Vừa mới đến lớp, Minh Duy đã bắt gặp Quỳnh Như đang ngồi cặm cụi làm bài tập, trong khi cả lớp thì ngồi chơi đùa vui vẻ. Cô bạn này đúng là chỉ biết có học với học, hoàn toàn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tên phiền phức đến rồi. Quỳnh Như ngẩng đầu lên nói:
- Chưa. - Hỏi trả lời, có tiến bộ hơn hôm qua một chút.
- Vậy đi ăn với tớ nhé, tớ cũng chưa ăn sáng. - Nói xong còn nhoẻn miệng cười khoe răng trắng.
- Tớ không đói!
Quỳnh Như nói xong lại gục đầu xuống làm bài tiếp. Mọi hôm đều ăn sáng ở nhà nhưng không hiểu sao hôm nay mẹ lại dậy trễ, không làm đồ ăn sáng được. Thế là Quỳnh Như ta phải ôm bụng đói đi học, cô nhóc cũng không thích xuống căn-tin trường chen chúc.
Giọng nói điệu đà vang lên, Ngọc My với nụ cười tỏa nắng bước lại.
- Hai cậu định xuống căn-tin sao? Tớ đi cùng với nhé, tớ cũng chưa ăn sáng.
Ngọc My thuộc loại xinh xắn, được nhiều người để ý trong trường. Cô nàng rất tự tin, luôn coi mình là tâm điểm của sự chú ý. Thế nhưng cậu bạn Minh Duy vừa mới chuyển đến ngày hôm qua nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, lại đi quan tâm đến cái con nhỏ vô hình trong lớp kia. Thật tức chết người! Nếu Minh Duy như mấy thằng con trai xấu xí trong lớp kia thì cô nàng đã chả thèm quan tâm rồi, nhưng ngược lại cậu ấy rất đẹp trai, cười lại cuốn hút như vậy, làm sao Ngọc My này bỏ qua được!
- Hai cậu đi đi! Tớ không đói.
Quỳnh Như lần này nhìn Ngọc My mà nói. Nhìn sơ qua cô nhóc cũng đủ biết cô nàng này muốn nhân cơ hội tiếp cận Minh Duy mà. Thế thì Quỳnh Như cũng không muốn làm kì đà cản mũi.
Minh Duy đành phải chịu thua sự cứng đầu của cô bạn này. Nhưng cậu cũng không muốn xuống căn tin với Ngọc My chút nào, như thế không khác gì tự rước rắc rối vào thân. Thế là Minh Duy rủ thêm một số người bạn cùng lớp nữa cùng xuống căn-tin, nhân dịp này làm quen bạn bè trong lớp một chút cũng tốt.
Khuôn mặt Ngọc My thất vọng thấy rõ. Tưởng đâu được đi ăn riêng với hot boy chứ!
Hai người đó đi rồi, Quỳnh Như lại chúi đầu chúi mũi vào mấy bài toán của mình. Như rất thích học toán, thích tò mò tìm hiểu cách giải ra được một bài toán khó, theo như cô nhóc cảm nhận thì nó rất tuyệt. Nhưng trong tình cảnh bụng không ngừng biểu tình thế này thì, đầu óc không thể nào tập trung được. Các con số toán học cứ bay lên bay xuống đến chóng mặt. Thôi thì, đành ngủ cho quên đói vậy. Nghĩ là làm, Quỳnh Như ngay lập tức nằm xuống bàn ngủ một giấc ngon lành.
Đang thiu thiu giấc nồng, không biết mùi bánh mỳ thịt từ đâu bay đến, lại có cảm giác mát lạnh bên má.
Không phải đói quá nên hoa mắt đấy chứ?
Dụi mắt lại lần nữa cho tỉnh ngủ, Quỳnh Như nhìn đống đồ ăn trên bàn. Quả thật không phải mình hoa mắt, trên bàn đúng là có thức ăn thật, cộng thêm cái khuôn mặt cười tươi rói của cậu bạn bên cạnh nữa.
Quỳnh Như chỉ đống đồ ăn trên bàn hỏi:
- Gì đây?
- Đồ ăn sáng của cậu! Sợ cậu đói nên tớ mua đấy!
- Cảm ơn, nhưng tớ khô...
Hai chữ "không đói" chưa kịp phát ra khỏi miệng thì một loạt âm thanh "ọt ọtttt" phát ra từ bụng đã thay cô nhóc trả lời rồi.
Nhìn khuôn mặt đang cố nén cười của cậu bạn, Quỳnh Như xấu hổ đến cúi gằm mặt. Thầm than trách cái bụng vô duyên không biết điều, sao lại kêu đúng lúc thế chứ?!
- Tớ nghĩ dạ dày của cậu còn chân thực hơn lời cậu nói đấy! - Cô bạn này đúng là nghĩ một đàng, nói một nẻo. Hắng hắng giọng, Minh Duy đổi chủ đề, - Cậu mau ăn đi, sắp vào tiết rồi.
- Ừ, cảm cảm ơn nhé!
----
Ngày qua ngày, Minh Duy với Quỳnh Như ngày càng thân thiết hơn. Nói thân thiết thì cũng không đúng cho lắm, chỉ là thân hơn bạn bè trong lớp một chút thôi. Bời vì ngoài Minh Duy ra thì không ai nói chuyện với cô nhóc nhiều như vậy, cũng không có ai quan tâm những điều lặt vặt xung quanh cô nhóc. Mặc dù đáp lại cậu chỉ là những câu trả lời ngắn gọn của Quỳnh Như, hay đơn giản là cái gật đầu cho thấy cô nhóc đã hiểu. Và từ đó đến giờ, Minh Duy vẫn chưa thấy được cô nhóc cười một lần nào.
Đối với Quỳnh Như thì Minh Duy vẫn giống như một cậu bạn, phiền phức và rắc rối. Từ ngày có sự xuất hiện của cậu, cuộc sống của Quỳnh Như đang dần thay đồi, cái vòng tuần hoàn lẩn quẩn bên trong vỏ ốc nhỏ của mình cỏ vẻ như đang bị phá vỡ, góc nhỏ phía cuối lớp cũng không còn yên tĩnh như trước. Minh Duy rất biết bày trò, lại rất ngố nữa, có Minh Duy thì cái khoảng không gian tồn tại như không tồn tại của cô nhóc được mọi người biết đến nhiều hơn. Và cũng nhờ cậu mà hầu hết đại đa số thành viên trong lớp đều biết đến cô nhóc kính cận mang tên Quỳnh Như.
Nhưng không hiểu thế nào mà Quỳnh Như là không hề chán ghét cái sự xuất hiện phiền phức của cậu bạn. Thậm chí trong lòng cô nhóc có một chút gì đó gọi là thích thú!
===Tiết Thể Dục===
- Các em tự luyện tập với nhau, thầy có việc lên văn phòng một lát.
Sau tiếng nói của thầy thể dục, học sinh tự động tản ra mọi hướng. Người thì chơi thể thao, người thì túm năm tụm bảy lại ngồi nói chuyện. Trời mùa hè thật nóng bức, Quỳnh Như cầm chai nước lên tu ừng ực, trời nóng thế này mà đi học thể dục thì đúng là cực hình mà.
Chọn một chỗ mát dưới bóng râm, Quỳnh Như lôi từ trong cặp ra một cuốn sách, và một cái mp3. Gắn tai nghe vào, giai điệu piano Kiss the rain vang lên nhịp nhàng, Quỳnh Như mở cuốn sách vẫn còn đọc dở ra đọc.
Khác biệt với sự ồn ào, náo nhiệt của mọi người, xung quanh Quỳnh Như hoàn toàn vắng lặng. Dưới gốc cây, một cô gái nhỏ với mái tóc dài luôn được buột đuôi ngựa khẽ bay trong gió. Dưới cặp mắt kính, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ lộ ra, hai má vì nắng mà ửng hồng, ánh mắt chăm chú không một chút sao lãng. Thời gian tưởng như ngừng đọng nếu tiếng lật sách không vang lên đều đặn.
- Coi chừng!
Một tiếng hét thất thanh vang lên nhưng người nào đó vẫn không hề chú ý, bởi vì tiếng nhạc quá lớn mà tập trung hoàn toàn vào cuốn sách của mình, không hề chú ý đến mọi thứ xung quanh.
"BỐP!"
Một tiếng động vang lên phá tan yên tĩnh trong phút chốc.
---
- Cậu chơi kiểu gì thế?
- Ơ tớ, tớ xin lỗi! Tớ cứ tưởng bên kia không có người nên mới...
- Cậu bảo tưởng là xong à? Cậu không có mắt hay sao, lỡ cậu ấy bị nặng thì biết làm thế nào?
-...
Quỳnh Như vừa mới tỉnh dậy đã mơ hồ nghe có người nói chuyện ở ngoài, nghe thì nghe nhưng vẫn không rõ lắm. Lật đật ngồi dậy, nhưng không vững dẫn đến suýt nữa bị ngã. Đầu vẫn còn choáng, lắc lắc đầu vài cái, Quỳnh Như cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Chỉ nhớ thấy khi mình đang ngồi thì có thứ gì đấy đập mạnh vào đâu, sau đó liền không nhớ gì cả.
Nghe tiếng rên khe khẽ phát ra từ bên trong, đoán Quỳnh Như đã tỉnh, Minh Duy vội vàng chạy vào trong.
- Ấy ấy, cậu mới tỉnh, chưa được ngồi dậy đâu, nên nằm xuống đi!
Minh Duy thấy cô bạn ngồi trên giường thì phát hoảng, vội vàng chạy lại đỡ cô nhóc nằm xuống.
Nằm xuống một chút liền thấy đỡ hơn, Quỳnh Như lên tiếng hỏi:
- Tớ bị sao vậy? Đây là đâu?
- Đây là phòng y tế. Cậu bị ngất xỉu nên tớ cõng cậu xuống đây đấy.
- Chuyện gì xảy ra vậy? - Quỳnh Như nhớ rõ lúc đó mình đang ngồi đọc sách mà, sao vô duyên vô cớ lại ngất xỉu?
- Xin lỗi, là do tớ không thấy cậu nên sơ ý ném bóng trúng người vậy. Xin lỗi, xin lỗi nhưng thật sự là tớ không cố ý mà.
Cậu bạn nãy giờ không lên tiếng lại cuống quýt xin lỗi. Nhìn khuôn mặt hầm hầm đầy vẻ tức giận của Minh Duy mà đổ mồ hôi hột, cậu bạn thường thân thiện là thế nhưng khi giận lên trông cũng đáng sợ thật đó.
Hèn gì lại chẳng nhớ gì hết, day day trán, Quỳnh Như lên tiếng ngăn cái kẻ mồm miệng vẫn không ngừng kia:
- Tớ không sao, cậu đi được rồi đấy.
Cậu bạn nghe thấy nhanh chóng rút khỏi phòng. Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người.
- Cậu thấy thế nào rồi? Còn thấy đau chỗ nào không?
Minh Duy lên tiếng hỏi han. Lúc thấy Quỳnh Như bị banh đập trúng, tim cậu như thót ra ngoài. Ngay sau đó cậu chạy tới, nhanh chóng bế cô nhóc xuống phòng y tế. Giờ thấy Quỳnh Như đã tỉnh, trong lòng thấy thả lỏng hơn một chút.
Chả biết khi nào Quỳnh Như quen cái sự xuất hiện của Minh Duy. Lúc biết cậu bế mình đến phòng ý tế, cô nhóc cũng không ngạc nhiên lắm, vì đơn giản trong lớp không ai chơi hay quan tâm cô ngoài cậu bạn này.
- Khách sáo thế, cậu không sao là tốt rồi! - Minh Duy nhe răng cười, - À này, cuối tuần này cậu đi chơi với tớ nhé!
- Huh, đi đâu?
- Bí mật? Đến lúc đó cậu sẽ biết!
- Được rồi!
Quỳnh Như khẽ gật đầu. Cuối tuần này cũng chả làm gì, ở nhà mãi cũng chán, thôi thì đi với cậu bạn cũng không mất mát gì, biết đâu đó là một nơi hay ho thì sao!?
Màu nắng nhuộm căn phòng thành một màu vàng nhạt, hắt một ít lên mái tóc của cô nhóc và nhảy nhót trên nụ cười tinh nghịch của Minh Duy.