Mùa Xuân Của Anh

Chương 45: “tuệ Tuệ Đêm Nay Muốn Chơi Kiểu Khác Đa Dạng Hơn Sao”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn
Nếu như khi nghe điện thoại Tiêu Minh hoạt bát như thỏ, thì sau khi cúp điện thoại chỉ có thể dùng câu "ngây ra như phỗng" để mô tả cô nàng.

".....Cậu nói xem, bây giờ tớ dùng cái chết tạ tội thì có được không?"
Mãi cho đến khi hai người xuống xe taxi, Tiêu Minh đứng trong làn gió đêm lạnh lẽo, cách đó không xa là khu chung cư cao cấp ở vùng trung tâm tài chính tấc đất tấc vàng, cô ấy nhìn Thịnh Tuệ bằng vẻ mặt tuyệt vọng:
"Sao lúc tớ đang phét lác cậu không bóp ch ết tớ ngay cho rồi!"
"Không sao đâu, hợp đồng đã ký xong xuôi rồi mà."
Thịnh Tuệ nén cười, an ủi chị em tốt, cô vỗ vỗ vai cô ấy: “Với lại Chu Thời Dư không đáng sợ như cậu nói đâu.” "Không đáng sợ như vậy á?"
Tiêu Minh nhớ lại câu chuyện cách đây không lâu, trong vòng một tuần cô ấy phải viết lại hơn mười mấy bản kế hoạch, bản thân như muốn gục ngã, cảm thấy trong miệng mình lấp đầy những câu chửi tục.
Nghĩ đến cái mạng nhỏ sắp không giữ được của mình, con người ta trước khi chết thường nói ra lời thật lòng.

Cuối cùng cô ấy chỉ cười ha ha hai tiếng: “Đấy là chỉ tốt với cậu thôi, được chưa?”
Nhưng Thịnh Tuệ nói cũng có lý, dù sao hợp đồng đã ký xong rồi, Chu Thời Dư không thể nào vì chuyện này mà hủy hợp đồng được.
Không cồn vẻ mặt như đưa đám nữa, trước khi chính thức đến thăm nhà, Tiêu Minh không quên mua một bộ kem dưỡng da đắt tiền từ cửa hàng bách hóa gần nhất.
"So với việc lấy lòng ông chủ, hiển nhiên lấy lòng bà chủ sẽ càng tiết kiệm chi phí hơn."
Lúc trả tiền, Tiêu Minh gượng cười, còn không quên tự khen mình: "Tớ đúng là một đứa lanh lợi."
Thịnh Tuệ đã khuyên cô nàng vài lần nhưng chẳng suy suyển được.

Cô bị vẻ mặt coi thường cái chết của cô bạn thản làm cho dở khóc dở cười, Thịnh Tuệ liên tục đảm bảo rằng tính tình của Chu Thời Dư rất tốt.
Nửa tiếng sau, Thịnh Tuệ dẫn Tiêu Minh đẩy cửa bước vào, lúc cô đang thay giày ở cửa, cô thoáng nghe thấy tiếng cắt nguyên liệu từ trong bếp truyền ra.
Khóe mắt cô rơi vào vật trang trí hình mèo trên kệ đặt chìa khóa, Thịnh Tuệ chợt nhớ ra Tiêu Minh bị dị ứng với lông mèo, vội vàng ngăn cản cô ấy khoan vào, còn cô nhanh chóng bế chú mèo vào phòng ngủ.
“Bình An đã vào phòng ngủ rồi.”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

Ngay lúc Tiêu Minh đang xấu hổ chào "Sếp Chu", Thịnh Tuệ quay đầu lại thì thấy Chu Thời Dư mặc đồ màu đen toàn thân đi tới, trong tay anh là một chén sứ và một cái chày gỗ, bên trong có màu xanh xanh, không biết anh đang chuẩn bị nguyên liệu gì.
"Cửa sổ mở được một lúc rồi, robot dọn nhà mới vừa hút hết lông mèo trên sàn.
“Đối lập hoàn toàn với vẻ bối rối của Tiêu Minh, người đàn ông vẫn ân cần và lịch sự khiến người ta không thể chê trách anh:
“Tuệ Tuệ nói chỉ cần cô không ôm mèo thì sẽ không bị dị ứng, thế nên trong nhà không dọn sạch toàn bộ."
"À, không cần, không cần, bệnh dị ứng của tôi không nghiêm trọng như vậy đâu."
Tiêu Minh liên tục xua tay, trong lòng có chút cảm động, cô ấy nghĩ chắc do trước đây mình có lòng dạ hẹp hồi, đối phương thật sự là người tốt: “Làm phiền sếp Chu thật.”
"Không phiền gì." Chu Thời Dư mỉm cười lịch sự, lại nhắc lại chuyện cũ: “Dù sao tôi và cô Tiêu cũng là ‘anh em tốt’ mà.” Tiêu Minh: “.....!” Đồ đàn ông "cẩu", cái tên này chắc chắn là gã đàn ông chó đội lốt sói!
Đã kết thù như vậy thì Tiêu Minh cũng lười khách sáo nữa, liên tục mắng chửi trong lòng...
Còn miệng thì lại không nhịn được mà nuốt nước bọt khi nhìn thấy bữa tối do Chu Thời Dư chuẩn bị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.