Mùa Xuân Của Anh

Chương 50: “cậu Ấy Muốn Khi Mùa Xuân Rực Rỡ Đến Mình Có Thể Gặp Lại Cô”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ nhìn mặt mình kỹ như thế này, hay nói đúng hơn là cô nhìn bóng hình của Chu Thời Dư trong mắt bản thân.
 
Hơn một nửa bức tranh được dùng để khắc họa khuôn mặt của cô: khuôn mặt mộc gầy nhưng mịn màng, khung cảnh bầu trời đầy mây dường như chìm trong ánh nắng chói chang khiến làn da trắng ngần của cô nhuốm chút má hồng.
Ngũ quan của cô không thể nói là sắc bén nhưng cũng có nhiều nét mềm mại cuốn hút đặc trưng của người đẹp phương Đông: đôi môi mỏng hơi cong, sống mũi thẳng, đôi mắt to tròn trong sáng với đồng tử màu nâu sậm thường thấy của người châu Á, ánh mắt long lanh gợn nước nhìn từ xa như chất chứa cả dải ngân hà.
Nhưng lần này nhìn vào đôi mắt cô, Thịnh Tuệ bắt gặp hàng trăm khía cạnh móp méo của nhân sinh.
Cô đứng ở ngã tư ngoái đầu nhìn lại, trong mắt cô phản chiếu con phố cũ với ổ gà dài vô tận, người đi đường vội vã qua lại và bóng dáng một chàng trai trẻ nổi bật giữa đám đông.
Đó là lần đầu tiên Thịnh Tuệ biết Chu Thời Dư ở tuổi mười chín trông như thế nào.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen lịch sự, vai rộng eo hẹp chân dài thẳng tắp, nếu không nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt anh lúc này, chắc chắn anh sẽ là kiểu người mà mọi người muốn đến làm thân.
Nhưng sự thật trong đôi mắt màu hổ phách của cô là khuôn mặt của chàng trai trẻ đầy vẻ sợ hãi, như thể trước mặt anh là một mãnh thú khát máu, giây tiếp theo nó sẽ nhào về phía trước và cắn đứt cổ anh.
Trong căn phòng bốn phía tối mịt, Thịnh Tuệ nhìn vẻ mặt sợ hãi khác thường của chàng trai, trong lòng cảm thấy có chút phản kháng nếu đặt người trong mắt cô và ba chữ “Chu Thời Dư” nằm ngay cạnh nhau.
Những ký ức phủ đầy bụi mơ hồ giống như thủy triều từ từ chảy ngược từng chút một.
Ngày cô quay lại trường nhận giấy báo nhập học, Thịnh Tuệ nhớ rất rõ cô đã vui mừng thế nào khi thoát khỏi cha mình, trên đường vui vẻ về nhà, cô định đến quán thịt nướng của dì Điền để chiêu đãi bản thân.
Lúc chỉ còn cách cửa hàng vài mét, cô nghe thấy tiếng ồn ào không ngừng ở đằng sau, khi quay lại thì thấy một đám đông đang vây quanh một chàng trai trẻ.
Đã quá lâu rồi nên Thịnh Tuệ không còn nhớ chi tiết, ấn tượng duy nhất của cô là chàng trai trẻ ở giữa đám đông ngấu nghiến nhét chuối vào miệng khiến cô liên tưởng đến một người sắp chết đuối không ngừng vùng vẫy và liều mạng mở miệng ra.
Thịnh Tuệ lại nghĩ tới ngày cô chạy đến bệnh viện một mình vì bị nhiễm toan ceton đái tháo đường (*), cô cũng đã khom lưng y như thế này, trước mắt trắng bệch, thở hổn hển như một con chó già.
(*)
Nhiễm toan ceton là sự tích tụ axit trong máu của người bệnh.
Tâm trí không tỉnh táo, cơ thể không thể kiểm soát, ngay cả nhận thức về cái chết cũng trở nên mơ hồ —— Cái gọi là bộ dạng xấu xí trong mắt người khác thực chất lại là bản năng hô hấp và sinh tồn của họ mà thôi.
Vì cô là một người nhút nhát, hoặc bởi vì cảnh tượng lúc đó quá quen thuộc, hoặc bởi vì người ta cứ lẩm bẩm “đồ điên”, “bệnh tâm thần” mà cô không dám nhìn mặt chàng trai trẻ.
Cuối cùng, cô đưa cho ông chủ số tiền còn dư lại trong túi, thấp giọng cầu xin ông ta đừng động thủ đánh người rồi quay lưng bỏ chạy.
Hóa ra người đó chính là Chu Thời Dư.
Vì sao anh lại đến? Là tới tìm cô chăng? Là muốn tới để nói cho cô biết rằng hai người bọn họ lại sắp trở thành bạn cùng trường sao?
Sau đó anh đã đi đâu? Có phải vì sự việc này mà anh đã thôi học và ra nước ngoài?
Gần mười năm trôi qua, khi Thịnh Tuệ đứng trước bức tranh lớn với nhiều đường nét bóp méo vặn vẹo, nhiều lần cô giơ đầu ngón tay định chạm vào Chu Thời Dư mười chín tuổi nhưng cuối cùng lại buông tay xuống.
Nếu lúc ấy cô không nhát gan yếu đuối, gặp chuyện chỉ biết trốn chạy như vậy thì tốt rồi.
Nếu lúc ấy cô tiến lên phía trước nắm lấy tay anh, dẫn anh về nhà thì tốt biết bao.
Nếu như, lúc ấy cô không quay đầu lại thì ổn rồi.
Chí ít bây giờ cô có thể tự lừa dối mình, tự an ủi bản thân mình rằng: “Không biết không có tội”.
“……”
Nụ cười trên môi trở nên chua xót, Thịnh Tuệ cụp mắt nhìn Bình An đang liên tục dụi đầu vào giá vẽ trong góc, cô bước tới ngồi xổm xuống.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo phía trên đầu, cô mơ hồ nhìn thấy vết ướt trên chân giá vẽ bằng gỗ, đột nhiên cúi đầu mỉm cười bất đắc dĩ.
Là bạc hà mèo (*) phải không? Ngâm nó vào nước rồi thấm ướt chân giá vẽ, Bình An sẽ ngửi mùi xông vào rồi dẫn dụ cô bước vô.
(*)
Bạc hà mèo (catnip): khi mèo hít vào sẽ gây cảm giác hưng phấn và tạo ảo giác.
Cô nên nghĩ ra từ sớm mới phải.

Chu Thời Dư vốn cẩn thận chu đáo như vậy, sao anh lại có thể bất cẩn đến mức quên đóng cửa chứ.
Vậy đêm qua lúc cô lén tháo dây đồng hồ thì anh vẫn luôn thức.
Thịnh Tuệ không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Đúng như mong muốn của cô, Chu Thời Dư đã tiết lộ tất cả sự thật và phơi bày những vết sẹo cho cô xem.

Thậm chí anh còn chu đáo cho cô đủ thời gian để suy nghĩ và đưa ra quyết định như mọi khi.
Cô bế Bình An rời khỏi thư phòng.

Thịnh Tuệ nhìn phong cảnh mùa xuân rực rỡ bên ngoài cửa, cảm giác không chân thật tựa như đã trải qua mấy đời.
Kim phút trên tường mới đi qua hai cọc to, thời gian chỉ mới trôi qua có mười phút nhưng cô cảm thấy cánh cổng thời gian dường như đã trôi qua mười năm.
Sau khi tiêm thuốc, Thịnh Tuệ vào bếp hâm nóng bữa ăn.

Trong khi chờ đợi, cô lấy điện thoại và giấy bút ra, mở khóa màn hình để tìm kiếm, bắt đầu viết từng nét lên tờ giấy trên mặt bàn.
Escitalopram oxalate: điều trị rối loạn trầm cảm.
Trilin hydrochloride: điều trị trầm cảm.
Depakine (còn được gọi là viên giải phóng kéo dài natri valproate): chống động kinh và chống hưng cảm.
Lamotrigine: thuốc chống hưng cảm, chủ yếu được sử dụng khi phát tác động kinh và các cơn co giật.
……
Hơn chục loại thuốc hoặc là chống trầm cảm hoặc là chống hưng cảm, cứ như xem người sử dụng là một quả bóng cao su đá chơi qua lại giữa hai cảm xúc cực đoan hoàn toàn trái ngược.
Trước mắt Thịnh Tuệ vẫn còn mơ hồ nhưng có rất nhiều chuyện trước đây cô không thể nghĩ ra, giống như những quả bông pom pom lộ ra sợi chỉ, động một phát là ảnh hưởng đến toàn bộ hình dạng của nó.
Ví dụ như có hai lần sắc mặt anh tái nhợt không rõ nguyên nhân, sự xuất hiện không đúng lúc của Lương Hủ Bách ở Kinh Bắc, dường như mọi chuyện đều để lại dấu vết từ lâu rồi.
Khi tìm kiếm Alprazolam, Thịnh Tuệ dùng đầu ngón tay vuốt màn hình giao diện và nhìn thấy công cụ tìm kiếm đề xuất một bài viết liên quan có tên là “thuốc điều trị rối loạn lưỡng cực”.
“… Rối loạn lưỡng cực còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm, là một chứng rối loạn tâm thần phổ biến gồm các giai đoạn hưng cảm hoặc hưng cảm nhẹ và các giai đoạn trầm cảm.”
“Trong giai đoạn hưng cảm, người bệnh thường phấn khích, nói nhiều, tràn đầy năng lượng.

Ngược lại, trong giai đoạn trầm cảm, người bệnh thường có biểu hiện mất cảm giác vui vẻ, giảm khả năng ngôn ngữ, dễ mệt mỏi và chậm chạp… Cảm xúc sẽ hạ xuống hoặc tăng vọt lặp đi lặp lại, luân phiên hoặc bất quy tắc.

Trường hợp nặng có thể xuất hiện các biểu hiện tâm thần đặc thù như ảo giác, hoang tưởng hoặc triệu chứng căng trương lực.”
“Bệnh rối loạn lưỡng cực có tỷ lệ tự tử cao nhất trong số các bệnh tâm thần, gấp 20-30 lần tỷ lệ tự tử của người bình thường, đồng thời tỷ lệ tái phát của rối loạn lưỡng cực lên tới 70%.

Có thể hiểu là người bệnh phải dùng thuốc suốt đời và có nguy cơ tái phát bất cứ lúc nào.”
“……”
Mãi cho đến khi trả tiền bước xuống xe taxi, đầu óc Thịnh Tuệ vẫn còn bị phần mềm tìm kiếm văn bản và dữ liệu thực tế làm cho quay cuồng.
Nếu những vết sẹo đêm qua khiến cô đau lòng thì mọi thứ cô đối mặt hôm nay chỉ khiến cô cảm thấy mờ mịt và không chân thực.
Là một bệnh nhân mắc bệnh tiểu đường – một căn bệnh mạn tính suốt đời, khi Thịnh Tuệ nhìn thấy hàng chục lọ thuốc trong tủ gỗ, phản ứng đầu tiên của cô không phải là khiếp sợ mà là vô cùng ngờ vực.
Cơ thể con người thực sự có thể chịu đựng và hấp thụ nhiều loại thuốc như vậy ư?
Không có cách nào biết được đáp án, nhưng ít nhất những chiếc lọ này cũng nói rõ ràng cho cô biết rằng: Chu Thời Dư không chỉ bị mỗi trầm cảm.
Rối loạn lưỡng cực với các giai đoạn hưng cảm và trầm cảm xen kẽ —— Rối loạn hưng – trầm cảm.
Tên bệnh này cô chưa từng nghe thấy.
Một mình đi bộ qua con phố dài đông đúc vào buổi trưa thứ bảy, trong tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên, Thịnh Tuệ đẩy cửa bước vào.
Trong tiệm hoa tràn ngập hương thơm, cô nhìn thấy Lương Hủ Bách ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế gỗ bên bàn tròn cạnh cửa sổ, anh mỉm cười chào cô:
“Thật trùng hợp, tôi vừa pha trà hoa nhài và hoa cúc.

Cô giáo Thịnh có muốn uống một chút không?”
Trong tiệm hoa không có ai khác, điều này khiến Thịnh Tuệ nghĩ đến tấm biển gỗ “Ngưng bán” treo ở ngoài cửa.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô nhẹ nhàng từ chối, cụp mắt xuống nhìn ngoài hai tách trà thủy tinh thì trên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ còn có những cuốn sổ vuông cũ kỹ đã bạc màu, một chiếc đ ĩa CD và một tập hồ sơ.
Im lặng vài giây, Thịnh Tuệ nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy biết tôi sẽ đến tìm anh phải không?”
“Chu Thời Dư là bệnh nhân khó nhất mà tôi từng gặp.”
Sau khi Lương Hủ Bách rót trà cho Thịnh Tuệ, anh ấy đẩy ly qua, cong môi lười biếng nói: “Bệnh lâu thành bác sĩ, anh chàng này còn biết cách chữa trị tốt hơn cả bác sĩ —— Biểu cảm trên mặt cô bây giờ giống hệt như lần đầu tiên tôi bị cậu ta đoán đổi loại thuốc mới nào.”
Lương Hủ Bách quả nhiên là bác sĩ tâm lý của Chu Thời Dư, bảo sao anh ấy đi theo Chu Thời Dư đến tận Kinh Bắc, lại còn mang theo thẻ chìa khóa phòng của anh.
Thịnh Tuệ ngồi xuống đối diện với anh ấy, trên tay cầm lấy chiếc tách thủy tinh, hơi ấm trong lòng bàn tay dần dần làm dịu đi sự hoảng loạn của cô: “Vậy là rối loạn lưỡng cực, phải không?”
“Nói chính xác thì đó là chứng rối loạn lưỡng cực loại 2, chủ yếu là các giai đoạn trầm cảm, còn các giai đoạn hưng cảm thì nhẹ hơn.”
Khi nói về kiến ​​thức chuyên môn, hiếm hoi Lương Hủ Bách mới nghiêm túc một lúc, ba giây sau lại trở lại với dáng vẻ lười nhác: “Có vẻ như cô giáo Thịnh đã tìm hiểu trước khi đến đây.”
Anh ấy gõ ngón trỏ lên bàn, đôi mắt hoa đào cuốn hút, lần thứ hai đặt câu hỏi: “Thế nào? Có sợ không?”
Thịnh Tuệ không trả lời vấn đề này mà chỉ nhìn cánh hoa nhài nổi trên mặt nước trong tách trà, nhỏ giọng nói: “Tôi còn có thể làm gì đây.”
“Cứ làm chính mình là được.” Lương Hủ Bách xoay cổ: “Chữa bệnh là việc của bác sĩ.”
“…… Được.”
Đại não hoàn toàn ngừng hoạt động, sau khi Thịnh Tuệ cứng nhắc nói lời đồng ý thì cuộc trò chuyện rơi vào im lặng, rất lâu sau cô mới nghe thấy giọng nói khô khốc của mình.
“Vậy lúc Chu Thời Dư học đại học năm nhất rồi anh ấy thôi học là bởi vì nhìn thấy tôi trên phố cũ nên bệnh tình mới phát tác sao?”
Đối mặt trực diện với chuyện này vẫn quá khó khăn đối với cô, Thịnh Tuệ cảm giác như có một con dao mềm đâm vào cổ họng mình, mỗi lời nói ra đều khô khốc và đau đớn: “Mấy năm tiếp theo ở nước ngoài… anh ấy đã chữa bệnh à?”
“Cậu ấy thôi học vì có xu hướng tự tử và ảo giác thị giác nghiêm trọng.

Công nghệ điều trị rối loạn lưỡng cực trong nước khi đó chưa đủ chuyên nghiệp nên cậu ấy đã chọn một bệnh viện tâm thần tiên tiến và đáng tin cậy hơn ở nước ngoài.”
Lương Hủ Bách đẩy tập tài liệu và cuốn sổ màu đen trên bàn qua, tay làm động tác mời: “Đây là tư liệu tôi nhận từ Chu Thời Dư, trợ lý của tôi đã sắp xếp lại, cô có thể xem qua.”
Thịnh Tuệ cầm tập tài liệu rồi mở ra, khi nhìn thấy dòng chữ dày đặc lần nữa, lòng cô chỉ có cảm giác choáng váng vô tận.

Bên tai cô nghe thấy Lương Hủ Bách nói “ảo giác thị giác nghiêm trọng”, cô nhìn vào mục “Lịch sử dị ứng” và đọc thì thấy trên đó ghi rõ hai chữ “lông mèo”.
Chẳng trách hai lần Chu Thời Dư bị bệnh, phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy cô là sờ nhẹ vào tay áo cô, cảm thấy không chắc chắn nên cất giọng hỏi xem có phải thật không.
Bảo sao khi cô nhắc đến bệnh dị ứng lông mèo của bạn cùng phòng, anh đọc làu làu các phương pháp giải mẫn cảm.
Trên đời này không có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Tài liệu phân tích có quá nhiều từ chuyên môn, Thịnh Tuệ đọc mà như lọt vào tầng sương mù, điều cô hiểu được duy nhất chính là mấy dòng bệnh sử cá nhân và hồ sơ bệnh lý xếp theo dòng thời gian:
Năm 17 tuổi, thấy ​​​​mẹ mình chết trong phòng tắm vì mất máu quá nhiều, lần đầu tiên có hành vi tự tử, một tuần sau được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm.
Năm 19 tuổi, hưng cảm và trầm cảm xảy ra luân phiên.

Cơ thể có các triệu chứng như nhịp tim nhanh, ù tai và chóng mặt ngày càng gia tăng.

Ảo giác thính giác và thị giác liên tục xảy ra.

Hành vi trầm cảm nghiêm trọng, lần đầu tiên biểu hiện tính công kích.

Tiến hành quá trình k1ch thích từ trường xuyên sọ (TMS) và phương pháp sốc điện.
Năm 20 tuổi, thường xuyên thay đổi thuốc, tác dụng phụ rõ rệt.

Tiếp tục điều trị bằng sốc điện dẫn đến gây mất trí nhớ tạm thời.

Các triệu chứng của bệnh nhân được cải thiện rõ rệt.
“……”
Ánh mắt của Thịnh Tuệ dừng lại vào “tính công kích” trong vài giây, cô không thể tin được một người tao nhã lịch sự như Chu Thời Dư lại có thể động thủ đả thương người khác.
Cùng lúc đó, Lương Hủ Bách đã dự đoán từ trước nên giải thích cho cô: “Kể từ khi được chẩn đoán chính xác cho đến nay, Chu Thời Dư chỉ thực hiện hành vi bạo lực đúng một lần.

Và theo tôi, hành động của cậu ấy xét về tình thì có thể tha thứ.”
Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên, mờ mịt nói: “Vậy nguyên nhân là gì?”
“Bác sĩ chủ trị cho rằng cô là một nhân vật hư cấu được Chu Thời Dư tưởng tượng ra, không thực sự tồn tại.”
“Bởi vì cô không có thật nên tình cảm yêu thích của cậu ấy tự nhiên cũng trở thành một lời nói vô căn cứ.”
Lương Hủ Bách cầm tách trà trong tay đưa lên môi khẽ thở dài: “Trong khoảng thời gian đó, cậu ấy thường xuyên gặp ảo giác, ngay cả khi tỉnh táo, cậu ấy cũng không thể đưa ra được bằng chứng hai người quen biết nhau.


“Khi đó ngoại trừ cậu ấy ra, không ai có thể chứng minh hai người có quen nhau cả.”
Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không đành lòng đối diện với Thịnh Tuệ mà nói ra sự thật: “Sau đó, cậu ấy bị sốc điện quá nhiều, một phần ký ức về cô của cậu ấy cũng đã mất đi.

Một lần chữa bệnh nọ, bác sĩ chủ trị lại lần nữa đề cập rằng cô chỉ là một nhân vật hư cấu khiến Chu Thời Dư gây ra hành vi bạo lực.”
Có một số lời Lương Hủ Bách không nói với Thịnh Tuệ.
Thật ra anh ấy đã xem qua video giám sát Chu Thời Dư động thủ khi đó.

Chàng thanh niên cao gầy dùng hết sức dồn bác sĩ vào tường, anh không để ý đến lời khuyên của những người xung quanh, hai mắt nhuộm màu đỏ.
Từ đầu đến cuối anh không đấm xuống một cái nào mà chỉ túm lấy cổ áo bác sĩ buộc ông ta phải thừa nhận một câu:
“…… Cô ấy không hề giả.”
Cho đến hôm nay, năm chữ này vẫn còn in sâu trong tâm trí Lương Hủ Bách, đồng thời cũng làm anh ấy có niềm tin vững chắc rằng cảm xúc của Chu Thời Dư khi đó là sự bất lực, tuyệt vọng và cầu xin hơn là phẫn nộ.
Khi nền y học tiên tiến và phát triển nhất chứng minh Chu Thời Dư là bệnh nhân tâm thần, ngay cả chính anh cũng không thể phân biệt được những gì mình nhìn thấy trước mắt và những gì mình nghe được trong tai là thật hay giả, khi mọi người nói với anh rằng người mà anh nhớ mãi không quên vốn chẳng tồn tại thì Chu Thời Dư không thể đưa ra bằng chứng gì để phản bác lại được.
Bởi vì hai người họ không có kỷ niệm nào đáng để nhắc đến.
 
Anh từng bước tiếp nhận điều trị, dưới tác dụng phụ quá lớn, điều đầu tiên anh mất đi là những mảnh ký ức ít ỏi về anh và Thịnh Tuệ.
“Sau đó Chu Thời Dư không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa, cậu ấy im lặng hoàn thành quá trình điều trị tiếp theo, mỉm cười lừa dối bác sĩ và máy chẩn đoán.

Mọi người đều cho rằng tình trạng của cậu ấy đã khá hơn và cho phép cậu ấy xuất viện.”
Lương Hủ Bách lại đẩy cuốn nhật ký trên bàn cho Thịnh Tuệ, nhắc đến những năm này anh ấy cũng cảm thấy mệt mỏi: “Lo trí nhớ sẽ lại mất đi, sau khi Chu Thời Dư xuất viện, cậu ấy vẫn luôn có thói quen ghi chú lại.”
Chợt nhớ ra điều gì, người đàn ông nhếch môi cười đầy vẻ châm chọc: “Anh chàng này giỏi nói dối và ngụy trang quá, đến khi tôi lấy được cuốn sổ này tôi mới nhận ra cậu ta chẳng tốt lên chút nào.”
Đó là một cuốn nhật ký màu đen cỡ lòng bàn tay, chỉ cần nhìn vào chiếc bìa phai màu là có thể biết nó rất cũ kỹ rồi.

Nhìn từ bên cạnh, mép giấy phía dưới bị uốn cong lên như thể bị ngâm trong nước, còn có thể thấy một vài chỗ ngả màu nâu đen.
Thịnh Tuệ cảm thấy mình tiến bộ rất nhiều, cô cầm rồi mở cuốn sổ ra, chỉ cảm thấy trong lòng thật bình tĩnh, trên mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
【Ngày thứ 33: Khi thức dậy thì trời đã tối.

Chưa ăn sáng.

Đọc sách.

Ăn trưa.

Đọc sách.

Phòng thí nghiệm.

Hoạt động câu lạc bộ.

Đọc sách.

Ba giờ vẫn chưa ngủ được.

Hôm nay cô ấy không nhắn tin gì.】

【Ngày thứ 128: 4 giờ rưỡi sáng cô ấy nhắn tin tới, nói rằng cô ấy lo lắng về việc đổi nghề.

Đọc sách.

Trò chuyện với cô ấy.】

【Ngày thứ 138: Cô ấy gửi một bức ảnh chụp phong cảnh, góc dưới bên phải có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.

Không thể nhớ cô ấy trông như thế nào nên tôi nhìn ảnh rồi tự sướng.

Lần đầu tiên ngủ trước mười giờ.】
…….
Cô đọc nhanh như gió.

Chẳng bao lâu sau Thịnh Tuệ đã phát hiện ra tại sao mỗi phần của cuốn nhật ký này đều mang lại cho cô cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy.
Về giọng điệu và hình thức, cuốn nhật ký này giống hệt bản ghi nhớ trên điện thoại của Chu Thời Dư: thay vì để biểu đạt cảm xúc, anh sợ mất trí nhớ lần nữa nên chỉ máy móc ghi chép một cách đơn thuần.
【Ngày thứ 181: Hưng phấn.

Không ăn cơm.

Không ngủ.】
【Ngày thứ 183: Cô ấy vào căn hộ của tôi, nói chuyện với tôi, kể cho tôi nghe những điều thú vị ở trường học.

Là giả.

Giả.

Giả.】
【Ngày thứ 128: Đều là giả.】
Cho đến khi Thịnh Tuệ chuẩn bị lật đến trang cuối cùng, trên mặt giấy bắt đầu có những vết màu nâu sẫm làm ố trang giấy, che đi một số dòng chữ màu đen.
Cùng lúc đó, những nét chữ mạnh mẽ cứng cáp ban đầu đột nhiên thay đổi thất thường, có khi thì nghiêng lên, vài ngày sau lại đột nhiên lệch tùm lum, những nét đơn giản nhất như nét sổ ngang và sổ dọc thì lại run rẩy trông giống như chân ruồi.
(*)
Nét sổ ngang: 一 ; Nét sổ dọc |
Trong tích tắc Thịnh Tuệ hiểu ra, đây là những chữ Chu Thời Dư viết khi tay đang run.
Mà những chấm tròn rải rác trên trang giấy chắc là những giọt máu đã khô từ lâu.
【188: Ù tai.

Tay run.

Tim sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Uống thuốc.】
【190: Ù tai.

Muốn trở thành một người bình thường.

Nhớ cô ấy.】
【Người bình thường.

Tôi muốn làm một người bình thường.

Nhớ cô ấy.】
【Tôi muốn làm một người bình thường】
【Tôi muốn làm một người bình thường】
【Tôi muốn làm một người bình thường】
【*** người bình thường ** gặp cô ấy】
Dòng cuối cùng gần như đã bị vết máu lan rộng che đi mất, Thịnh Tuệ nhìn chằm chằm cuốn sổ, đọc đi đọc lại, cuối cùng cô vẫn không hiểu được.
Trong một khoảnh khắc, cô dường như cảm thấy ngạt thở như chết đuối, mũi miệng rõ ràng là đang mở to nhưng không có làn không khí nào có thể lọt xuống phổi.
“Kế tiếp chính là giai đoạn phát tác lưỡng cực lần thứ ba của Chu Thời Dư.

Cậu ấy chủ động đến gặp tôi để điều trị.”
Giọng điệu lười nhác của Lương Hủ Bách vớt cô ra khỏi biển sâu, Thịnh Tuệ tìm được đường sống trong chỗ chết há miệng th ở dốc, sau đó cô nghe đối phương nói tiếp: “Tỷ lệ tái phát lưỡng cực có khả năng rất cao.

Cơ hội khỏi hoàn toàn sau nhiều lần tái phát là rất nhỏ.

Chỉ có thể dựa vào thuốc cả đời, cố gắng duy trì sự ổn định.”
“Nhưng kể từ lần đó, cho dù số liệu cho thấy xu hướng tự sát của cậu ấy rất cao nhưng Chu Thời Dư không tùy ý hành động gì.”
Lương Hủ Bách hơi dừng lại, ngước mắt nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của Thịnh Tuệ: “Kể từ khi tôi bắt đầu hành nghề y, Chu Thời Dư là bệnh nhân có lòng khao khát sống thấp nhất mà tôi từng gặp, nhưng cậu ấy lại là người hợp tác điều trị nhất.

Thậm chí đôi khi còn quá tích cực khiến tôi cảm thấy sợ hãi.”
“Cho đến hôm đó tôi đem chuyện này ra hỏi cậu ấy: Tại sao cậu không muốn sống nhưng vẫn luôn đi điều trị?”
Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ nghe được giọng nói run rẩy của cô lên tiếng hỏi: “… Tại sao?”
“Cậu ấy cười nói với tôi rằng có người từng nói với cậu ấy là mùa xuân sắp đến, dặn cậu ấy phải nhớ đi ngắm phong cảnh mùa xuân.”
Lương Hủ Bách hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cánh cửa đằng sau tiệm hoa thông với hẻm nhỏ, giọng nói khàn khàn:
“Vì vậy, mặc dù cậu ấy chưa bao giờ muốn sống tiếp nhưng lại liều mạng muốn trở thành một người bình thường, cho dù đó chỉ là ngụy trang.

Cậu ấy cũng muốn khi mùa xuân rực rỡ đến mình có thể gặp lại cô.”
 
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.