Mùa Xuân Của Anh

Chương 18: “em Ở Lại Đây Nhìn Bọn Họ Hay Là Lên Xe Làm Cùng Anh”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Cái ôm của anh vẫn ấm áp như vậy.
Thịnh Tuệ ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trên người Chu Thời Dư, tầng đầu là hương trà ô long ẩm, xen lẫn với mùi cam bergamot the mát và hơi đắng, từng tầng hương mang lại sự thanh lịch và trưởng thành.
Giống như anh đem đến cho người ta cảm giác: Ôn hòa, trầm tĩnh và thâm sâu khó dò.
 
Khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, tâm trạng nôn nóng bồn chồn của Thịnh Tuệ đột nhiên ổn định lại, như thể linh hồn lang thang đã lâu của cô cuối cùng cũng quay trở lại vị trí của nó.
Cô tựa như một đứa trẻ láu cá, khi ra đường phạm lỗi nhưng khi về nhà lại ấm ức tủi thân, giở trò khiến anh đau lòng.
Khi Chu Thời Dư ôm cô, nói bằng tông giọng khàn khàn thương xót, Thịnh Tuệ cảm nhận được lòng mình nổi lên sự thỏa mãn ti tiện.
Những lời nói lý lẽ cô đã nghe nhiều rồi,  lý trí luôn mách bảo cô phải bằng lòng và biết ơn; nhưng trước sự thiên vị không hỏi nguyên nhân của chồng, cô vẫn không thể chống cự, chỉ tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Cô đột nhiên hiểu ra, tính tình tùy hứng không nể nang ai được hình thành đều là do có người đủ bao dung và che chở.
Mà Chu Thời Dư là sự tự tin của cô.
Từ khi có anh, những trận khóc nháo và sự tinh nghịch của cô cuối cùng cũng có ý nghĩa.
Hai người lẳng lặng đứng trong gió hồi lâu, Thịnh Tuệ dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, rủ mắt xuống, ngón tay không an phận cứ mân mê vạt áo anh: “Không phải hôm nay anh đi công tác sao? Sao bây giờ lại ở đây thế?”
“Mục đích đã đạt được rồi nên không cần đi công tác nữa.” Chu Thời Dư giơ tay xoa xoa đầu cô, đề nghị: “Vẫn còn sớm, ăn tối xong em có muốn ra biển đi dạo cho tiêu cơm không?”
Thịnh Tuệ cũng muốn hít thở không khí trong lành hơn nên cô gật đầu đồng ý.
Sau khi lên xe, Chu Thời Dư lấy ra một túi giấy từ bên hông cửa xe và đưa qua cho cô.

Thịnh Tuệ mở nó ra, thấy bên trong có một cái móc khóa tròn tròn màu trắng.

Đôi mắt của nó cười cong lên đem lại cảm giác dễ chịu.
“Trước khi tới chỗ em, ở quảng trường đối diện có người bán mấy món đồ nho nhỏ trang trí, vừa nhìn thấy nó anh liền nghĩ đến em nên anh mua đấy.”
Thịnh Tuệ nhéo nhéo cái móc khóa tròn vo đáng yêu, sau đó cô buộc vào lỗ nhỏ trên ốp điện thoại, nhìn đôi mắt cười của nó đong đưa trong không trung, khóe miệng cô hơi cong lên, tâm trạng u uất trùng xuống lúc nãy bây giờ mới lặng lẽ hồi phục.
Vào một ngày bình thường không hơn không kém, Chu Thời Dư nhìn thấy một món đồ xinh xắn liền nghĩ đến cô, anh ngay lập tức lưu lại điều tốt đẹp đó để tặng cho cô.
Không phải nhân dịp gì cả, chỉ là anh thấy qua những thứ xinh đẹp đáng yêu, tất cả đều muốn giữ lại để tặng cho cô.
Thịnh Tuệ thích sự lãng mạn vu vơ như vậy.

Khi cả hai đến bờ biển mới hơn 7 giờ tối.
 
Trên bãi biển có thể nhìn thấy những cư dân phụ cận đang đi bộ tiêu thực sau bữa cơm, các du khách đến đây nghỉ dưỡng, mấy đứa trẻ đang vui đùa xây lâu đài cát, và đám đông tụ tập xung quanh các cửa hàng và quán cơm.
Sau khi xuống xe, Chu Thời Dư dẫn Thịnh Tuệ dọc theo bờ biển, đi về một nơi không có ai đến.
Bỏ lại những tiếng vui đùa cười giỡn lại phía sau, Thịnh Tuệ từng bước từng bước giẫm lên cái bóng mảnh khảnh của anh, bàn tay phải của cô đang được một bàn tay to khô ráo và ấm áp nắm lấy.
Trong gió biển mằn mặn, đầu óc trống rỗng không vướng bận muộn phiền, đột nhiên cô cảm thấy mối quan hệ thoải mái nhất giữa hai người với nhau không nhất thiết phải làm gì cả.
Dù không làm gì nhưng ở bên nhau vẫn thấy thanh thản an nhiên.
Cuối cùng, hai người họ dừng lại trước một tảng đá lớn, Thịnh Tuệ dựa vào một tảng đá màu đen cao gần nửa người, hướng mặt ra biển, gió đêm thổi tung mái tóc đen của cô.
Cô hít sâu một hơi, híp mắt hỏi: “Anh thường hay đến bờ biển sao?”
Trong khi cô đang mải tìm đường đi thì Chu Thời Dư dường như đã quen với con đường này, anh chậm rãi đi bộ dọc theo bờ biển, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên anh đến.
“Ừm.”
Cách đó vài bước, Chu Thời Dư nghiêng đầu nhìn về phía biển cả vô tận, áo khoác của anh đã khoác lên người Thịnh Tuệ, hiện giờ anh đang mặc sơ mi trắng, cổ áo khẽ phấp phới trong gió biển, ánh trăng màu bạc phác họa thân hình mảnh khảnh mang vài nét vắng lặng đìu hiu.
Anh thấp giọng nói: “Lúc lĩnh vực anh kinh doanh bị người ta hãm hại, mọi tâm huyết đều bị hủy hoại trong phút chốc, hoặc khi có người lợi dụng chức vị của anh, lúc đó anh đã ra biển.”
Thịnh Tuệ tò mò: “Vậy anh sẽ tha thứ những người này sao, hay anh vẫn làm như không biết?”
Càng lên cao sẽ càng cô đơn (*), người muốn Chu Thời Dư rớt đài tất nhiên nhiều không đếm xuể; nếu người nào mình cũng ôm mối hận trong lòng, chẳng phải sẽ càng mệt mỏi hay sao?
(*)
Cao xứ bất thắng hàn (高处不胜寒): nghĩa đen là càng lên cao nhiệt độ càng lạnh, nghĩa bóng là càng có chức vị cao thì phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo.
Thịnh Tuệ hỏi như vậy là vì cô không giỏi thể hiện cảm xúc tiêu cực; khi đối mặt với xung đột, cô luôn có thái độ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, cứ thế mà sống qua ngày.
Với những mối quan hệ xã giao hằng ngày cũng thế, mà đối với mẹ ruột và gia đình thân sinh của cô cũng như vậy.
“Có thể tha thứ hoặc là bỏ qua.”
Trầm ngâm một lát, Chu Thời Dư xoay người lẳng lặng nhìn cô, nói tiếp: “Nhưng đừng xem nhẹ hoặc gạt bỏ những tổn thương mà em đã chịu.” (*)
“Nhiều khi, tha thứ và quên đi thường có nghĩa là ta tự huyễn hoặc điều đó chưa từng xảy ra, rồi dẫn đến ta bị tổn thương lần nữa.” (*)
(*)
Câu nói của Chu Thời Dư được tác giả cải biên từ cuốn sách “Gia đình thân sinh”《原生家庭》.
“……”
Lời nói này dường như có ý nghĩ sâu xa nào khác, Thịnh Tuệ chưa kịp nghĩ thì điện thoại trong túi áo rung lên.
Là mẹ gọi điện thoại tới, chắc là bà ấy vừa phát hiện cô đã rời đi.
Thịnh Tuệ mím môi tỏ ý kháng cự, cô cụp mắt định viện cớ không trả lời thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện bao trùm lấy cô, một bàn tay có khớp xương rõ ràng xuất hiện, lấy đi điện thoại cô đang cầm.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư bình tĩnh bắt máy, đi thẳng vào vấn đề: “Cháu là Chu Thời Dư, bây giờ Thịnh Tuệ đang ở cùng với cháu.”
“…… Cậu Chu à?” Xung quanh bốn phía không người, chỉ còn gió biển lồ ng lộng, giọng điệu nửa bực nửa sợ của Vu Tuyết Mai vang lên: “Dì nghe Tiểu Tuệ nói hai đứa kết hôn rồi?”
“Không phải dì phản đối, nhưng hai đứa mới biết nhau có mấy ngày đã đi kết hôn rồi? Hai đứa đâu có hiểu biết lẫn nhau, với lại ——”
“Chúng cháu kết hôn rồi, dì sẽ mất đi phần nào khả năng kiểm soát Thịnh Tuệ.”
Tiếng hít thở của bà ấy trong ống nghe đột ngột im lặng, Chu Thời Dư rời mắt, không tiếp tục nhìn biểu cảm trên mặt vợ mình mà nhìn mặt biển với đôi mắt đen lạnh lùng hờ hững:
“Vì dì không muốn đạo đức của mình bị lên án nên mới đưa tiền cho người cha nghiện rượu của con gái, rồi dì lại yêu cầu con gái cần phải biết ơn dì, luôn bảo cô ấy phải vâng lời, chấp nhận cái gọi là ‘thiện ý’ và ‘quan tâm’ đó, dì lấy những thứ này để xoa dịu tội lỗi năm xưa, để mong sao cuộc đời sau này sống an nhàn thoải mái.”
Tông giọng của Chu Thời Dư trầm thấp lạnh lùng, từng từ từng chữ đều sắc bén thấu xương: “Tiếc rằng cô ấy có sự nghiệp thành công, tài chính cũng đủ độc lập, cho nên chỉ có kết hôn là chuyện duy nhất dì có thể xen vào.”
Sau vài giây im ắng, người phụ nữ luống tuổi trong điện thoại thẹn quá hóa giận, nói: “Cháu nói hươu nói vượn cái gì thế! Dì là mẹ nó! Cháu có tư cách gì mà nói dì như thế hả!”
Nghe thấy tiếng quát chói tai, Chu Thời Dư ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thanh âm lạnh lùng, không giận dỗi mà lại bình tĩnh nói: “Trước giờ cháu luôn thẳng thắn phán đoán người khác bằng những suy nghĩ ác ý như thế.

Nếu có mạo phạm đến dì, mong dì thứ lỗi.”
“Cháu còn hai lời muốn nói với dì, mong rằng dì sẽ hiểu rõ.”
“Điều đầu tiên, với tư cách là phối ngẫu hợp pháp, cháu là người thân hàng thứ nhất (*) của Thịnh Tuệ.”
(*)
Chỗ này trong raw là 直系亲属.

Theo mình tra cứu trên Baidu, Trung Quốc chia thân thích thành 3 nhóm:
    Hàng thứ nhất: Phối ngẫu (vợ chồng)
    Hàng thứ 2: Quan hệ huyết thống (ba mẹ ruột, anh chị ruột, con cái,…)
    Hàng thứ 3: Quan hệ thông gia (ba mẹ chồng/ vợ, anh chị em của chồng/ vợ,…)
Vậy nên chỗ này mình chuyển ngữ cụm 直系亲属 thành “người thân hàng thứ nhất”.

Nếu còn cách dịch nào tốt hơn bạn đọc góp ý cho mình nhé.
Chu Thời Dư đột nhiên quay người, đối diện với Thịnh Tuệ, dưới ánh trăng, cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt long lanh của cô chứa đầy sao trời.
Nghĩ đến sự bất lực trong mắt cô khi ở dưới lầu, yết hầu của Chu Thời Dư khẽ động: “Thứ hai, tất cả các thể loại tình yêu mà buộc người khác phải gánh chịu đau khổ, bất kể với lý do hay mục đích nào, đều được xem là bạo lực.”
“……”
Kế tiếp là một sự im lặng kéo dài.
Từ trước đến nay, Chu Thời Dư ít khi kiên nhẫn với người ngoài, không còn lời gì để nói với Vu Tuyết Mai nữa nên anh liền cúp máy, đôi chân dài bước hai bước đi đến trước mặt Thịnh Tuệ, trả lại điện thoại cho cô.
“Xin lỗi, anh không nên tự tiện bắt máy điện thoại của em.”
Nếu có thể, anh sẽ không bao giờ đứng trước mặt Thịnh Tuệ mà nói những từ ngữ tàn ác như thế.
Thịnh Tuệ nhận điện thoại, trong ánh mắt khó hiểu của cô đang phản chiếu bóng dáng của anh.
Rõ ràng là anh không cần phải dính vào tranh cãi của gia đình cô, rõ ràng là cô nên giải quyết vấn đề này, tại sao Chu Thời Dư lại can thiệp?
Anh âu yếm rủ mắt nhìn cô, giơ tay khép chiếc áo vest trên vai cô vào, cuối cùng anh cúi người đến gần, khẽ hôn lên vầng trán mịn màng của Thịnh Tuệ.
“Em xem…” Ở trước mặt cô, Chu Thời Dư vẫn luôn dịu dàng như vậy: “Hai người cùng nhau gánh vác, so với một mình em chịu đựng, chẳng phải nhẹ nhàng hơn rất nhiều sao.”
Dứt lời, anh ngay lập tức đứng thẳng người dậy.
Nhưng góc áo của anh lại bị những đầu ngón tay nhợt nhạt dưới ống tay dài của áo vest nắm lấy.
Không đợi Chu Thời Dư cúi đầu nhìn mình, Thịnh Tuệ nãy giờ dựa lưng vào tảng đá, tay chống lên đứng dậy, vội vàng nhón chân tới, nghiêng đầu, vô tình hôn lên khóe miệng Chu Thời Dư.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi chồng mình.
Cô không biết vì sao mình lại thế, chỉ là cơ thể đi trước não bộ một bước.
Bốn cánh môi vừa chạm vào liền tách ra, Thịnh Tuệ còn chưa kịp cảm nhận mùi vị gì đã hoảng hốt tránh đi ánh mắt của anh, đứng thẳng dậy quay đầu muốn bỏ chạy.
Giây tiếp theo, cánh tay dài của anh duỗi ra kéo cô vào lồ ng ngực mình.
“Hôn lén anh xong rồi bỏ chạy thế à.” Chu Thời Dư ôm lấy vòng eo thon thon chỉ cần một tay là có thể ôm trọn của cô, môi mỏng áp sát, trong tiếng cười trầm thấp mang theo vài phần xảo quyệt:
“Lần trước anh còn hỏi xin ý kiến em mà.”
Rõ ràng đêm hôm đó anh hôn xong mới hỏi; trái tim đang cảm động của Thịnh Tuệ ngay lập tức bị sự xấu hổ thay thế, trong ánh ráng chiều, vành tai cô lặng lẽ đỏ ửng: “…Vậy anh muốn thế nào?”
Người đàn ông vẫn đang nắm bàn tay trái của cô, lòng bàn tay vuốt v e chiếc vòng làm bằng dây đỏ, trầm ngâm một lát: “Có qua có lại, xem như bà Chu thiếu anh một nụ hôn nhé.”
Nhìn thấy Thịnh Tuệ kinh ngạc mở to hai mắt vì lời nói vô lý của mình, Chu Thời Dư cong môi, giọng điệu có chút xấu xa cặn bã:
“Hoặc là lần sau khi anh muốn hôn em, em ngoan ngoãn một chút.”

“Cô giáo Thịnh, 5 rưỡi chiều nay chị rảnh không, em có 2 vé xem phim này.”
Thứ hai, giờ nghỉ trưa tại nhà ăn, Tề Duyệt đưa cho Thịnh Tuệ 2 vé xem phim: “Em với chồng có kế hoạch khác rồi, nhưng không muốn vé bị lãng phí, chị rủ bạn chị đi cùng đi.”
Thịnh Tuệ nhận vé xem phim, thấy trên vé ghi tên bộ phim mình không biết: “À, cảm ơn em.”
Tề Duyệt cười xua tay nói không cần: “Không có gì, mọi ngày chị đều quan tâm em mà, đến lúc em đáp lễ rồi.”
 
Sau khi ăn xong Thịnh Tuệ nhắn tin cho Tiêu Mính trước.
[Tiêu Mính: Xin lỗi cưng nha, đêm nay tớ phải tăng ca rồi.]
[Tiêu Mính: Sao cậu không hỏi đối tượng xem mắt của cậu á? Hai người còn chưa đi hẹn hò à?]
“……”
Thịnh Tuệ nhìn dòng cuối cùng trong khung chat mà rơi vào trầm tư, cô nhận ra mình và Chu Thời Dư ngoại trừ buổi hẹn ăn tối hôm xem mắt và đi dạo bãi biển tối qua thì khi gặp nhau chỉ toàn ở trong nhà chứ chưa hẹn hò lần nào.
Vì thế cô nhắn tin hỏi Chu Thời Dư: [Đồng nghiệp cho em 2 vé xem phim, suất chiếu lúc 5 giờ rưỡi chiều nay, anh muốn đi xem không?]
Cô nhắn xong liền chụp ảnh hai tấm vé qua để anh biết đó là phim gì.
Không đợi cô click mở camera, di động hơi rung rung, là Chu Thời Dư trả lời.
[Chu: Bà Chu muốn rủ anh đi xem phim sao]
[Chu: Được thôi]
Cuộc đối thoại quá quen thuộc, Thịnh Tuệ vô thức nghĩ đến sự nhầm lẫn khi hai người nhắn tin lần đầu tiên với nhau.
Khi đó cô nhầm Chu Thời Dư thành đối tượng xem mắt (Chu Kỳ), cô lạnh lùng nhắn một tin thông báo cho anh ta, ai ngờ Chu Thời Dư không hề do dự mà đồng ý với lời mời đó.
Khi đó cô không đi sâu vào nguyên nhân, nhưng bây giờ ngẫm lại các hành vi của Chu Thời Dư, không khó để người ta tò mò tự hỏi xem rốt cuộc từ khi nào anh lại quyết tâm kết hôn với cô.
Tính cách của Thịnh Tuệ vốn dĩ không dò hỏi tới cùng, bỗng cô phát hiện từ trước đến nay anh toàn gọi điện thoại trả lời, bây giờ lại gửi tin nhắn, khi cô hỏi anh thì mới biết là anh đang mở họp.
[SS: Các anh mở họp cũng được phép nhắn tin sao?]
[Chu: Theo quy tắc là không được.]
[Chu: Nhưng không ai có thể quản được anh nên anh có thể nhắn.]
“…..”
Cuộc trò chuyện giữa hai người không còn xa lạ và khách sáo như lần đầu tiên, Thịnh Tuệ đọc các dòng tin nhắn làm ra vẻ đứng đắn kia, cong môi cười khẽ, cô xem như Chu Thời Dư đã đồng ý lời mời cùng đi xem phim.
Gần đến giờ tan học, Thịnh Tuệ và Tề Duyệt đang cho học sinh xếp thành một hàng thì Chu Dập – cậu nhóc ngồi ở cuối lớp – đột ngột hét lớn.
Cậu bé không nói lời nào, chỉ bất động ngồi yên tại chỗ, hai tay điên cuồng gãi đầu, Tề Duyệt đứng gần đó vội vàng ôm lấy cậu, cố gắng ngăn cậu lại.
Thịnh Tuệ nhớ lại những hành động hay gặp nhất vào các ngày bình thường của Chu Dập, cô theo bản năng nhìn bức tường ngay trước mặt cậu bé, phát hiện chiếc đồng hồ hay treo trên tường hiện tại không còn ở đó.
Cô vội vàng quay đầu lại hỏi: “Đồng hồ treo tường đâu?”
“…..

Hả? Trong, trong tủ đựng đồ!”
Cô bước nhanh hai, ba bước đến tủ đựng đồ ở góc, nhanh chóng mở cửa tủ rồi lục tìm chiếc đồng hồ đã dừng hoạt động do hết pin.
Không chút do dự, cô điều chỉnh thời gian đến bốn giờ rưỡi, bắc một chiếc ghế đẩu rồi treo đồng hồ về vị trí ban đầu.
Tiếng hét chói tai cuối cùng cũng dừng lại, Chu Dập đờ đẫn nhìn đồng hồ, mười giây sau, cậu cúi đầu thu dọn cặp sách, yên lặng đứng ở cuối hàng.
Thịnh Tuệ biết đây là hành vi rập khuôn điển hình của trẻ tự kỷ nên quay lại trấn an cô đồng nghiệp mới: “Không sao đâu, ngày mai chị sẽ mang cục pin mới đến.”
Tề Duyệt kinh ngạc trước sự quan sát nhạy bén của cô, liên tục tặc lưỡi: “Cô giáo Thịnh, em càng lúc càng khâm phục chị đấy.”
Hôm nay dì bảo mẫu đó vẫn đến đón Chu Dập, Thịnh Tuệ mải nhìn hai bóng người một cao một thấp cho đến khi họ lên xe rời đi, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc.
Cô chưa bao giờ gặp cha mẹ của Chu Dập, tuy cô nhận ra Chu Thời Dư rất coi trọng đứa em trai này, nhưng hai anh em họ không sống cùng nhau.
Vậy bình thường Chu Dập sống cùng với ai? Dì bảo mẫu hay đi đón đó sao?
 
Mang theo sự ngờ vực, cô bắt taxi đến trung tâm mua sắm nơi có rạp chiếu phim.

Thịnh Tuệ đi thang máy lên tầng 5, lúc bước ra, cô nghe thấy bốn cô nữ sinh nhỏ giọng thảo luận sôi nổi:
“Có thấy anh chàng đẹp trai đang gọi điện thoại trong góc kia không, gương mặt vô cùng đẹp luôn, không phải nghệ sĩ thật đấy à?”
“Nếu là nghệ sĩ thì đã nổi tiếng từ lâu rồi, tớ không kìm được nên vừa chụp lén một tấm đó.

Mới là ảnh thô chưa qua chỉnh sửa mà bùng nổ hơn cả idol của tớ.”
“Mau cho tớ xem ——”
Tiếng bàn tán nhỏ dần vì Thịnh Tuệ bước vào sảnh rạp chiếu phim, cô ngay lập tức nhìn vào góc mà các cô gái nhắc đến, xuyên qua đám đông đang đi tới đi lui quả nhiên nhìn thấy Chu Thời Dư.
Đứng một mình trong góc phòng bán vé, người đàn ông như hạc giữa bầy gà, anh mặc một bộ vest công sở cao cấp, ánh đèn trên đầu chiếu một tia sáng làm nổi bật đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh, lúc này anh đang rủ mắt gọi điện thoại, trên tay đang cầm chiếc điện thoại màu đen.
Hóa ra người mà những cô gái đó nhắc đến quả thật là Chu Thời Dư.
Thịnh Tuệ đang định tiến lên chào thì thấy anh đột nhiên cau mày, giọng điệu bình bình lạnh lùng: “… Cậu thật phiền phức ——”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Chu Thời Dư giơ tay nắm lấy cánh tay cô, kéo Thịnh Tuệ vào lòng, giọng điệu trở nên ôn hòa chỉ trong tích tắc: “Cẩn thận.”
“……”
Thịnh Tuệ quay sang nhìn người đàn ông lỗ m ãng suýt nữa va phải mình, sau đó nghe thấy tiếng rống to trong điện thoại Chu Thời Dư:
“Chu Thời Dư cậu thế mà có phụ nữ à! Cậu kết hôn thật rồi hả?! Hồi đó không phải cả hai cùng nhau nói cả đời sẽ theo chủ nghĩa không kết hôn sao, ai lấy vợ thì sẽ làm chó?!”
Trả lời cho một tràng gào rống là tiếng cúp máy quyết đoán của Chu Thời Dư.
“Là Khâu Tư.” Chu Thời Dư lời ít ý nhiều mà giải thích: “Bữa xem mắt lúc trước, hai người đã gặp ở nhà hàng.”
Bị chồng mình nhắc tới cuộc xem mắt của mình và người đàn ông khác, Thịnh Tuệ không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, cô lấy vé xem phim ra, nói sang chuyện khác: “Vừa rồi anh ấy mới nói anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn hả?”
“Là không kết hôn với người khác.”
Chu Thời Dư lấy cuống vé từ tay Thịnh Tuệ rồi hỏi: “Em muốn ăn chút bắp rang không?”
“Không đâu.” Thịnh Tuệ lắc đầu, cô nhìn máy bán bắp rang sau quầy bán vé cách đó không xa, hơi tiếc nuối mà than nhẹ: “Em không được ăn nhiều, còn dư lại vứt đi lãng phí —— “
Đối diện với với ánh mắt cười của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ khựng lại, sau đó nghe anh chậm rãi nói:
“Nhưng mà giờ em có ông xã rồi.”
“……”
Cuối cùng Thịnh Tuệ cầm một phần bắp rang đi vào rạp chiếu phim, mãi cho đến khi ngồi xuống, hai má của cô vẫn còn ửng hồng.
Ông xã.
Sao Chu Thời Dư có thể gọi trơn tru như vậy chứ.
Sau khi bước vào, cô nhận ra Tề Duyệt đã đặt phòng dành cho cặp đôi, mỗi hàng có năm chiếc ghế dài, mỗi chiếc ghế chỉ vừa đủ cho hai người ngồi, giữa các ghế có vách ngăn để che.
Nói cách khác, cách bố trí như vậy là để các cặp đôi dễ dàng thân mật.
 
Có lẽ hôm nay là thứ hai, lúc này lại là giờ cơm tối, mãi cho đến khi phim bắt đầu chiếu cũng chỉ có hai cặp đôi, tính cả Chu Thời Dư và Thịnh Tuệ.
Đúng như dự kiến, bộ phim về đề tài tình yêu, tình tiết có hơi cũ và sáo rỗng, sau mười phút mở đầu Thịnh Tuệ đã đoán được kết thúc, nhưng ai ngờ năm phút sau, nam nữ chính trên màn ảnh đột nhiên hôn lưỡi trong phòng ngủ.
Nhân vật chính nồng nhiệt nằm hôn nhau, bờ vai trắng trẻo lộ ra một nửa, đầu giường rung rung, bàn tay nắm chặt ga trải giường, màn hình trắng nhòe nhòe khiến sự tưởng tượng của người xem kéo dài vô hạn.
……..

Hóa ra là xem cảnh này.
“Thịnh Tuệ thiếu nhạy bén nên nhận ra muộn màng, cô tự hỏi cảnh hôn thân mật trên màn ảnh còn bao lâu nữa sẽ kết thúc thì bên tai truyền đến tiếng nước chép chép vì cặp đôi ngồi hàng ghế đầu  
đang hôn nhau.”
Cô và Chu Thời Dư vào phòng muộn, cặp đôi đó chắc tưởng rằng mình đã bao cả phòng, nhanh chóng ôm hôn không kiêng nể gì.
Trong tức khắc, nhân vật chính của bộ phim và cả khán giả như muốn nỗ lực hành động cho Thịnh Tuệ thấy giữa những người yêu nhau thì nên hôn môi như thế nào.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Chu Thời Dư đã biết còn cố tình hỏi, giọng trầm thấp ám muội của anh vang lên, trong giây lát Thịnh Tuệ bỗng cảm thấy nửa người bên trái của mình như bị tê dại.
Cô nghiêng người đối diện với cặp mắt thâm sâu, ung dung của anh trong bóng tối, cố hạ giọng nói nhỏ: “….

Tiếng động của hai người họ lớn quá.”
Nói xong cô nhìn cặp đôi đang hôn môi không coi ai ra gì ở phía trước.
Nghe cô lên án, anh ngồi thẳng lên nhìn hàng phía trước, sau vài giây, anh híp mắt suy tư: “Thông thường trong lĩnh vực kinh doanh, nếu gặp phải đối thủ có thủ đoạn dơ bẩn thì chỉ có một giải pháp thôi.”
“—— đó là phải làm lớn hơn họ.”
Ánh sáng trên màn hình làm lộ ra vành tai ửng đỏ của Thịnh Tuệ, trước khi cô hiểu anh nói gì, Chu Thời Dư đã vòng tay phải qua ôm lấy eo thon của cô, để khoảng cách giữa hai người càng thêm khăng khít.
Nghe thấy tiếng thở nhẹ của Thịnh Tuệ, đôi môi mỏng của Chu Thời Dư mạnh mẽ áp vào vành tai cô, anh lại ga lăng lịch thiệp mà hỏi:
“Bà Chu còn thiếu một nụ hôn, em có muốn thử ở ngay đây không?”
Bàn tay Chu Thời Dư hơi dùng sức, Thịnh Tuệ không chút phòng bị dán chặt vào cơ thể anh, khi đôi môi cô sắp đụng phải cằm anh, đồng tử hơi co lại, cô bỗng chốc hoàn hồn cuống quít nghiêng mặt đi.
Ai ngờ cô không còn nơi nào để chống tay, trong bóng tối cô hốt hoảng đè thẳng vào phần đùi trong của anh, trọng tâm không cân bằng, nửa thân trên của cô đổ xuống.
Mái tóc dài của Thịnh Tuệ xõa tung, tay bám vào bẹn của Chu Thời Dư, khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ươn ướt, đôi môi đỏ mọng hơi mở như muốn nói.
Tư thế này thật sự quá gay go.
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ không hề ý thức được đôi mắt đen đằng sau mắt kính càng thêm sa sầm, cô chưa thẳng người dậy đã vội vàng mở miệng, nhưng lại quên không lựa lời để nói:
“Đây là nơi công cộng mà, có một số việc không thể làm đâu.”
“……”
Thịnh Tuệ tưởng lời cảnh cáo của mình có hiệu quả, vì cô vừa dứt lời, Chu Thời Dư buông tay đang giam lấy vòng eo cô ra, cho đến khi cô ngồi thẳng dậy, anh cũng không nghiêng mặt qua nhìn.
Anh chỉ là đang yên lặng chờ cô sửa sang lại quần áo tóc tai, sau đó mới nắm lấy cổ tay cô, im im một lúc rồi khàn giọng nói:
“Ừ, vậy chúng ta làm trong xe.”
Thịnh Tuệ nhất thời không hiểu chữ “ừ” mà anh vừa trả lời mình, nghi hoặc: “Hả?”
“Bộ phim này anh xem rồi.” Chu Thời Dư mặt không đổi sắc mà bịa chuyện: “Lát sau nam nữ chính sẽ hôn môi bốn lần, còn có thêm ba cảnh giường chiếu nữa.”
Anh liếc nhìn cặp đôi ở hàng ghế trước vẫn đang hôn nhau, vắt áo khoác lên trên cánh tay, như thể sắp rời khỏi ghế: “Với lại, phim vừa chiếu được 3 phút, chàng trai ở hàng ghế phía trên đã quay đầu lại thấy chúng ta rồi, khả năng cao là họ sẽ không dừng lại đâu.”
“Cho nên…” Giọng Chu Thời Dư hơi trầm khàn, mắt kính vừa vặn che khuất ánh mắt đang cháy rực như đuốc của anh, anh dùng đầu ngón tay xoa xoa phần xương nhô ra trên cổ tay của Thịnh Tuệ:
“Em ở lại đây nhìn bọn họ hay là lên xe làm cùng anh?”
 
------oOo------
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.