Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 10



Việc làm thêm ở tiệm net bắt đầu vào tuần sau, tuần này Thu Xích Tây vẫn đi học như bình thường. Có hai tiết thể dục chiều thứ tư, tiết 1 là học tennis, thời gian còn lại giáo viên cho học sinh hoạt động tự do. Bên lớp B cũng học thể dục, hai lớp ở cùng một chỗ nên sân thể dục không vắng. Thu Xích Tây lại buồn ngủ, tìm chỗ ngồi định ngủ một lát. Ngay lúc cô sắp ngủ, cách đó không xa có 2 người đang nói chuyện. Từ trước tới nay Thu Xích Tây vốn không quan tâm những chuyện nhiều chuyện thế này, nhưng có cái tên rơi vào tai cô khiến cô ngẩng lên nhìn

“…Thư Ca, đừng nhúc nhích, ở đây có cái gì nè” một nam sinh đẹp trai đứng trước mặt Thư Ca. Hai người đứng rất gần, Thu Xích Tây mơ hồ chỉ nghe được tiếng nói rất nhỏ, lực chú ý của cô dừng trên nam sinh đối diện Thư Ca. Cô biết người này, Chu Lan Bân, tương lai là người mẫu nam hàng đầu trong nước, cùng Thư Ca vẫn luôn dây dưa không rõ. Thu Xích Tây nhíu mày: cô không ngờ rằng từ năm thứ 2 cấp 3 Thư Ca đã quen với Chu Lan Bân. Trong chớp mắt, Thu Xích Tây nghĩ tới Ninh Cảnh Trần, thì ra ngya từ lúc này anh đã bị Thư Ca lừa dối? Kiếp trước Ninh Cảnh Trần có ý tốt với cô, Thu Xích Tây không bao giờ quên, huống hồ kiếp trước cô cũng luôn coi thường Thư Ca.

Chắc Ninh Cảnh Trần có thời khóa biểu của Thư Ca, lúc họ vừa học xong tiết thể dục, anh liền chạy tới lớp khoa học tự nhiên ban A. “Tiểu Ca, lát nữa tan học tôi tới tìm cậu”. Ninh Cảnh Trần đến đây cũng không có việc gì, chỉ nói vài ba chuyện phiếm với Thư Ca.

Thu Xích Tây không nhìn hai người, trong đầu lại có vô số suy nghĩ. Cô cho rằng Ninh Cảnh Trần rất thích Thư Ca, cho nên thời gian ngắn nghỉ giải lao đã chạy từ tòa nhà Ban nghê thuật học xong bên Ban tự nhiên này để gặp mặt một lần. Còn Thư Ca thì chưa bao giờ đi tìm Ninh Cảnh Trần lúc tan học. Không biết tại sao Ninh Cảnh Trần không nhìn ra đối phương không hề để ý đến anh? Thư Ca một chân đạp hai thuyền mà không hề có vẻ xấu hổ.

Thu Xích Tây khép sách lại, ý bực bội hiện rõ.

“Bạn học Thu, chúng tớ ồn ào quá à?” Ninh Cảnh Trần dừng nói chuyện với Thư Ca, nghiêng đầu hỏi

Thu Xích Tây lấy cuốn sách khác, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi “Nếu tôi nói ồn thì cậu có thể không tới nữa sao?”

“Nè, Thu Xích Tây, cậu nói chuyện đừng quá đáng nhé” Thư Ca quay lại vẻ tức giận

Thư Ca dĩ nhiên biết Ninh Cảnh Trần tìm tới cô là vì muốn nhìn thất Thu Xích Tây, ai biết Thu Xích Tây dầu muối không ăn, Ninh Cảnh Trần còn mệt mỏi dài dài.

Thu Xích Tây nhìn Ninh Cảnh Trần lôi tay Thư Ca với vẻ mặt chán ghét.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, bầu không khí căng thẳng giữa 3 người bị phá vỡ.

Sau giờ học, Thu Xích Tây ra khỏi lớp, vô tình thấy Thư Ca nói chuyện với Chu Lan Bân ở lớp bên cạnh, hai người đứng rất gần nhau. Thu Xích Tây trước nay không thích xen vào việc của người khác, chỉ là hình ảnh Ninh Cảnh Trần ngồi trước mộ cô đổ hoe mắt cứ quanh quẩn.

Theo thường lệ, sau tiết 2 Ninh Cảnh Trần sẽ tới tìm Thư Ca.

Ngày hôm sau, ngay khi chuông tan học vừa reo, Thu Xích Tây liền đứng lên đi ra ngoài, Quả nhiên trên đường gặp Ninh Cảnh Trần đi tới. Đụng mặt Thu Xích Tây cũng làm Ninh Cảnh Trần bất ngờ, Thu Xích Tây còn thấy anh lui lại một bước. Nghĩ anh vì chuyện hôm qua mà không thích mình, Thu Xích Tây hơi bực bội nhưng không thể hiện.

Ninh Cảnh Trần vẫn như thường lệ, khóe môi cong cong, như trời sinh lúc nào cũng cười. Anh gật đầu với Thu Xích Tây, muốn đi tiếp về lớp Khoa học tự nhiên. Thấy hai người sắp đi vượt qua nhau, Thu Xích Tây nắm lấy cánh tay Ninh Cảnh Trần. Mắt Ninh Cảnh Trần mở to, ngạc nhiên nhìn Thu Xích Tây, nụ cười bên môi quên mất phải giữ thế nào. Thu Xích Tây bực bội nhăn mày, không nói rõ “Thư Ca với Chu Lan Bân lớp kế bên rất thân mật, cậu để ý đi”

Ninh Cảnh Trần hơi giật mình, trong đầu nhanh chóng nhớ lại Thư Ca mấy ngày trước bình phẩm nam sinh thế nào với mình, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ khó tin với mất mát “Tiểu Ca, cậu ấy…thích…người khác?” Ninh Cảnh Trần dường như không tin được, giọng nói lộ vẻ buồn bã.

Thu Xích Tây không hối hận khi nói điều đó, trong mắt người khác chỉ thấy Thư Ca với Chu Lan Bân thân thiết, còn cô thì biết họ còn dây dưa với nhau rất lâu, thời gian tới bảy tám năm. Vốn dĩ không được thoải mái lắm khi Thu Xích Tây quyết định tới tìm Ninh Cảnh Trần, buông tay anh ra, cô định bỏ đi.

“Đừng đi” Ninh Cảnh Trần lôi tay Thu Xích Tây, rũ mắt, lông mi đen nhánh run run, môi giật giật, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Thu Xích Tây kiên nhẫn đợi, không lấy tay ra khỏi Ninh Cảnh Trần, có thể cho anh nhìn thấy bộ mặt thật của Thư Ca là được. Qua hồi lâu sau, Ninh Cảnh Trần ngước nhìn Thu Xích Tây, đôi mắt anh đỏ hoe giống như muốn khóc “Cậu…phát hiện ra lúc nào?”

“Mấy ngày trước” Thu Xích Tây mặt mày vô cảm

“Thư Ca là người quen biết nhiều, chắc chỉ là bạn bè với cậu ấy” Ninh Cảnh Trần miễn cưỡng “Bạn học Thu chắc là hiểu lầm”

“Tin hay không tùy cậu” Thu Xích Tây lạnh lùng nói, cô không mong Ninh Cảnh Trần hoàn toàn tin tưởng lời mình nói, nhưng cũng không ngờ Ninh Cảnh Trần lại tự mình phủ nhận vậy.

Ninh Cảnh Trần tiếp tục kéo tay Thu Xích Tây, lắc đầu “Nhưng…không có bằng chứng”

Có bằng chứng thì tin? Thu Xích Tây nhớ tới những tin tức bị che giấu, cô không nên tới nhắc Ninh Cảnh Trần, nhìn dáng vẻ anh sẽ lại bịt tai trộm chuông tự lừa dối bản thân thôi. Thu Xích Tây chỉ không muốn làm trái lương tâm, cô nhất thời xúc động mới làm ra việc không phù hợp tính cách mình như thế này.

Ninh Cảnh Trần mím môi nói với Thu Xích Tây “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở”. Nói xong, vẻ mặt thất hồn lạc phách quay về tòa nhà khoa nghệ thuật.

Thu Xích Tây nhíu mày nhìn theo bóng anh, không biết lời nhắc nhở của mình có tác dụng hay không.

Thứ sáu có một cuộc thi vật lý trong tỉnh, ban A chọn ra 6 người, kiếp trước Thu Xích Tây nghỉ việc làm thêm nửa tháng tập trung ôn luyện mới được thứ hai trong tỉnh. Tuy nhiên đối với trường Nhất Trung đã là kỷ lục mang tính lịch sử. Lần này Thu Xích Tây thi cũng không áp lực, mặc dù không thể nhớ chính xác đề bài là gì, cô cũng đại khái biết trong phạm vi nào, ôn qua là được. Giáo viên vật lý đi cùng họ, vừa ra khỏi trường thi đã hỏi mọi người làm thế nào, đa số mọi người đều mếu máo nói đề rất khó. Cuộc thi vật lý trong tỉnh nhiều hơn cuộc thi vật lý quốc gia, trình độ khó hơn mấy phần cũng là bình thường. Kết quả một tuần sau mới có. Giáo viên vật lý an ủi mọi người, nói rằng mọi người đều thấy khó nên đừng quá lo lắng.

Đến thứ hai, Ninh Cảnh Trần chưa tới tìm Thư Ca, Thu Xích Tây tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Cô bắt đầu tính toán lớp học bỏ học vào buổi chiều, cô chưa nói về việc trốn học. Thu Xích Tây xin nghỉ phép với giáo viên của lớp.

Trèo tường ra khỏi trường đến quán net, anh Liễu tìm người tới nói với cô về công việc cụ thể. “Em chỉ cần chịu trách nhiệm thu tiền ở quầy, còn coi ai báo máy móc bị trục trặc, nếu không có làm gì khác, anh đưa em đi làm quen sắp xếp ở đây”

Công việc vốn không có gì phức tạp, Thu Xích Tây chỉ cần một buổi trưa để quen thuộc với mọi thứ. Một tuần 5 ngày học, Thu Xích Tây nghỉ 4 buổi, giáo viên chủ nhiệm chậm chạp tới đâu cũng nhận được tin tức.

Vào sáng thứ sáu, lại gọi người vào phòng giáo viên, Lý Luật Đức nói thấm thía “Có biết hôm đó giáo viên vật lý tức giận như thế nào không, nói em sa đọa, sợ ảnh hưởng thành tích. Có khó khăn gì thì nói với thầy, đừng giấu hết trong lòng”

“Không có gì khó khăn, chỉ là em không có tiền” Thu Xích Tây nói bình thản, trên mặt cũng không có biểu hiện gì dư thừa.

Cô giáo phía sau vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, đang ngậm trà trong miệng cũng phải phun ra.

“….” Lý Luật Đức không biết phải nói gì. Là chủ nhiệm lớp, hoàn cảnh học sinh trong lớp ông đều biết, Thu Xích Tây gia đình nghèo khó, còn có mẹ bị suy thận cần lọc máu. Chỉ nhiêu đó cũng biết nếu chỉ trông chờ vào học bổng với trợ cấp khó khăn của trường thì không đủ chi tiêu. Trước đây không có chế độ trợ cấp khó khăn, chính Lý Luật Đức là người lên thành phố xin cho Thu Xích Tây. Trường học không phải tổ chức từ thiện, không thể cho Thu Xích Tây tiền mà không có lý do, đây là chuyện thực tế.

“Em trốn học ra ngoài làm gì, làm thêm?” Lý Luật Đức bất lực hỏi. Thấy Thu Xích Tây đứng đó không nói lời nào, Lý Luật Đức đã quan tâm cô 2 năm nay hiểu đó là sự thật.

“Như thế này được không, thầy vay tiền cho em, em cứ học hành chăm chỉ ở trường” Lý Luật Đức thở dài nói “Học hành mới là đường ra của em sau này, sau này vẫn còn đường dài để đi, không thể vì khó khăn nhất thời mà từ bỏ học hành”

Thu Xích Tây lắc đầu “Thành tích của em sẽ không giảm”

Nhìn học sinh trước mặt dầu muối không ăn, Lý Luật Đức còn chưa nghĩ ra nói thế nào cho tốt, di động trên bàn ông sáng lên. Chủ nhiệm khoa nhắn cho ông, Thu Xích Tây đạt giải nhất kỳ thi vật lý toàn tỉnh.

Này… đứng nhất tỉnh cũng không dễ lấy như vậy, trường Nhị Trung có người thành tích vật lý đặc biệt tốt, là ứng cử viên sáng giá nhất của cuộc thi vật lý này. Thu Xích Tây thời gian này đúng là có sự tiến bộ đáng kể, trước đây tuy thành tích cũng tốt, vẫn luôn đứng nhất nhưng vẫn có không gian để phát triển hơn. Mà thành tích hiện tại gần như đã không còn chỗ để cải thiện, giáo viên Lý là giáo viên toán, mấy hôm nay sửa bài cho Thu Xích Tây phát hiện cô thay đổi góc độ làm bài, ngắn gọn và nhanh chóng hơn.

“Em về lớp đi, chúng ta lại nói chuyện sau” Lý Luật Đức đau đầu muốn đuổi Thu Xích Tây về.

“Em có thể xin nghỉ chiều nay không?” trước khi đi Thu Xích Tây lại hỏi

Lý Luật Đức không còn cách nào khác ngoài việc mở ngăn kéo đưa ra xấp giấy nghỉ phép, ký tên đưa cho Thu Xích Tây “Em tự sắp xếp đi”

Thu Xích Tây vừa đi khỏi, giáo viên vật lý đã hào hứng đi tới “Lão Lý, ông biết ai đứng đầu cuộc thi vật lý của tỉnh chưa?”

Lý Luật Đức mỉm cười “Chủ nhiệm khoa mới gửi tin nhắn nói là Thu Xích Tây của lớp tôi”

Giáo viên vật lý tự hào “Vậy ông đoán xem em ấy với người đứng thứ hai bên Nhị Trung cách nhau bao nhiêu điểm? Là 20 điểm!”

Cuộc thi vật lý này rất khó, chênh lệch giữa người thứ hai bên Nhị Trung với người đứng thứ 3 là 15 điểm, không ai nghĩ đến việc Thu Xích Tây giữa trời đoạt ngang thứ hạng của Nhị Trung, giành lấy vị trí đầu tiên còn chênh lệch đến 20 điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.