Đến tột cùng, ai mới là biển xanh nắng ấm của người nào?
Loan Hoảng Hoảng đã từng nói, cô hoạt bát nói nhiều sẽ để cho Hắc Thương Kình lãnh ngạnh trầm ổn mang tới một bầu trời quang đãng, thế nhưng, Hắc đại nhân không có ở đây, cô lại phát hiện, thì ra cuộc sống của cô, trong lúc vô tình, đã bị Hắc đại nhân lấp kín, cho nên, đột nhiên không có sự hiện hữu của anh, tim cô, thế mà lại dâng lên một khoảng không mờ mịt không nơi nương tựa.
Tấm ảnh Hồng Quả Quả chụp lén Hắc Thương Kình, cô lén rửa ra rồi đặt trong ví tiền, giờ phút này, chỉ có thể giữ lấy ảnh, thấy vật mà nhớ đến người.
"Quá cực phẩm hoàn mỹ, nói không có liền không có. Aizz....." Hồi lâu, cô nặng nề cảm thán ra một câu, lại khiến cho mấy vệ sĩ áo đen đứng cách đó không xa suýt chút nữa cắm đầu xuống đất ngã quỵ.
Này, cô gái, lão đại của bọn họ chỉ là ra khỏi nhà mà thôi. Không cần nói thật giống như người ta đã chết rồi được không?
Ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, Bạch Mão Mão đang ngẩn ngơ, lại thấy một bóng râm chắn lại ánh nắng loang lổ qua tán cây rơi xuống. Cô ngẩng đầu, ngoài ý muốn thấy được một khuôn mặt tươi cười thuần phác mà dịu dàng.
"Phong....Phong Dịch Dương." Nhìn trân trân cái đuôi đẹp trai đã rất lâu rồi không xuất hiện trong cuộc sống của cô, Bạch Mão Mão có chút ngoài ý muốn.
"Tại sao lại không gọi là Phong đại nhân chứ?" Cười cười ngồi bên cạnh Bạch Mão Mão, Phong Dịch Dương liếc nhìn đám vệ sĩ rục rịch cách đó không xa, chỉ cần Mộ Hàn không có mặt ở đây, những người khác đều không có gì là đáng sợ.
"Anh ở trong lòng tôi đã không còn khí thế đại nhân nữa chứ sao." Người thành thật nói lời thành thật, Bạch Mão Mão căn bản không hề quan tâm đến việc nói như vậy sẽ đắc tội với người.
"Phụ nữ quả nhiên là loại động vật hay thay đổi." Thấp giọng cười một tiếng, Phong Dịch Dương cũng không để bụng, tựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo hai chân, nhàn nhã khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Chúng ta không quen biết nha, anh hai!
"Không có chuyện gì, chỉ là đụng chạm chút chuyện."
"Gì cơ?"
"Từ bốn ngày trước, Mộ Hàn đã không còn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tay phải của anh nữa, anh rút cuộc không cần lúc nào cũng phải sợ hãi nữa rồi, cho nên muốn ra ngoài hóng gió một chút. Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình có phải là đã ra nước ngoài rồi hay không? Bình thường chỉ có khi anh ta ra nước ngoài, Mộ Hàn mới đi theo mà thôi." Nhờ phúc của bọn họ, thân thủ của anh giờ càng ngày càng tốt, bị một vệ sĩ giỏi giang để mắt tới, hơn nữa cho đến bây giờ cũng không để bị thương chút nào, anh rất tự hào cùng rất kiêu hãnh.
"Hả? Mộ Hàn vẫn còn đang truy sát anh? Vì sao?" Chuyện đã qua lâu như vậy, cô cơ hồ cũng đều đã quên gần hết.
"Hắc Thương Kình thật sự muốn cái tay này của anh, hoặc là cố tình quên thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Ở thành phố Vĩ Bạc này, Hắc Thương Kình thật sự là không cần vệ sĩ theo bên mình bảo hộ, Mộ Hàn vô cùng nhàn rỗi, không bằng dùng để giam chân anh, để cho anh không có thời gian đến trêu chọc em." Quen biết đã nhiều năm, anh đối với tác phong của Hắc Thương Kình vẫn rất hiểu rõ.
"...." Phút chốc không nói gì, Bạch Mão Mão lúc này mới chú ý tới trên mặt anh còn có một vết bầm chưa tan, cô cố gắng bày ra một gương mặt tươi cười, thành tâm lấy lòng nói: "Thân thủ của anh thật tốt, đến bây giờ tứ chi vẫn còn hoàn chỉnh."
Khóe miệng co quắp, Phong Dịch Dương muốn cười mà cười không nổi: "Nhờ phúc nhờ phúc."
"Vậy, nếu thân thủ của anh cũng đã đủ để tự vệ, anh còn tới tìm tôi làm cái gì?" Người nhàm chán thật nhiều nha, lẽ nào không sợ sẽ bị để mắt đến cái tay hoặc đôi chân còn lại kia sao?
"Thử vận khí một chút."
"Thử vận khí cái gì?"
"Hắc Thương Kình không có ở đây, khuê phòng trống vắng tịch mịch, có lẽ em sẽ muốn vượt tường đúng không?" Phong Dịch Dương nghiêng người dựa sát vào Bạch Mão Mão, tà tà cười nâng lên cằm Bạch Mão Mão.
"Vệ sĩ đại ca, đuổi đi!" Bình tĩnh đẩy móng vuốt của Phong Dịch Dương ra, Bạch Mão Mão trực tiếp hét lên.
Ngoài ý muốn thấy anh ta trong nháy mắt nhảy dựng lên, chạy trốn ra xa.
"Anh chạy cái gì?" Bạch Mão Mão cười đến vô cùng sung sướng, thì ra, niềm vui trong cuộc sống không chỉ có một loại thôi.
"Ông đây vừa mới thoát khỏi Mộ Hàn có mấy ngày biết không hả? Gần đây muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn cùng những loài động vật tứ chi phát triển này động chân động tay! Hừ hừ, Bạch Mão Mão chờ đấy! Anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!" Phong Dịch Dương vừa nói vừa chạy thật xa, không còn chút phong phạm ôn văn mẫu mực nào của ngày thường.
Mặt Bạch Mão Mão đầy hắc tuyến nhìn người qua lại dùng ánh mắt khác thường bắn về phía mình, cô bình tĩnh đứng lên, sau đó, lại bình tĩnh mà quay lại ký túc xá——
——— —————— —————
Cô gần đây thật xui xẻo.
Sau khi Hắc đại nhân rời đi liền bặt vô âm tín, coi như hoàn toàn triệt để làm mặt lạnh với cô. Mà cuộc nấu cháo điện thoại lần trước đã dẫn đến kết quả là tình huống trước mắt, càng làm cho Bạch Mão Mão không có dũng khí gọi điện thoại cho Hắc Thương Kình lần nữa. Hiện tại, không biết tại sao lại bị Phong Dịch Dương quấn lấy, khiến cô cực kỳ bất đắc dĩ.
Nghiêng người dựa vào trước ban công, Bạch Mão Mão một bên cầm củ khoai nướng gặm, một bên lại ưu sầu nhìn về phía Phong Dịch Dương đang ngu ngốc cầm một bó hồng đỏ thật lớn đứng dưới ký túc xá của cô. Phía sau anh ta còn kéo ra một bức tranh chữ viết đỏ tươi, phía trên còn dùng màu vàng óng ánh viết sáu chữ lớn theo lối thư pháp: Thề đem hồng hạnh vượt tường.
Anh ta.... .........! Thật muốn một thùng nước sôi dội xuống hết cho anh ta!
"Thỏ trắng, cảm giác có người theo đuổi thế nào?" Trong đôi mắt to xinh đẹp ẩn chứa đùa cợt, Nhiễm Sanh Sanh theo tầm mắt Bạch Mão Mão liếc nhìn xuống mỹ nam lầu dưới: "Lại còn rất đẹp trai nha, cậu sao không suy tính vượt tường vui đùa một chút?".
"Cảm ơn chị đi! Mão Mão, cậu bây giờ chẳng những có rất nhiều người theo đuổi, còn trở thành nhân vật trong các câu chuyện hot đứng đầu Đại học La Gia nữa đó nha, tất cả những chuyện này đều dựa vào chị đây xe chỉ luồn kim biết chưa." Loan Hoảng Hoảng nói xong, chính mình lại không nhịn được phun cười trước: "Mình nói này, đồng chí Bạch Mão Mão, cậu đây có được coi là hoa đào loạn xạ?".
Nghe thấy Loan Hoảng Hoảng nói vậy, tay Bạch Mão Mão đang cầm củ khoai bỗng dưng nắm thật chặt, ánh mắt cô như đạp phải cứt chó nhìn chằm chằm Loan Hoảng Hoảng, hồi lâu, mới nặng nề thở dài: "Ai có thể quan sát một chút, tôi đây chỉ là một con thỏ nhỏ đáng thương vô tội thuần khiết, lại bị thực tế tàn khốc độc hại đến như thế này, khiến cho tôi đây làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi a~~."
"Ôi, cậu vẫn còn là một con thỏ thuần khiết sao, vậy bây giờ Hồng Quả Quả kia đang xem cái gì hả?" Loan Hoảng Hoảng nghiêng người, thương hại nhìn Hồng Quả Quả một bên gặm táo, một bên nhìn chằm chằm vào máy tính Bạch Mão Mão, không nhịn được lắc đầu thở dài, lại một bé ngoan bị hủ rồi.
"Sửa lại, là anime AV và GV của Nhật Bản không Marseilles, trẻ em điển hình không thích hợp." Nhiễm Sanh Sanh nhịn không được nói chen vào.
"Ôi, tôi đây rất thuần khiết, nhân gia chỉ xem anime thôi, người ta chưa bao giờ xem người thật." Học cách nói chuyện của Loan Hoảng Hoảng, Bạch Mão Mão cười đến vô cùng yểu điệu.
"Có muốn xem người thật không? Trong máy tính của chị có mười mấy cái G đây, đều đã được trải qua quá trình hỏa nhãn kim tinh chọn lọc chỉ còn lưu lại tinh phẩm, bảo đảm đều là cực phẩm." Nghe vậy, Loan Hoảng Hoảng mắt sáng lên, vội tiến lên giật dây.
"Cậu đi đầu độc Hồng Quả Quả đó hả, Hoảng Hoảng, lòng hiếu kỳ của trẻ con rất là nặng. Tớ đấy hả, không thích người thật, từ chối xem, từ chối xem." Cô vẫn còn là một nữ sinh bé nhỏ ôm lấy ảo tưởng đối với cơ thể của đàn ông cơ mà, xem người thật sẽ làm tổn thương đến tâm hồn ngây thơ trong sáng YY vạn năng của cô.
o(╯□╰)o
"Thôi đi, cậu đừng có mà giả bộ nữa, cậu thì kiên trì được cái lông gì chứ?" Xoay người nhìn nhìn Hồng Quả Quả đang xem đến say sưa, Loan Hoảng Hoảng rối rắm: "Mão Mão, tớ không bằng cậu, tớ không đành lòng đầu độc đứa nhỏ Quả Quả này."
"Vẫn còn có người mà Loan Hoảng Hoảng không đành lòng hạ thủ, Quả Quả cũng coi như lcó phúc." Đối với lòng nhân từ khó có được của Loan Hoảng Hoảng, Bạch Mão Mão cố làm ra vẻ ưu tang mà biểu đạt khịt mũi khinh bỉ của cô.
"Ít cười nhạo chị đi, cậu còn làm ra vẻ thích thú cái gì?" Loan Hoảng Hoảng nhìn củ khoai nướng thơm ngậy trong tay Bạch Mão Mão, nhịn không được lấy ra.
"Làm ra vẻ khỏe mạnh hơn...."
"Không đùa với cậu nữa, càng đùa càng xa. Mão Mão, tớ vẫn luôn rất tò mò, tới cùng cậu vì sao mà lại bài xích người thật như vậy?".
"Gì, phải nói thật sao?"
"Nói thừa!".
"Tớ muốn thấy vật kia thật lần đầu tiên là của chồng tương lai của tớ. Vì vậy, ngay cả của con trai mới một tuổi của anh họ tớ, tớ cũng không nhìn." Câu trả lời của Bạch Mão Mão vang lên hùng hồn.
"...." Mọi người trầm mặc.
Qua một hồi thật lâu, khóe mắt Loan Hoảng Hoảng mới giật giật mới trừng về phía Bạch Mão Mão một cái, hào quang bắn ra bốn phía đến thản nhiên, nhịn không được than nhẹ: "Quả nhiên, mỗi nơi đều có vô số loại rắc rối."
"Vậy cậu rắc rối ở nơi nào?" Bạch Mão Mão thuận theo hỏi.
"A, muốn xen vào lời nói của chị, cấp độ của cậu còn chưa đủ đâu." Loan Hoảng Hoảng lập tức phản ứng kịp: "Nói chuyện chính sự đi, Mão Mão, Phong Dịch Dương nói rằng cuối tuần này hội trình diễn của khoa Tin học muốn tổ chức một buổi giao lưu văn nghệ giữa hai khoa, đến lúc đó, người hai khoa đều sẽ đến xem, cậu không phải là trưởng ban biên tập của bọn họ sao? Cùng tớ đi đốc công không?".
"Loan tú bà, cậu sẽ không đem tớ đi bán đấy chứ?" Đối với yêu cầu Loan Hoảng Hoảng đột nhiên nói ra, Bạch Mão Mão rất phiền não, muốn xem náo nhiệt cũng không cần phải rõ ràng như vậy chứ? Phong Dịch Dương đang chặn ở dưới lầu, cô có chút thông minh được không hả?
"Ai bảo cậu gần đây ở Đại học La Gia cực kỳ đẹp đẽ làm chi chứ, không nhân cơ hội quạt gió thêm lửa quả thực không phù hợp với tác phong của chị, huống chi bây giờ Hắc Thương Kình lại không có mặt ở đây, chính là thời cơ tốt để cậu vượt tường đấy nhé. Mão Mão à, nếu đã biết rõ tớ có ý định bán cậu, thì liền ngoan ngoãn duy trì trạng thái ngực bự não teo đi, yên tâm, tỷ sẽ không bạc đại cậu đâu." Loan Hoảng Hoảng cũng không che giấu, cười phách lối.
Bạch Mão Mão ngầm hạ ánh mắt ảm đạm, vui vẻ cười cười: "Được rồi, vậy tớ đây liền mỏi mắt trông chờ, nhìn xem cậu có thể làm ra trò gì đây."
Nếu anh đã muốn làm lạnh với cô, cô vì sao lại phải nghe theo lời của anh?! Cái gì mà "Không nên làm một số chuyện không cần làm", cô cũng chưa bao giờ gây sự lung tung, bình thường đều là người khác tới trêu chọc cô trước.
Cô là một con thỏ! Một con thỏ nhỏ bé yếu ớt! Hiểu không?
———————thỉnh thoảng làm một tuyến tuyến yếu ớt———————
Biết được Bạch Mão Mão đồng ý cùng mình chuẩn bị cho buổi văn nghệ, Phong Dịch Dương phách lối đem bức tranh chữ "Thề đem hồng hạnh vượt tường" ra treo ngay chính giữa phía trên sân khấu, dẫn tới vô số bè lũ nhân sĩ bát quái phải mạnh mẽ vái lạy, mỗi ngày đều sẽ có vô số người tới đây nằm vùng, quan tâm tỉ mỉ cặn kẽ tới tiến độ phát triển của gian tình hai người.
Thậm chí, đã có người ở trên diễn đàn Đại học La Gia tổ chức ra một cuộc đánh cược, đánh cược Phong Dịch Dương có thể thành công đem Bạch Mão Mão vượt tường hay không, vậy mà thành công lại chiếm tới 92%, nam nữ mỗi bên một nửa; đánh cược Phong Dịch Dương thất bại lại chỉ chiếm có 8%, quan điểm của bọn họ là Phong Dịch Dương làm sao có thể so được với Hắc Thương Kình đại nhân? Chỉ cần không phải là kẻ mù hay đứa ngốc, sẽ không có cô gái nào lại ngu ngốc đến mức để cho Hắc Thương Kình bị cắm sừng, cho nên 8% hiển nhiên là phái trung thành tới chết của Đảng Hắc đại.
Tác giả vạn chữ Khinh Hứa Ưu Thương đã mai danh ẩn tích thật lâu rồi lại lần nữa xuống núi, trích dẫn kinh điển, cẩn thận tỉ mỉ phân tích tâm lý 92% này mà nói: Mấu chốt của vấn đề không phải là Phong Dịch Dương có thể thành công hay không, mà là mọi người đều đang tha thiết ước vọng anh ta có thể thành công.
Đối với nam sinh mà nói, có thể đào được góc tường của Hắc Thương Kình, để cho người đàn ông hoàn mỹ như tiên kia bị cắm sừng, là có thể đem anh ta từ vị trí cao cao tại thượng kéo xuống, khiến cho tâm lý bình thường của bọn họ có thể lấy được một loại cân bằng gần như là dị thường; còn đối với các nữ sinh mà nói, Bạch Mão Mão nếu như vượt tường, Hắc Thương Kình làm sao còn có thể muốn cô ta nữa được cơ chứ? Cô ta đi xuống, các cô mới có cơ hội đi lên, đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện tốt biết bao.
Kết quả là, trong buổi văn nghệ của Đại học La Gia, cứ thế xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái: Sáu vệ sĩ của Bạch Mão Mão bị vô số người cả nam lẫn nữ cố ý đẩy ra thật xa cách chỗ Bạch Mão Mão, bọn họ thậm chí còn tạo ra một không gian chỉ có riêng mình Bạch Mão Mão và Phong Dịch Dương, để bọn họ thuận tiện liếc mắt đưa tình hay thậm chí còn làm một số động tác vượt khuôn gì đó.
Mặt đầy hắc tuyến nhìn đại sảnh phi thường náo nhiệt, Bạch Mão Mão cực kỳ đau đầu, cô rốt cuộc là tới đốc công hay là tới để diễn trò cho mọi người xem vậy?
"Mão Mão, đây chính là nhân khí, buổi diễn còn đang trong giai đoạn diễn tập mà đã có rất nhiều người đến xem như vậy, thực sự là nhờ phúc của em đó." Phong Dịch Dương đưa tay ra, cười híp mắt nắm lấy vai Bạch Mão Mão, thấy được ánh mắt sáng lấp lánh của những người kia, anh cười đến mê người.
"Nếu đã biết tôi còn có giá trị lợi dụng, thì mau lấy móng vuốt của anh ra, nếu không tôi sẽ trực tiếp rời đi." Bạch Mão Mão bất đắc dĩ nhìn người chịu trách nhiệm trông coi mình, đề phòng cô chạy trốn - Loan Hoảng Hoảng, ưu tang hỏi: "Phong Dịch Dương rốt cuộc đã cho cậu lợi ích gì vậy, mà có thể khiến cậu có can đảm dám khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của Hắc đại nhân hả, Loan tú bà?".
Lợi ích thật ra cũng không có bao nhiêu, có điều cô biết thỏ trắng nhà mình đã bị Hắc Thương Kình lạnh nhạt rồi. Mặc dù thỏ trắng ở trước mặt bọn họ vẫn ăn - uống - ngủ đúng giờ, nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng, nha đầu ngốc này, nếu không có người che chở, nhất định sẽ bị thua thiệt. Cho nên cô phải lo liệu làm cho bằng được nguyên tắc của tú bà, thái độ rõ ràng dứt khoát bày tỏ: Hắc đại nhân à, giữ vợ phải như giữ tù, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả thôi. E hèm.
Bất quá những lời này, cô chẳng buồn giải thích cho Bạch Mão Mão nghe, chỉ cười đến vô cùng xinh đẹp mà đáp lại một câu: "Khiêu chiến rảnh giới cuối cùng của anh ta thì thế nào? Ai bảo anh ta không xem chừng cậu, hừ."
Thực ra thì Ân Mặc mới là thí sinh được chọn tốt nhất, chỉ có điều thái độ quá thanh cao ngạo mạn kia, không bằng Phong Dịch Dương biết đối nhân xử thế kia.
"....." Quan hệ giữa cô và Hắc Thương Kình, không hề giống như cái kiểu mà các cô đang tưởng tượng có được hay không hả? Cô bất quá là đáp ứng anh làm một tấm bia đỡ đạn thế thôi, thời hạn sử dụng cũng chỉ có ba năm.... ...
Mệt mỏi bắt bẻ lại Loan Hoảng Hoảng, ánh mắt Bạch Mão Mão ảm đạm, dứt khoát không để ý tới những chuyện ngoài thân này nữa, ngồi một bên khán đài yên lặng xem tiểu thuyết trên điện thoại, những thứ khác, thì cứ tùy tiện để cho bọn họ vui đùa đi.