Mua Vợ

Chương 2





<tbody></tbody>
Trải qua chuyện “kinh hoàng” đó, Tấn Phàm ở trên giường nằm suốt ba ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, nhưng mà mỗi bước đi đều tác động đến bán thân bên dưới vô cùng đau đớn, làm cho hắn nhịn không được hô nhỏ.
“Không phải bảo ngươi nằm ở trên giường nghỉ ngơi sao, lại không nghe lời.”
Xử lý xong công sự, Duật vội vã trở về chăm sóc bảo bối của y, mới bước vào cửa phòng đã nhìn thấy Tấn Phàm không có ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Duật tiến lên một phen ôm lấy hắn hướng bên trong phòng ngủ đi vào.
Mặt Tấn Phàm đỏ bừng như quả hồng đào. Tuy rằng hắn đã bị bế như vậy rất nhiều lần, đối với khí lực kinh người của Duật đã không còn cảm thấy giật mình, nhưng mà bị một thiếu niên xinh đẹp mảnh khảnh như vậy ôm, hắn như thế nào đều cảm thấy được ngượng ngùng.
Nhẹ nhàng đem Tấn Phàm là đặt ở trên giường, Duật từ ngăn kéo ở đầu giường lấy ra một lọ thuốc mỡ.
“Nên thượng dược, bảo bối.”
“Ta chính mình làm.” Tấn Phàm vội thân thủ đi lấy dược.
“Nghe lời, chuyển người nằm sấp lại. Mấy ngày nay không phải đều là ta giúp ngươi sao?”
Kia còn không phải ngươi bắt buộc ta à! Tấn Phàm ở trong lòng lầu bầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người ghé vào trên giường.
Duật xốc lên áo ngủ trên người hắn, đem quần lót hắn cởi ra.”Đem chân mở ra.”
Cố nén cảm giác thẹn thùng hơi hơi mở ra hai chân, liền cảm giác Duật lấy tay tách ra mông cánh hoa của hắn, đem thuốc mỡ ướt át tiến vào trong cơ thể hắn.
“Duật.” Mặc quần áo, Tấn Phàm nằm ở giường kêu lên.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn về nhà xem thử.” Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại vài ngày không có trở về, trong nhà hiện tại không biết thành bộ dáng gì nữa, hắn rất lo lắng.
“Không được.” Vốn đang mang theo trìu mến tươi cười, Duật nghe vậy lập tức trầm hạ mặt, “Nơi này chính là nhà của ngươi, không có sự cho phép của ta, ngươi làm sao cũng không được đi.”
“Ta không thể mặc kệ người nhà, ta phải về nhà.”
“Không phải chỉ là một triệu năm nghìn vạn đô la thôi ư, ta có thể cho ngươi.” Chuyện của hắn, y đã sớm điều tra rành mạch, “Từ nay về sau, ngươi phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, không có ta đi cùng ngươi, chỗ nào cũng không chuẩn đi, thế nào?”
Tấn Phàm sửng sốt, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nguy cơ tài vụ của Tấn thị đến bây giờ vẫn còn được giữ bí mật, những người biết việc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Y làm sao mà biết được?
Duật cười, “Về sau ta sẽ nói cho ngươi, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?”
Đáp ứng? Không đáp ứng? Tấn Phàm nhăn lại đôi mày đẹp.
Duật cầm tay hắn, nói: “Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, ta cũng sẽ không thả ngươi đi, ta chỉ là muốn chính miệng ngươi nói ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta.”
“Ta......”
“Nếu không nhanh lên gật đầu, ta sẽ đưa thêm điều kiện khác nữa.”
Tấn Phàm bỗng nhiên ngẩn ra, người này còn muốn điều kiện gì nữa chứ? “Tiền này cứ xem như là ngươi cho ta mượn đi, về sau ta trả lại, như vậy có được không?” Dù sao, hắn cũng không muốn cả đời đều bị nam nhân này áp chế a.
Duật lắc đầu, “Ngươi không đáp ứng, ta sẽ không cho ngươi một phân tiền.”
“Ngươi......” Tấn Phàm thở phì phì nhìn hắn. Trong lòng thầm nghĩ lại......
Ai, quên đi, dù sao chính mình đều đã bị người ta “ăn” mất rồi, Duật lại đối với hắn rất tốt, đáp ứng điều kiện của y cũng không phải là tệ lắm. Nói không chừng sau một thời gian dài, chờ lúc y cảm thấy chán ghét, có lẽ sẽ phóng hắn rời đi.”Ta đáp ứng ngươi.”
★★★
Lần đầu tiên cùng Duật gặp nhau chính là ở U Lam. Còn nhớ chính mình lúc ấy đối với y cũng thập phần có cảm tình. Nếu không phải biểu hiện của Duật là tuyệt đối cường thế làm cho hắn theo bản năng muốn chạy trốn, hắn cũng sẽ không tránh mặt y một cách kịch liệt như vậy.
Hiện tại, vì giải quyết chuyện công ty nhà mình đang có nguy cơ về tài vụ, hắn cư nhiên đáp ứng rồi làm “vợ” của Duật, hơn nữa vào đêm hôm qua, Duật còn nói muốn cho hắn vì y mà sinh một đứa nhỏ.
Đáng giận a ——
Hắn nói như thế nào cũng là một nam nhân, làm sao mà sinh con cho được? Cho dù hắn đi chuyển đổi giới tính cũng sinh không được a. Nhưng Duật lại có vẻ rất cả quyết, ai, hắn thật không biết nên nói cái gì cho tốt nữa. Hắn ở trong này đợi vài ngày, Duật nói cho hắn biết tiền đã được chuyển vào tài khoản của công ty Tấn thị, bảo hắn không cần lo lắng. Hảo nhàm chán, mỗi ngày chỉ một mình đối diện với TV rồi sách vở. Duật không cho  hắn gọi điện thoại, lại càng không chuẩn hắn lên mạng, chặt đứt tất cả mọi đường dây mà hắn có thể liên lạc ra bên ngoài.
Y thật là một tên bá đạo.
Y công tác bề bộn nhiều việc, có khi tới khuya mới trở về, hơn nữa luôn thích chiếm lấy hắn, hôn nhẹ ôm một cái, sau đó áp đảo hắn. Điều làm cho hắn không chịu nổi nhất chính là, tinh lực của Duật đúng là không phải bình thường, lúc nào cũng sung mãn tràn đầy. Sau khi bị y làm cái loại sự kia, hắn liền ở trên giường nằm một hai ngày. Ai…..
“Bảo bối, thấy nhàm chán sao? Đang tức giận cái gì a?”
Thanh âm quen thuộc, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
“Duật, cho ta đi ra ngoài một chút được không? Hảo buồn. Nếu không ngươi đi cùng ta được không?”
Xem ra hắn thật sự là buồn chán muốn chết rồi. Duật cười nhìn hắn.”Có thể, chúng ta hiện tại đi ngay. Ta mang ngươi đi đến một nơi thú vị.”
Tấn Phàm có chút kinh ngạc, sao bỗng nhiên lại sảng khoái như vậy? Không biết vì sao, Tấn Phàm cảm thấy đằng sau nụ cười đó của y còn có thâm ý khác, làm cho hắn không khỏi rùng mình sợ hãi.
“Đi chỗ nào?”
“Đi rồi ngươi sẽ biết.”
★ ★ ★
Bệnh viện? Đây là nơi mà y nói rất thú vị sao? “Duật, ngươi dẫn ta tới nơi này để làm chi?”
“Đại sự.” Duật kêu tất cả nhân viên đi theo đều ở bên ngoài chờ, liền cùng hắn đi vào bệnh viện.
Đi tới trước cửamột căn phòng giải phẫu không một bóng, Duật lấy ra điện thoại gọi.”Địch Sâm, đã chuẩn bị tốt hết chưa?”
“OK.”
Tấn Phàm tò mò nhìn Duật, chuẩn bị tốt cái gì?
“Đi, vào thôi.”
Nghi hoặc bị mang vào phòng giải phẫu, còn chưa thấy rõ bố trí bên trong, đã bị người đi theo phía sau đẩy ngã xuống cái giường gần đấy.”Duật, ngươi muốn làm gì?” Tấn Phàm hoảng sợ. Hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng sức lực của Duật quá cường thế làm cho hắn không thể nhúc nhích.
“Bảo bối, ta muốn ngươi.”
Tấn Phàm giật mình nhìn hắn, đừng nói với hắn là y đem hắn tới nơi này chỉ vì muốn làm chuyện đó. Nếu phải ở cái nơi kỳ quái như thế này, hắn tình nguyện trở về nhà cho y tha hồ mà ân ái.
Duật rất nhanh liền kéo quần của hắn xuống, xoa nắn dục vọng của hắn. Tiếng rên rĩ đầy dâm mĩ của Tấn Phàm vang lên, không quan tâm người bên ngoài có nghe thấy hay không. Từ mấy ngày nay, thân mình hắn đã được y dạy dỗ trở nên dị thường mẫn cảm.
“Duật...... Ngô...... Không cần ở...... nơi này......”
“Ngoan, nghe lời.”
Tấn Phàm cuối cùng vẫn là thần phục để mặc Duật âu yếm, chống cự yếu ớt lại chịu đựng khẩn trương cùng không khoẻ làm cho y tiến vào chính mình. Hắn cảm thấy hôm nay Duật vô cùng hưng phấn, làm cho hắn không chịu nổi, cuối cùng cư nhiên còn hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại, bên người không chỉ có Duật, còn có một nam tử tóc vàng khác, may mắn, quần áo hắn đã được mặc vào.
“Tỉnh? Chúng ta trở về nhà thôi.” Duật trìu mến hôn hôn lên môi hắn.
“Hảo.” Tấn Phàm vừa mới khởi động thân, lại lập tức cảm giác được trong bụng đau quá, đó là cái đau đớn từ bên trong truyền ra, làm cho hắn không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lấy tay vỗ về bụng, “Đau......”
“Rất nhanh sẽ không đau.” Duật đau lòng ôm lấy hắn.
“Duật, gần nhất nửa tháng, tốt nhất đừng cho hắn vận động kịch liệt, nửa tháng sau đừng quên dẫn hắn đến đây tái khám.” Nam tử tóc vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Làm sao quên được.” Duật gật đầu, ôm Tấn Phàm đi ra bên ngoài đã có thủ hạ chờ sẵn.
Tái khám? Hắn làm sao vậy?
“Duật, ta bị bệnh gì sao?” Gần nhất hắn không cảm thấy có chỗ nào là không thoải mái cả.
Bụng hắn làm sao vậy? Vì cái gì lại đau?
Nói xong, Duật đã ôm hắn đi tới bên ngoài bệnh viện. Tấn Phàm lúc này mới phát giác có nhiều người như vậy nhìn thấy, hắn lại còn bị Duật ôm vào trong ngực, hắn không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, “Duật, buông ta xuống, ta có thể đi.”  Ô...... Đúng là hảo mất mặt mà.
“Hư, đừng nhúc nhích, ta thích ôm ngươi.”
Lời nói của Duật làm cho mặt Tấn Phàm càng đỏ hơn, hắn chỉ có thể đem mặt chôn kín vào trước ngực Duật để che giấu khuôn mặt đỏ ửng của chính mình. Hơn nữa, ở trong lòng ngực của Duật, đau đớn ở bụng giống như giảm bớt không ít.
Thật cẩn thận, không hề có một chút khinh động đem người trong lòng ngực ôm vào xe, y cũng lên xe ngồi ở bên cạnh Tấn Phàm, “Lái xe, chậm một chút. Nhất định phải ổn.”
“Vâng, ông chủ.”
Xe chạy rất chậm và êm, Tấn Phàm cơ hồ không cảm giác có chút chấn động nào.
Hắn bị Duật lần thứ hai ôm vào trong lòng ngực.
“Bụng còn đau không?”
Tấn Phàm tựa vào vòm ngự Duật, nhíu lại mi ẩn nhẫn.”Ta làm sao vậy?” Tay hắn không tự chủ cầm lấy vạt áo Duật, “Trong bụng ta...... Đau quá......”
Duật hơi hạ thấp người, lấy ra thuốc giảm đau mà vừa rồi ở bệnh viện Địch Sâm đưa cho, “Đến, bảo bối, uống cái này đi, rất nhanh sẽ không đau.”
Uống xong thuốc, Tấn Phàm lại cảm thấy buồn ngủ, Duật vừa mới đưa hắn vài thứ, nhưng hắn mệt mỏi quá, hảo muốn ngủ.
Thuốc dần dần phát huy tác dụng, cảm thấy đau đớn trong bụng dần dần giảm bớt, Tấn Phàm nép vào vòm ngực của Duật cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.
Nhìn thấy người trong ngực đang an ổn ngủ, Duật không khỏi siết chặt cánh tay. Y hảo thương hắn, đời này bất luận như thế nào, y cũng sẽ không buông ra hắn.
Nửa giờ sau, bọn họ lần thứ hai về tới biệt thự.
“Duật, tới rồi sao?” Xe ngừng, Tấn Phàm liền tỉnh.
“Từ từ, đừng xuống xe vội.” Duật giữ chặt hắn, “Người đâu, đi lấy chăn bông mang đến.”
Mới vừa tỉnh ngủ, cả người giống như bị trúng gió, cảm thấy rất lạnh.
Nữ phó lấy đến tấm chăn bông, Duật đem Tấn Phàm dùng chăn bao nghiêm, chính mình xuống xe trước, sau đó đem hắn từ trong xe ôm ra, nửa ngủ nửa tỉnh, Tấn Phàm không hề phản kháng mặc cho y bài bố.
Duật đem Tấn Phàm nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn trong phòng ngủ, giúp hắn cởi quần áo, lại kéo cái chăn ra sau một chút.
Thái độ của Duật hôm nay rất kỳ quái, giống như hắn là một vật phẩm mong manh dễ vỡ, phải cẩn thận từng chút.
“Duật, ta rốt cuộc là bị bệnh gì?”
Thái độ của Duật làm cho hắn bất an cực độ, mà đau đớn trong bụng không biết là vì sao càng làm cho hắn hoang mang không yên, hắn muốn biết, cho dù là bệnh bất trị, hắn cũng muốn biết tại sao phải chết.
Nhìn thấy dáng điệu bất an của hắn, Duật ngồi xuống bên mép giường, “Đừng lo lắng, ngươi không có sinh bệnh, hôm nay ta mang ngươi đi bệnh viện chỉ là muốn Địch Sâm làm một cuộc tiểu phẫu cho ngươi mà thôi.”
“Tiểu phẫu? Làm cái gì?” Hắn khó hiểu.
Duật cười cười cúi đầu hôn nhẹ môi hắn, tay không ngừng vuốt ve bỏ đi quần áo hắn.
“Ngươi...... Ngươi làm gì?” Tấn Phàm mặt khống chế không được lại đỏ lên.
“Việc này còn cần phải nói sao? Bảo bối.”
Không giống thưòng ngày, lần này Duật chỉ cần làm hai lần liền rời khỏi cơ thể hắn. Trước kia mỗi lần sau khi kết thúc, hắn đều mệt đến ngay cả nói đều nói không được, hơn nữa Duật lần này thật ôn nhu, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, không thích ứng lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.