Ninh Cảnh Trần bị câu nói kia của Thư Ca tác động, đầu óc nóng lên liền gửi tin nhắn ngay cho Thu Xích Tây. Vừa gửi đi đã hối hận, không kịp để anh nghĩ ra cách giải thích tại sao biết số điện thoại của cô, Thu Xích Tây đã hỏi tới một vấn đề khác.
Ninh Cảnh Trần cầm điện thoại do dự một lúc lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào. Anh vốn lợi dụng việc Thu Xích Tây cho là anh thích Thư Ca, trong một lúc quên mất việc tránh nghi ngờ. Ninh Cảnh Trần không hiểu ý của Thu Xích Tây, thật ra hai người đi tới bước này là do anh tận dụng cơ hội mà được. Nếu Thu Xích Tây không để ý tới mình nữa, giống như hồi năm 1, Ninh Cảnh Trần nghĩ chắc mình cũng chỉ có thể yên lặng nhìn cô.
“Cậu cùng tôi kết bạn, không nên lui tới với Thư Ca”
Điện thoại lại rung lên, Ninh Cảnh Trần nhìn xuống thì thấy những lời này.
“….” Ninh Cảnh Trần nhìn ra cửa sổ, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng.
Thu Xích Tây không có ý gì khác, cô nghĩ Thư Ca không phải người tốt, thích bắt cá hai tay. Ninh Cảnh Trần đã giúp cô, cô không muốn thấy Ninh Cảnh Trần và Thư Ca lại ở bên nhau. Nếu Ninh Cảnh Trần đã lấy cô làm cái cớ, Thu Xích Tây có yêu cầu cũng không có gì quá đáng, theo cô, đây là điều kiện cơ bản của giao dịch.
“Được (`)(*v)”
Thu Xích Tây nhận được hồi âm rất nhanh, cô nhìn ký hiệu phía sau cả buổi, cuối cùng hài lòng cất điện thoại đi.
Sau khi đi nhà ăn lấy đồ ăn, Thu Xích Tây lấy xe đạp từ bãi đậu xe ra, đạp xe đi khỏi trường. Chiếc xe đạp không phải là xe mới, thậm chí có thể nói là chiếc xe hỏng. Đó là cái xe đạp cũ hư hỏng mà bác thu phế liệu mua được ở bên ngoài. Bác nói cô đi học ở Nhất Trung xa quá, mỗi ngày phải đi một khoảng đường rất xa nên bác đưa tới, hỏi Thu Xích Tây có cần không. Thu Xích Tây muốn trả tiền nhưng bác không chịu nhận.
“Hơn tháng nữa bác phải về quê, cái này coi như tặng cháu” bác cười hiền hậu.
Thu Xích Tây gật đầu, ở trên có lệnh, thành phố S bắt đầu sửa cũ thành mới, những thị trấn cũ, những khu lều trại bị dỡ bỏ, phá hủy, những người như bác từ bên ngoài tới, không còn chỗ thuê thì không có cách nào yên ổn kiếm sống. Nếu cô nhớ không lầm thì tới học kì 1 năm ba trung học, tức là cách hiện tại không tới một năm, tòa nhà cô đang ở sẽ bị dỡ bỏ.
Tìm nhà, việc học… thời gian đó ở kiếp trước của Thu Xích Tây áp lực nặng nề, như bị một ngọn núi đè lên trên người. Bây giờ không cần lo lắng quá mức, điều duy nhất cần chú ý là không để cho tình trạng mẹ cô chuyển biến xấu đi.
Để chiếc xe dưới lầu, Thu Xích Tây không khóa, chiếc xe quá cũ kỹ, bác thu phế liệu đã nghĩ chỉ có thể bán sắt vụn. Đi lên lầu, Thu Xích Tây bước lên sân thượng, cô vướng phải một chậu hành trên mặt đất. “Mẹ?” Thu Xích Tây nắm chặt hộp cơm, lao vào phòng
Chương Minh Hủy yên ổn ngồi trên giường.
Thu Xích Tây nhẹ nhàng thở phào, đặt hộp cơm xuống lại gần Chương Minh Hủy “Hôm nay cơm có thịt bò”
Nhưng tay cô vừa chạm vào vai Chương Minh Hủy đã bị bà đẩy ra “Thu Kiến Thành đâu?” giọng Chương Minh Hủy nghẹn ngào, gương mặt trắng bệch nhìn Thu Xích Tây.
Trong nháy mắt, Thu Xích Tây thấy như mình quay về 7 năm trước. Khi đó Thu Kiến Thành vừa vứt bỏ mẹ con cô trốn đi, Chương Minh Hủy lập tức phát điên, ốm đau bệnh tật ập tới tra tấn bà, bà thì tra tấn Thu Xích Tây. “Đi rồi” Thu Xích Tây đè lên vai Chương Minh Hủy, lực không nặng nhưng đủ cho bà không lộn xộn. Phòng ốc sạch sẽ xung quanh bị xáo trộn lung tung, Thu Xích Tây không quan tâm, lấy hộp cơm lại “Ăn cơm trước đã”
“Tôi muốn giết anh ta!” Chương Minh Hủy ôm đầu gối mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừ, giết. Mẹ ăn cơm no trước đi đã” Thu Xích Tây không phản đối lời bà, theo lời bà nói để dỗ dành. Chăm sóc mẹ đã nhiều năm nên việc đối phó với Chương Minh Hủy với Thu Xích Tây bây giờ dễ như trở bàn tay. Hiện giờ Chương Minh Hủy nổi điên, không thể tự ăn được, may mà Thu Xích Tây vẫn luôn cho bà ăn bằng muỗng nên giờ đút cũng không khó khăn mấy. Sau khi cho bà ăn được một chén cơm, Thu Xích Tây đứng dậy dọn dẹp sơ qua, lấy chén khác ăn cơm. Trong phòng đồ đạc lung tung, Chương Minh Hủy còn phải làm lọc máu. Thu Xích Tây không kịp nuốt hết muỗng cơm cuối cùng đã vội vã đứng dậy thu dọn những thứ hư hỏng trên đất.
“Tên khốn nạn Thu Kiến Thành…” Chương Minh Hủy ăn xong ngồi trên giường mắng chửi liên tục.
Thu Xích Tây coi như không nghe, cô có quá nhiều điều phải suy nghĩ, Thu Kiến Thành không đáng để cô bận tâm. Chỉ có điều mẹ cô ngoài năm đầu tiên điên loạn thì thời gian sau này chỉ như một xác sống, không hiểu nay có chuyện gì xảy ra. Thu Xích Tây nghĩ lúc nào đó phải đưa Chương Minh Hủy đi bệnh viện kiểm tra lại.
Cả buổi trưa không lúc nào ngơi tay nghỉ ngơi, Thu Xích Tây đã dọn dẹp xong nhà cửa, đèn khử trùng bị hỏng, cần phải mua cái mới. “Mẹ…” Thu Xích Tây không yên tâm, dẫn Chương Minh Hủy xuống lầu tìm chủ nhà. Chủ nhà sống một mình, thường làm mấy việc thủ công ở nhà, Thu Xích Tây muốn nhờ bà trông chừng mẹ một lát.
“Được, cháu yên tâm đi học đi, cô giúp cháu trông chừng mẹ” chủ nhà vẫn tiếp tục đan len, vừa nói vừa cười.
Thu Xích Tây đưa Chương Minh Hủy đến ngồi trên ghế, nói với chủ nhà “Cô, làm phiền cô”. 50 tệ được đặt lên đống len, chủ nhà nhìn nhìn rồi thu tiền, ngẩng đầu “Đi đi”
Số tiền không nhiều nhưng đủ để chủ nhà dành một buổi chiều trông giúp Chương Minh Hủy.
Đi tới cổng trường, Thu Xích Tây xuống xe đẩy vào. Vừa lúc Ninh Cảnh Trần từ trên xe hơi bước xuống, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi nhìn đi chỗ khác, trong lòng cô, cô và Ninh Cảnh Trần vẫn như cũ là không thể nào quen thân với nhau. Không có quan hệ lợi ích, không cần chào hỏi. Thu Xích Tây nghĩ vậy, hoàn toàn quên mất tin nhắn “bá đạo” của mình sáng nay.
Ninh Cảnh Trần vừa xuống xe đã thấy Thu Xích Tây, có rất nhiều người đi xe đạp nhưng đi chiếc xe cũ nát như vậy thì chỉ có mình cô. Hai người chạm mắt với nhau, Ninh Cảnh Trần thấy Thu Xích Tây đẩy xe đi càng ngày càng xa, Ninh Cảnh Trần không để ý đến cặp sách chưa kịp đeo ngay ngắn đã vội vã đuổi theo. Chờ tới khi đứng trước mặt cô, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, Ninh Cảnh Trần nhìn Thu Xích Tây, hỏi nhỏ “Sao cậu không chào mình?”
Mặc dù hai người đã đi lên núi, Thu Xích Tây vẫn cho rằng hai người không có quan hệ gì với nhau, cô nói “Chúng ta không phải bạn cùng lớp”. Hơn nữa, cô cũng chẳng chào hỏi bạn cùng lớp.
“Nhưng, mình là bạn trai cậu” mặt Ninh Cảnh Trần đỏ bừng, ánh mắt lúng túng không tự nhiên.
“….” Thu Xích Tây nhìn Ninh Cảnh Trần, suy nghĩ một hồi, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra.
—- anh đang trách cô diễn vai bạn gái không đủ thật.
Nghĩ Ninh Cảnh Trần sẽ lại dây dưa với Thư Ca lần nữa, Thu Xích Tây nghĩ thông, thả lỏng cảm xúc, nói “Chào buổi chiều”
Lông mày khóe mắt Ninh Cảnh Trần lập tức tràn đầy ý cười, má lúm đồng tiền ngọt ngào, anh xích lại Thu Xích Tây, từ từ đi theo cô. “A Thu, lần thi này nghe nói rất khó” Ninh Cảnh Trần muốn nói chuyện với Thu Xích Tây.
“Ừ” Thu Xích Tây phân tâm, trả lời cho có lệ, cô đang nghĩ buổi tối làm sao dẫn Chương Minh Hủy đi khám bệnh.
“Mình nghĩ Hoàng Kiệt Dư không mạnh như cậu, A Thu nhất định sẽ đứng đầu” Ninh Cảnh Trần đi gần Thu Xích Tây vậy, cảm xúc không thể che giấu nổi, rất tự hào vì người trong lòng mình.
“A Thu, sau này mình sẽ không gặp gỡ với Thư Ca, hôm nay mình sẽ nói rõ ràng với cậu ấy” Ninh Cảnh Trần tiếp tục nói, giống như đang muốn lập công.
Thu Xích Tây nhìn Ninh Cảnh Trần, không tin anh. Không chừng Thư Ca chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là anh vội vã chạy tới rồi. Nói tới điểm này, Thu Xích Tây cảm thấy Ninh Cảnh Trần bây giờ hơi dính người. Thu Xích Tây muốn dừng lại, Ninh Cảnh Trần liền ôm cặp đứng bên cạnh chờ, ngoan ngoãn như cô dâu nhỏ.
“….” Thu Xích Tây nhíu mày, cô không nhớ rõ kiếp trước Ninh Cảnh Trần có dáng vẻ thế này. Lắc lắc đầu, Thu Xích Tây phát hiện Ninh Cảnh Trần giữa kiếp trước với kiếp này như hòa lẫn vào nhau, cô không phân biệt rõ ràng được.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Thu Xích Tây đưa Chương Minh Hủy đến bệnh viện. Lần này không phải là cuộc kiểm tra sức khỏe toàn thân, cô đưa mẹ đi khám khoa tâm thần. Bệnh viện tâm thần tốt nhất Thành phố S cùng một khu nhà với bệnh viện, nếu là Thu Xích Tây của trước đây sẽ không dễ lấy hẹn như bây giờ. Việc này nhờ Liễu Tri Tự giúp đỡ, Liễu Tri Tự có quan hệ rộng rãi, gia thế không bình thường. lúc Thu Xích Tây điện thoại nói việc cần nhờ, Liễu Tri Tự nhanh chóng đồng ý.
Ngày hôm sau bệnh viện điện thoại đến, hẹn cô 9h sáng thứ bảy đưa người bệnh đến khám. Sau khi kiểm tra xong đã gần trưa, bác sĩ gọi Thu Xích Tây.
“Tình trạng tâm thần hiện tại của bệnh nhân không ổn định lắm.” Bác sĩ đã lật lại hồ sơ bệnh án do Thu Xích Tây mang đến. “Bệnh nhân đã suy sụp vài năm trước, sau đó thì tốt hơn.”
“Không tốt.” Thu Xích Tây ngắt lời, Chương Minh Hủy càng ngày càng có vẻ nặng hơn.
“Ừ.” Bác sĩ không phản bác, “Như cháu đã nói, bệnh nhân giờ bắt đầu phải đối mặt với nỗi đau giống như lúc ban đầu, thường đập phá mọi thứ.”
Thu Xích Tây lắng nghe cẩn thận, sợ bỏ lỡ điều gì đó. Kiếp trước Chương Minh Hủy gần như tái phát vào thời điểm này, sau đó không ăn uống gì rồi mất.
“Thực ra đây là chuyện tốt” bác sĩ khép bệnh án lại, mỉm cười “Bây giờ bệnh nhân có thể phản ứng với thế giới bên ngoài, như vậy chúng ta có thể thực hiện các phương pháp chữa trị”
Thu Xích Tây sửng sốt, cô không nghĩ tới cách này.
“Cháu thấy đó, trước đó cháu nói bệnh nhân mấy năm nay vẫn như cái xác không hồn, không có phản ứng với bên ngoài. Nhưng bây giờ bệnh nhân có thể tiếp nhận thông tin từ bên ngoài, có ý thức mạnh mẽ về bản thân” bác sĩ đánh giá cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng than thầm, cô bé này còn chưa thành niên, trước kia không biết làm thế nào để vượt qua.
“Có thể chữa khỏi được ạ?” Thu Xích Tây xác nhận lại lần nữa
Bác sĩ gật đầu “Tất nhiên, và cần có sự phối hợp của gia đình”
……..
Đưa Chương Minh Hủy đến một tiệm cơm sạch sẽ gần đó ăn xong, Thu Xích Tây gọi taxi đưa mẹ về. Vừa mở cửa, Chương Minh Hủy đã đi ngay đến mép sân thượng. Thu Xích Tây hoảng hốt lập tức lao theo, tưởng mẹ muốn nhảy xuống. Khi tới gần mới biết mẹ đang dựa vào lan can mắng chửi Thu Kiến Thành. Ôm mẹ quay lại, Thu Xích Tây nhìn dòng xe cộ bên dưới, vừa rồi Chương Minh Hủy nhìn xuống đó mà chửi mắng. Vỗ về mẹ nằm yên ổn trên giường, Thu Xích Tây nhìn khuôn mặt gầy gò xanh xao của mẹ, cô không giống mẹ lắm mà giống Thu Kiến Thành hơn. Chương Minh Hủy thuộc kiểu điển hình của phụ nữ phương nam, trắng trẻo, đôi mắt to như biết nói. Hồi đó chính nhờ vẻ đẹp này mà thành đôi với Thu Kiến Thành.
Thu Xích Tây không di truyền vẻ đẹp của mẹ, mà lại cực kỳ giống Thu Kiến Thành. Gương mặt thanh thoát, mũi cao thẳng, không có độ cong mềm mại, nếu là nam giới thì rất ăn ảnh nhưng tiếc là cô lại là nữ.
Thu Xích Tây đóng cửa, xuống lầu tìm chủ nhà. “Cô, mấy hôm nay mẹ cháu ở trên lầu có la hét gì không?”
Chủ nhà là người rất thích buôn chuyện, lầu trên lầu dưới có động tĩnh gì là bà biết ngay.
“Mấy hôm trước hả…” chủ nhà nhớ lại, “Hôm mà cháu đưa mẹ xuống lầu đó, buổi sáng bà ấy ở trên lầu la hét đuổi mọi người. Cô có lên xem rồi khóa cửa lại, định gặp cháu nói mà quên mất”