’.
Dũng không biết tiếng Trung Quốc nên A Thắng làm phiên dịch cho hai người. Minh Lam biết Nam Khánh nhờ cậu ấy đến đón mình.
Từ bãi đỗ xe đến quán cà phê của Nam Khánh kỳ thật cũng không xa.
Không biết tại sao, lần này đến Hội An tâm trạng cô khác hẳn với lần trước. Từng người khách du lịch, từng người dân địa phương, từng chiếc xe máy, xe đạp nhộn nhịp và tràn đầy sức sống, tràn đầy hơi thở tình người ấm áp, vô cùng đáng yêu. Không giống như lần trước, lúc đó tâm tình cô như cơn mưa bất chợt kia, ướt đẫm và nặng nề.
Ngẩng đầu lên, cô đã đến trước cánh cửa có biển hiệu ‘Thuỳ Vân’. Cánh cửa mở rộng, bên trong đã có vài vị khách đang ngồi vừa uống cà phê, vừa tán gẫu với nhau. A Dũng dẫn cô đi thẳng đến toà nhà nhỏ nơi Nam Khánh ở.
Anh đang ngồi trong phòng khách, như thể đã chờ đợi rất lâu.
“Nam Khánh.” Minh Lam gọi tên anh, gọi đến quen miệng.
Nam Khánh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô trước khi cô gọi anh, bây giờ xác định người đến đúng là cô, anh đứng dậy đón chào: “Cô đến rồi à?”
“Vâng, sư phụ!” Cô bước lên trước hai bước, đáp lại anh.
Anh lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ: “Không dám nhận, nói không chừng sau khi cô nghe tôi đàn xong, sẽ hối hận ngay đấy.”
Minh Lam hưng phấn nói: “Tôi thật muốn nghe thử xem sao, Nam Khánh, anh đàn nhanh lên.”
Nam Khánh bảo A Dũng rời đi trước, sau đó mới hỏi: “Cô có mang theo đàn guitar không?”
“Có mang.” Cô tháo túi đàn guitar trên lưng xuống, kéo khoá ra.
“Tôi thử xem.”
Minh Lam đưa đàn guitar cho anh.
Anh ngồi xuống, đặt đàn guitar lên đùi, đầu tiên anh lần sờ toàn bộ thân đàn, tay phải chạm từng dây đàn, đặc biệt còn gảy một vài hợp âm cơ bản mấy lần. Sau đó, những hợp âm cơ bản rải rác đó dần kết hợp thành một đoạn nhạc ngắn.
“Âm cộng hưởng của đàn này không tệ. Tuy không bằng đàn chuyên dùng để biểu diễn và luyện tập, nhưng đã đủ dành cho người mới học rồi. Hơn nữa cô cũng đã chỉnh dây đàn để âm thanh chuẩn rất chính xác.
“Lúc mười sáu tuổi tôi có một cây đàn guitar. Khi đó, Giang Hoài từng dạy tôi cách chọn đàn như thế nào.” Cô nói.
“Có vẻ lúc đó quan hệ giữa cô và Giang Hoài khá tốt.” Nam Khánh nhận định. “Đúng rồi, lần này cô học đàn, anh ấy có ý kiến gì không?”
“Anh có tin không? Anh ấy đã khuyến khích tôi học đàn đấy!” Giọng cô phấn khích hẳn lên. “Lúc mười sáu tuổi đã vậy, bây giờ vẫn vậy.”
“Có vẻ anh ấy đối với cô tốt hơn biểu hiện bên ngoài.” Nam Khánh bỏ đàn trong tay xuống, một tay vẫn cầm một đầu đàn, nhẹ nhàng dựng thẳng đầu kia của đàn trên sàn nhà. “Thôi vậy, không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta tập trung chuyên môn thôi. Tôi nghĩ cô đã biết hiện giờ trình độ của cô thế nào và muốn học đến trình độ nào rồi?”
“Tạm thời tôi cũng không nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ muốn ít nhất cũng đàn được mấy bài nhạc thịnh hành hiện nay hay mấy bài nhạc dân gian đơn giản. Khi nào Giang Hoài rảnh tôi sẽ đàn cho anh ấy nghe.” Minh Lam thẳng thắng đáp
Nam Khánh có vẻ không vui, đẩy cây đàn guitar về phía cô, chờ sau khi cô giữ vững nó, anh liền buông tay, đứng dậy nói: “Đừng nói với tôi, cô đến tìm tôi học đàn là vì điều này đấy nhé! Tôi nghĩ cô đã tiến bộ, cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó. Nhưng cô vẫn còn quanh quẩn ở lối mòn cũ và làm những điều ‘đổi thang mà không đổi thuốc’(*) ngu ngốc này.
(*) Đổi thang mà không đổi thuốc: Thành ngữ ẩn ý, chỉ thay đổi hình thức bên ngoài, còn nội dung bản chất thì không thay đổi.
Tuy cô có thể hiểu được ý tốt của anh, nhưng cô không khỏi cảm thấy phản ứng của anh lúc này quá khích, cô không kềm được phải biện bạch cho mình: “Nam Khánh, anh tức giận vì tôi nói mình muốn học đàn để giải buồn cho Giang Hoài sao? Âm nhạc vốn không nhất định là vấn đề tự nâng cao trình độ. Dùng âm nhạc để an ủi, giải toả, tạo niềm vui cho người khác thì có gì sai sao?”
Gương mặt Nam Khánh dịu đi đôi chút, nhưng giọng anh vẫn nghiêm túc và không thể nhượng bộ: “Cô nói đúng, một người học âm nhạc vì mục đích thuần tuý là tạo niềm vui cho người khác, điều này hoàn toàn không sai. Nhưng nếu bản thân cô không thích học đàn guitar, thì tôi không muốn miễn cưỡng dạy cô, thời gian của tôi rất quý giá, cô biết đấy?”
“Ai nói tôi không thích học guitar?” Minh Lam nói. “Tôi rất thích, thật đó.” Dù thái độ của anh không quá thân thiện, nhưng cô không hề thấy giận chút nào. Ngược lại còn kéo kéo tay áo anh, dáng vẻ như đang làm nũng lấy lòng.
Cuối cùng anh cũng không làm mặt lạnh tiếp được nữa, bật cười: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Anh bảo Minh Lam tự đàn một khúc mà cô sở trường nhất. Lại bảo cô gảy thêm vài hợp âm cơ bản. Sau đó, anh nhíu mày càng lúc càng chặt.
Minh Lam cũng đã nhận ra, ngại ngùng hỏi: “Tôi đàn tệ lắm đúng không?”
“Cô bảo ‘biết đàn guitar một chút’, đúng thực là ‘một chút’ luôn. Với các kỹ năng cơ bản của cô, tôi kiến nghị cô nên luyện tập trước ở nhà để đến lớp không cần mất thời gian luyện lại. Nhưng nên lưu ý, đừng quá gấp gáp hấp tấp, cứ đàn từ từ chậm rãi, tất cả các nốt các hợp âm đều phải chính xác. Nếu cô không chắc mình đàn có chuẩn xác hay không, tôi đề nghị cô nên mua một cái máy đếm nhịp metronome.”
Minh Lam biểu hiện như một cô học trò nhỏ ham học, cô ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, vâng.”
“Vị trí các ngón tay cô chưa chuẩn lắm, bàn tay cũng chưa mở rộng được, việc này không phải ngày một ngày hai có thể tiến bộ ngay, từ từ luyện vậy.” Anh nói. “Đừng nóng vội học những bài hát mới để biểu diễn cho người khác, học vững cơ bản trước đã, kỹ năng nền vững rồi thì học những thứ khác sẽ nhanh hơn.”
“Vậy, làm thế nào tay tôi mới có thể mở rộng được?”
Nam Khánh nói: “Đưa tay cho tôi.”
Minh Lam đưa tay qua. Anh chạm đến các ngón tay của cô, nhẹ nhàng tách chúng ra hai bên. “Như thế này, dùng tay phải của cô tách và giữ chặt các ngón tay trái ra hai bên.”
Đầu ngón tay anh không mềm mại, còn có một lớp chai mỏng, bởi vậy khi chạm vào cảm thấy hơi nhột.
Anh hơi cúi đầu thấp giọng nói, mang theo hương thơm thanh mát của bạc hà, bọn họ cách gần nhau như vậy, thậm chí Minh Lam có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cô bất giác đỏ mặt lúc nào không hay.
Cô không nói gì, Nam Khánh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ bình thản hướng dẫn: “Ngón tay này đặt ở đây, ngón này đặt ở đó, quan trọng là đặt tay đúng vị trí. Luyện tập một thời gian, bàn tay sẽ mở rộng tự nhiên. Đàn guitar của cô đâu?”
“Đây... Ở đây.” Cô nắm lấy tay anh, đặt tay anh lên cần đàn.
Anh nắm tay trái cô, xoay người ngồi sau cô: “Lúc tôi nghe cô đánh đàn, tay cô quá cứng. Cô nên thả lỏng trong trạng thái tự nhiên thoải mái nhất, mở rộng ngón tay và bấm dây. Lúc luyện tập, bốn ngón tay nên cùng ấn dây, ấn đúng vị trí sẽ chính xác từng hợp âm.” Anh cầm tay cô lần sờ đến đàn guitar. “Giống thế này, đặt tay vào ngăn năm, ấn ngón tay ở vị trí đúng hợp âm, như thế sẽ ít tốn sức hơn. Nếu cô ấn đúng lần lượt từng nốt, tay cô sẽ không có áp lực gì mà âm lại chuẩn. Một mẹo nhỏ nữa là di chuyển tay về phía trước một chút, tuy như vậy tay sẽ không thể giữ đúng vị trí, nhưng cũng không quá khác biệt. Sau đó, bắt đầu đi theo ngăn, cứ thế luyện tiếp ngăn bốn, ngăn ba… Nhớ, quan trọng nhất là tính chính xác! Mỗi ngày dành ít nhất hai mươi phút để luyện tập, nhưng đừng cố quá. Nếu cô để tay mình quá đau mỏi, cô sẽ không thể luyện tiếp nữa.
Sau khi giảng xong đoạn này, anh buông tay cô ra.
Minh Lam quay đầu lại thì thấy anh đã đứng dậy, gương mặt điềm tĩnh và thản nhiên.
Cô xoa hai má mình: Nóng hổi mất tự nhiên, khoé miệng bất giác cong lên thành một nụ cười ngây ngô đáng yêu vẫn chưa trở về bình thường.
“Cô còn gì muốn hỏi tôi không?”
Cô giật mình tỉnh lại: “Hả… Muốn gì?”
Sau đó, ngay lập tức cô nhận được một ‘ánh mắt’ từ Nan Khánh. Tuy anh không thể thực sự bày ra ánh mắt xem thường cho cô xem, nhưng có thể hiểu được ý đó từ vẻ mặt anh: Đầu hơi ngước lên, một chân lười biếng vắt chéo, hai tay khoanh lại trước ngực sau đó buông xuống, uể oải lắc đầu, và còn ‘Haizzz’ thở dài đầy ngao ngán.
Tác giả có lời muốn nói: Trong chương này có một số chi tiết chưa thật sự hoàn mĩ, ngày mai tôi sẽ sửa ngay. Hôm nay quá muộn rồi, nên đi ngủ trước đã. Mọi người thong thả đọc đi nhé. *Cúi đầu*