Mùa Xuân Của Anh

Chương 43: “chúng Ta Là Cặp Đôi Trời Sinh Anh Chỉ Cần Học Cách Yêu Em Hạnh Phúc Sẽ Nằm Trong Tầm Với”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Bất kể là tỏ tình hay cầu hôn, đây đều là lần đầu tiên Thịnh Tuệ trải nghiệm.
 
“Em không phải là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất, em không giỏi việc nhà, khả năng kiếm tiền cũng không mạnh, kinh nghiệm cũng ít ỏi, nhưng em là người rất dễ ở chung, dù em hơi chậm chạp và bướng bỉnh nhưng sau khi nghĩ thông suốt thì em sẽ sửa lỗi rất nhanh.”
Lời tỏ tình đều là ngẫu hứng, toàn bộ lời nói cũng chưa từng được soạn sẵn trong đầu, nhưng Thịnh Tuệ lại nói ra cực kỳ trôi chảy, giọng điệu gấp gáp như sợ bị cướp lời: “Hôm qua em đã nói dối rằng mình tăng ca.

Thực ra là em đến cửa hàng trang sức để chọn một cặp nhẫn đôi.”
Nhớ đến bản thân mình luôn bối rối trong suốt quá trình mua nhẫn, Thịnh Tuệ cong mi cười nói: “Ai ngờ khi bước vào cửa hàng, em mới biết được chuyện quan trọng là để mua được nhẫn cưới thì em cần phải đo trước kích cỡ ngón tay, nhẫn làm theo yêu cầu cần phải đặt trước đó nửa năm, chứ không phải có tiền là mua được.”
Chu Thời Dư cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ có đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc không ổn định trước mặt.

Anh chợt nhớ tới sự chủ động ​​khác thường của cô đêm qua, đôi mắt đen sau cặp kính vô cùng dịu dàng.
Anh dùng ngón trỏ lau đi vết nước trên khóe mắt Thịnh Tuệ, thấp giọng nói: “… Cảm ơn em, anh rất cảm động.”
Thịnh Tuệ khụt khịt ngẩng đầu lên, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc với anh, giọng điệu có chút ngang ngược: “Mẫu đặt làm theo yêu cầu mất nhiều thời gian quá, em không thể chờ thêm được nữa nên đã mua mẫu có sẵn.

Anh không được ghét nó đâu đấy.”
Cô đưa hộp nhẫn đã mở ra về phía trước, bên trong có hai chiếc nhẫn nạm kim cương của hãng C, xung quanh nhẫn được thiết kế với những “đinh ốc” – là kiểu dáng bên trong vòng tròn có một thanh ngang.
Chị nhân viên nói với em là thiết kế ‘đinh ốc’ tượng trưng cho ‘khóa chặt tình yêu’.” Thịnh Tuệ nhẹ nhàng giải thích với Chu Thời Dư, rồi nói thêm:
“Nhưng em thích nó đại diện cho ‘phép trừ’ hơn.”
Trên mặt Chu Thời Dư hiện lên vẻ khó hiểu hiếm thấy: “Phép trừ?”
“Trước kia em luôn hỏi lý do kết hôn của anh, cho dù anh đã trả lời đáp án là ‘thích hợp’ song em vẫn tiếp tục tìm kiếm những khía cạnh cụ thể mà cả hai phù hợp với nhau.”
“Cho nên phép trừ cũng rất tốt…” Cảm xúc của Thịnh Tuệ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu: “Bởi vì khi em trừ đi những yếu tố khác, lý do mà em lựa chọn kết hôn chỉ xuất phát từ thích mà thôi.”
“Chu Thời Dư, em thích anh, vậy nên em mới sinh ra suy nghĩ kết hôn với anh.”
Thịnh Tuệ nhẹ nhàng dụi mặt mình vào lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của Chu Thời Dư, lặp lại câu hỏi trước đó:
“Dựa trên lý do nông cạn như vậy, anh có muốn cân nhắc đến việc kết hôn với em không?”
Đáp án cho câu hỏi này vốn đã được biết trước khi câu hỏi được thốt ra.
Người thiếu cảm giác an toàn sẽ mang lại cho người khác cảm giác an toàn nhất, Thịnh Tuệ hy vọng Chu Thời Dư biết thái độ của cô hơn là nghe câu trả lời khẳng định của anh.
Ít nhất thì cô không muốn anh phải bận tâm đoán mò nữa.
“Dựa trên ‘thích’ thì không bao giờ là nông cạn cả.”
Chu Thời Dư giơ bàn tay đang đặt trên khuôn mặt của cô lên, dùng ngón tay vẽ những đường nét trên khuôn mặt của cô, từ đôi mắt sáng như sao, đến chiếc mũi thẳng, cuối cùng là đôi môi ẩm ướt mềm mại: “Trao trái tim của mình cho người khác là chuyện đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất và khó hiểu nhất trên đời — Điều này có nghĩa là em giao toàn quyền lên tiếng cho đối phương.”
“Còn anh thì sao?” Thịnh Tuệ bình tĩnh nhìn Chu Thời Dư, đôi môi mỏng của cô chạm vào đầu ngón tay của anh vài lần.

“Anh là người lý trí như vậy, đã biết rõ mà cố ý mạo hiểm sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Chu Thời Dư rủ mắt xuống trầm giọng cười, từ trong hộp nhẫn anh lấy ra mẫu nhẫn nữ có kích cỡ nhỏ nhắn hơn: “Chuyện anh động lòng với em, anh không bao giờ có thể khống chế được.”
“Mà là anh vui vẻ chịu đựng, sa vào trong đó.”
Anh nắm tay phải của Thịnh Tuệ đặt vào lòng bàn tay mình, vẻ mặt rất trang trọng thành kính khi đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
Cuối cùng, Chu Thời Dư hôn lên mu bàn tay Thịnh Tuệ, giọng nói vẫn ấm áp như thế: “Thịnh Tuệ, anh rất yêu em.”
“……”
Kích cỡ của chiếc nhẫn vừa vặn hơn mong đợi, khi Thịnh Tuệ nhìn vào hai chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út của họ, lại một lần nữa cô cảm nhận được sự kiên trì của mình vào đêm hôm qua.
Để đạt được hiệu ứng hình ảnh tốt nhất, trong đại sảnh ngoại trừ máy phun sương tạo mây, máy tạo độ ẩm và đèn chiếu sáng thì không còn đồ gì khác.
Thịnh Tuệ muốn nhìn đám mây lượn lờ thêm vài lần nữa, không tha thiết chuyện rời khỏi phòng.

Cô đứng cả ngày nên giờ đã mỏi chân, đang muốn dựa vào tường nghỉ ngơi thì bị Chu Thời Dư bế ngang đi đến ven tường.
Đúng là ở nhà mình thì càng trở nên tùy ý.

Anh ngồi sát tường, vì không muốn Thịnh Tuệ bị cảm lạnh nên anh để cô ngồi lên đùi mình với tư thế lưng cô dán sát vào ngực anh.

Anh ôm cô gái mảnh khảnh cao gầy vào lòng.
Máy tạo sương khói tiếp tục vận hành, những đám mây có hình dạng khác nhau cứ tiếp tục hình thành rồi tiêu tan.

Thịnh Tuệ nhìn toàn bộ quá trình cứ lặp đi lặp lại không chớp mắt, cô tựa vào ngực Chu Thời Dư, cảm thán thật thần kỳ:
“Đến giờ em cũng không dám tin, làm sao có thể làm được chuyện này thế?”
“Nguyên lý dựa trên những kiến thức vật lý cơ bản.” Chu Thời Dư tựa đầu vào vai cô, chuyên tâm ngắm nhìn bàn tay phải của Thịnh Tuệ, ngón tay anh lướt qua chiếc nhẫn mới toanh trên ngón áp út của cô, cẩn thận vuốt v e: “Chỉ cần tính toán nhiệt độ, độ ẩm và ánh sáng trong phòng, đảm bảo căn phòng không được thông gió thì có thể đạt được hiệu quả mong muốn.”
Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cầm bằng tay trái, hướng máy ảnh vào mười ngón tay đan vào nhau của hai người họ rồi nhấn nút chụp.
Thịnh Tuệ bị âm thanh chụp ảnh làm cho chú ý.

Cô cúi đầu nhìn chiếc điện thoại màu trắng mà Chu Thời Dư đặt trước mắt mình.

Anh dùng bàn tay với khớp xương rõ ràng mở vòng bạn bè ra, chọn mấy bức ảnh mình vừa chụp, nhưng vẫn chưa bấm vào nút đăng màu xanh ở góc trên bên phải.
“Anh muốn đăng lên vòng bạn bè.”
Đang lúc cô khó hiểu thì nghe tiếng anh thấp giọng nói chuyện bên tai, hơi thở nóng bỏng ám muội phả vào xương tai cô, nhắc nhở thẳng thắn: “Đây cũng là lần đầu tiên anh đăng lên vòng bạn bè.”
Mới đầu Thịnh Tuệ sửng sốt, vài giây sau cô chợt bừng tỉnh, lấy điện thoại trong túi ra, mở vòng bạn bè và làm động tác tay OK, ý bảo cô đã sẵn sàng bấm nút like rồi.
 
Ngay khi vòng bạn bè của Chu Thời Dư hiện ra bài đăng đó, cô bất ngờ trở thành người đầu tiên bấm nút like.

Sau khi đập tay với anh như thể mình đã thắng trận, Thịnh Tuệ bỗng nhận ra rằng số tuổi hai người cộng lại đã hơn năm mươi rồi.

Thật là ngớ ngẩn biết bao.
“Có thể nói thật không…” Thịnh Tuệ cười khẽ thành tiếng, cô ngoan ngoãn để anh nắm lấy tay mình, quay lại nhìn anh:
“Chu Thời Dư, đôi khi em cảm thấy anh thật là trẻ con.”
Lần trước cô đăng lên vòng bạn bè, cô bỗng phát hiện một người trông có vẻ cực kỳ bình tĩnh và đáng tin cậy lại vô cùng tính toán trong một số điều vụn vặt, giống như một đứa trẻ mẫu giáo tranh giành xem ai có bông hồng đỏ nhiều nhất.
“Người khôn ngoan không bao giờ rơi vào bể tình.” Chu Thời Dư chạm ngón tay của mình vào hàm dưới của Thịnh Tuệ, khiến cô phải nâng cổ lên, anh cúi đầu hôn xuống.
“Là trẻ con trước mặt người mình thích, anh cho rằng đó là là một đức tính đẹp đáng được khen ngợi.”
Anh nhận ra lợi ích của việc yêu thầm được đưa ra ánh sáng, thậm chí còn nhanh chóng học cách lợi dụng chuyện này: “Bà Chu nên khen ngợi anh nhiều hơn.”
Thấy giọng điệu của Chu Thời Dư thoải mái, vẻ mặt không mấy để ý, Thịnh Tuệ cuối cùng cũng có thể hỏi ra vấn đề mà cô thấy tò mò nhất:
“Có thể hỏi chút không, rốt cuộc là anh thích em từ khi nào thế, từ cấp ba hả?”
“Đúng thật là thời cấp ba anh đã không có ý tốt…” Chu Thời Dư rủ mắt tránh ánh nhìn chăm chú của cô: “Về phần anh thích em từ khi nào thì anh cũng không rõ ràng lắm.”
“Nếu nhất định phải nói…” Anh trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên cong môi mỉm cười:
“Có lẽ là lâu hơn em nghĩ.”
Thịnh Tuệ muốn hỏi tiếp, nếu anh thích cô tại sao lại không bao giờ đến tìm cô, nhưng sau đó cô lại nghĩ đến chuyện suốt thời cấp ba cô chỉ chuyên tâm học hành và lo lắng làm sao để bệnh tiểu đường của mình không bị ai phát hiện, có vài chàng trai tỏ tình với cô nhưng cô đều uyển chuyển từ chối không chút do dự.
Nhờ ngoại hình và điều kiện cá nhân, cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Lý do cô độc thân cho đến nay, xét cho cùng đều là do Thịnh Tuệ từ chối mở lòng với tất cả mọi người.
Không cần phải nói, cho dù lúc đi học Chu Thời Dư có thổ lộ tình cảm của mình với Thịnh Tuệ thì kết quả vẫn là thất bại như những người kia.
Thịnh Tuệ đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện hồi trước, đồng tử hơi co lại: “Vậy là, lần trước anh nói anh chọn Đại học Thượng Hải làm nguyện vọng đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học bởi vì anh muốn làm bạn học với một người…”
“Anh không muốn trì hoãn việc học thời cấp ba của em, nên anh nghĩ mình đến trường đại học trước để biết đường đi nước bước thì cũng không tồi.”
Khi kể về quá khứ, Chu Thời Dư luôn giữ vẻ điềm tĩnh không đổi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sau năm nhất, gia đình đã giúp anh xử lý chuyện nghỉ học, ép anh ra nước ngoài.”
“Một đời người luôn phải trải qua những cảm giác tiếc nuối.” Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, an ủi: “Hơn nữa, em cũng nên mừng cho anh.”
Thịnh Tuệ khó hiểu, vì bị anh nhéo mặt nên giọng nói không được tròn vành rõ chữ: “Tại sao?”
“Hầu hết mọi người trên thế gian đều khó tìm được tình yêu cả đời.” Chu Thời Dư rủ mắt xuống, dùng ánh mắt miêu tả bộ dáng của cô lúc này, cúi đầu hôn vào giữa hai lông mày của Thịnh Tuệ: “Mà anh là người được trời cho may mắn.”
“Chúng ta là cặp đôi trời sinh.

Anh chỉ cần học cách yêu em, hạnh phúc sẽ nằm trong tầm với.”

Cuối cùng, cả hai đều từ bỏ ý định chuyển đến nơi ở mới.
Mặc dù biệt thự ở Thành Tây quả thực rất gần trường học, lại có máy tạo mây khiến Thịnh Tuệ nhớ mãi không quên, nhưng diện tích của căn biệt thự này quá lớn, Thịnh Tuệ cảm thấy trong một thời gian khá lâu cô sẽ xem nơi này như một địa điểm tham quan thay vì một nơi sinh hoạt hàng ngày.
Quan trọng hơn là, ngôi nhà mà cô và Chu Thời Dư hiện đang sống có rất nhiều kỷ niệm của hai người bọn họ.

Cô là một người hoài niệm, vấn vương tình xưa nghĩa cũ, một khi đã quyết định chọn người và sự vật, cô sẽ không thay đổi trừ trường hợp bất đắc dĩ.
May sao việc chuyển nhà chỉ là lý do Chu Thời Dư dụ cô tới đây, anh không hề vương vấn căn biệt thự này, thấy Thịnh Tuệ không muốn ở đây vậy nên anh đương nhiên tôn trọng ý kiến ​​của cô.
Người ta nói: một chút xa cách sẽ càng l@m tình cảm mặn nồng.

Ban ngày không gặp nhau vài tiếng đồng hồ cũng có thể coi là “xa cách”.

Hai người là vợ chồng mới cưới, vừa mới mở lòng với nhau, trên đường lái xe về nhà, bề ngoài không thấy hai người có gì khác biệt nhưng thực ra cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình.
Đôi khi Thịnh Tuệ cảm thấy thật kỳ diệu.
Hai mươi bảy năm qua cô không màng chuyện gì thú vị, cô khô cằn tựa như hoang mạc, nhưng khi gặp Chu Thời Dư cô lại hóa thành dòng suối róc rách, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ biết đó là một dòng chảy vô tận.
Chu Thời Dư vốn là lữ khách đi tìm nước uống, anh nán lại bên dòng suối rất lâu không chịu rời đi, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng tìm được dòng suối trong vắt, khắp các khớp ngón tay đều ướt đẫm, anh còn liên tiếp cúi đầu xuống nếm thử mùi vị của làn nước trong lành.
Thịnh Tuệ kinh hãi ngăn cản, lại được anh cho biết dòng suối này có bao nhiêu ngọt lành, sau đấy cô bị anh lừa gạt đến nỗi tin là thật.
Cô chỉ có thể từ chối hôn môi, khi tay phải của cô bị Chu Thời Dư nắm lấy, cô nghe thấy Chu Thời Dư đột nhiên cười cười: “Nhẫn nên đeo ở tay trái.”
Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, Thịnh Tuệ nghi hoặc nhìn hai người đều đeo nhẫn ở bàn tay phải, rồi bỗng nghe thấy giọng anh nặng nề nói: “Bây giờ thật sự không tiện.”
“……”
Thịnh Tuệ ngơ ngác không hiểu ý của anh, cô do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: “… Thực ra còn một cách khác, không cần đổi tay đeo nhẫn cũng có thể làm được.”
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc và thấu đáo, Chu Thời Dư hơi nhướng mày, đang định hỏi đó là cách gì thì thấy Thịnh Tuệ vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, cúi đầu, động tác chậm rãi xa lạ, nhưng lại không có xíu vẻ chán ghét nào hiện ra trên mặt cô.
“Bé ngoan, em đừng như vậy nữa.” Thái dương Chu Thời Dư giật giật hai cái, lập tức kéo cô vào lòng mình:
“Anh chưa dạy em cái này mà, em học từ đâu vậy?”
“… Anh coi em là một đứa trẻ con cái gì cũng không hiểu thật đấy à?” Tay anh hơi dùng sức, Thịnh Tuệ nhất thời cảm thấy mờ mịt: “Em tưởng… anh sẽ thích.”
Trong số ít kiến thức căn bản của Thịnh Tuệ, cô tưởng chỉ cần anh là đàn ông thì sẽ thích chuyện này.
Lần đầu tiên Chu Thời Dư không trả lời được câu hỏi của Thịnh Tuệ.
Thậm chí anh không thể phân biệt được liệu Thịnh Tuệ có hiểu ý nghĩa đó hay không.
Bình thường cô là một người mặt đỏ tai hồng khi hai người hôn môi, vậy mà với chuyện này có thể nói đúng lý hợp tình, trong đôi mắt trong veo thanh thuần phản chiếu những nghi hoặc chói lọi.
Cô là người anh đặt ở đầu quả tim, bảo vệ hơn mười năm trời.

Chu Thời Dư từ lâu đã quen với việc tự đặt bản thân mình ở vị trí thấp, phục vụ người anh yêu là điều hợp lý hợp tình, nếu đổi ngược lại thì là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Điều này giống như những tín đồ sinh ra để phủ phục dưới chân thần linh, quỳ lạy thành kính là sứ mệnh cả đời, ngay cả việc theo đuổi một chút bình đẳng nhỏ nhất cũng là báng bổ niềm tin tín ngưỡng.
Nhưng làm sao Thịnh Tuệ biết được điều này?
Cô chỉ cần được hôn mấy cái là có thể quên đi tất cả những chuyện vừa rồi.

Cuối cùng, khi cô được bế vào phòng tắm rồi quay trở lại, khóe mắt cô nhìn thấy Chu Thời Dư cúi xuống lấy chiếc điện thoại màu trắng trên tủ đầu giường.
Thịnh Tuệ uể oải dựa vào giường, ánh mắt dõi theo bờ vai rộng eo thon của anh biến mất sau cửa phòng tắm.
 
Lúc này anh lấy chiếc điện thoại màu trắng là để ghi lại điều gì đây?
Sau cuộc vận động kịch liệt, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo, Thịnh Tuệ chậm rãi chớp mắt vài giây, rủ mắt xuống nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay phải rồi lấy điện thoại ở dưới gối ra.
Cô và Chu Thời Dư đều sử dụng điện thoại của Apple, điều này rất thuận tiện cho người dùng gửi ảnh hoặc tin nhắn cho nhau.
Bấm vào app ghi nhớ, Thịnh Tuệ mím môi nhanh chóng gõ phím, sau khi xác nhận không ghi nhầm, cô gửi Airdrop qua, sau đó cô khóa điện thoại, nhìn khóe môi đang mím xuống rồi lại cong lên trên màn hình.
Lòng bàn tay cô rung rung, chứng tỏ đã gửi đi thành công, Thịnh Tuệ lại mở màn hình đọc nội dung trong app ghi nhớ:
【 Kết hôn ngày thứ 37:  Hôm nay Thịnh Tuệ quyết định cầu hôn, bởi vì ngày mai cô ấy sẽ càng thích Chu Thời Dư hơn.】
 
------oOo------
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.