Nghe được đầu bên kia là tiếng người phụ trách bảo vệ Bạch Mão Mão, như thiêu như đốt hồi báo, mí mắt Hắc Thương Kình nhảy nhảy lên, theo bản năng siết chặt điện thoại di động. Được lắm, cô gái này thật sự không hiểu được cái gọi là an phận thủ thường mà, cũng đều đã cảnh cáo cô không nên làm những chuyện không cần làm, nhưng cô lại cứ ngoài đường mà đi, thật sự được, được lắm....
"Cậu chủ, có cần phải tăng thêm người, tăng cường lực lượng bảo vệ cô chủ hay không?" Vệ sĩ chần chừ hỏi, sáu người bọn họ đối phó với một đám đông sinh viên cố ý quấy rối như vậy, lại không thể tùy tiện động thủ đánh người, quả thực là lực bất tòng tâm.
"Không cần, Phong Dịch Dương bất quá chỉ là một con tôm tép nhãi nhép, không tạo nổi sóng to gió lớn gì đâu." Xoa xoa hàng lông mày, Hắc Thương Kình qua loa phân phó mấy câu, cúp điện thoại.
Xoay mặt, chống lại tám cặp mắt khác cũng đang tham dự cuộc họp, trán anh khẽ giật giật.
"Là chuyện về Bạch Mão Mão sao?" Hồng Tỉ Chước đã gặp qua bạn Bạch, cho nên có quyền lên tiếng nhất.
"Là vợ chưa cưới của cậu sao? Hắc sư, tôi vẫn không ngờ rằng, người lạnh lùng như cậu lại là người rơi vào vòng xoáy tình cảm sớm nhất đấy." Lam Ảnh Diễm được coi như là nhịp cầu liên lạc giữa chín người bọn họ, đối với tình trạng đời sống của mỗi người đều hiểu rõ ràng, cho nên giờ phát sinh ra loại chuyện này, anh lại có thể không cười nhạo sao?
"Chỉ vì đối phó với quy củ của gia tộc mà thôi." Hờ hững để điện thoại di động xuống, Hắc Thương Kình mặt không đổi sắc nói một câu.
"Đàn ông thì nên dũng cảm mặt đối mặt với nội tâm của chính mình, cũng không có gì đáng sợ, đó mới chính là suối nguồn của sức mạnh." Ô Vương Ô Dận mới vừa đi theo một vị cao tăng đắc đạo chuyên tâm tu hành một thời gian, cho nên cứ mở miệng là lại phun ra một câu đầy tính triết lý.
Con ngươi đen lạnh lùng quét qua vẻ mặt Ô Dận như một cao tăng đắc đạo, Hắc Thương Kình trực tiếp cười nói: "Cậu tốt nhất là tìm được người phụ nữ can đảm thực hiện tình một đêm với cậu xong rồi bỏ trốn không thấy tăm hơi đâu trước đã, rồi hãy quay lại thảo luận về vấn đề suối nguồn sức mạnh của đàn ông với tôi sau, Ô Vương."
Nếu không phải vì chuyện này khiến cho lòng Ô Vương rối loạn, anh ta làm sao có thể nhàm chán tới mức tìm vị cao tăng đắc đạo kia tu hành? Bọn họ, mỗi người đều bề bộn rất nhiều công việc, làm gì mà có thời gian rảnh rỗi ăn xong lại nằm.
Nhìn gương mặt anh tuấn của Ô Dận khẽ vặn vẹo, tròng mắt nâu nguy hiểm khẽ híp lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhất định sẽ tìm được cô ta, sau đó sẽ bóp chết tươi cô ta."
"Cô gái đáng thương." Ngồi ở một bên Ô Dận, Ngân Long Bạch ưu nhã khẽ vuốt mái tóc dài màu bạc của mình, vô cùng nhàm chán mà than nhẹ.
"Bạch Mão Mão kia là một cô gái như thế nào?" Thấy tất cả mọi người đều đã chạy thật xa đề tài chính, Tử Thánh Trạch dứt khoát để văn kiện trong tay xuống, gương mặt tuấn tú quý khí bức người ngẩng lên, con ngươi lưu chuyển, tựa hồ thoáng hiện lên ánh sáng rực rỡ vô thượng.
Hắc Thương Kình mím môi, cự tuyệt trả lời loại vấn đề này.
Vì vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt chuyển hướng nhìn sang Hồng Tỉ Chước, người duy nhất đã thấy được Bạch Mão Mão.
"Não tàn." Hồng Tỉ Chước rất dứt khoát cho mọi người một cái đáp án, cuối cùng, nhịn không được lại bổ sung thêm hai chữ: "Ngu ngốc."
"...." Mọi người trầm mặc.
Như vậy thì, phải nói là ánh mắt của Hắc Thương Kình không giống người thường sao?
Lãnh đạm như mây bay chân trời, Bạch Tai hơi ngẩn ra, hai cái tính từ này dùng trên người tiểu công chúa Phan Bắc Bắc nhà bọn họ cũng rất chuẩn xác, là phụ nữ đã biến đổi ra một chủng loại mới, hay là đám đàn ông bọn anh đã quá lạc hậu rồi, cho nên mới có cái tâm lý hiếu kỳ thấy cái mình thích mà thèm thuồng đến sủng?
"Loại phụ nữ như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ thay đổi, không nên rãnh rỗi mà dây dưa vào, chúng ta tiếp tục thảo luận về đề án hợp tác vừa rồi đi." Ngón tay dài của Xích Cửu khẽ gõ lên mặt bàn, không nhịn được nói chen vào.
Vì vậy, hội nghị lại tiếp tục tiến hành, bạn Hắc im lặng lạnh lùng, lại rõ ràng có chút không tập trung, mọi người nhìn thấy nhưng chỉ là cười cười hiểu ý, không tiếp tục kích động Hắc Thương Kình nữa.
Đàn ông đều là mạnh miệng, nhất là đàn ông cao ngạo, chung quy không muốn dễ dàng khuất phục, nhưng thời gian sẽ lắng đọng lại tất cả, cũng sẽ gạn lọc ra tất cả, để cho cả nam lẫn nữ, đều không thể giấu mình được nữa.
——— —————————
Cùng Loan Hoảng Hoảng ngồi chồm hổm một góc trên đất, Bạch Mão Mão đơ người tỉ mỉ chú ý Phong Dịch Dương lần thứ một trăm lẻ một tránh né cô đi nghe điện thoại.
Kết quả là, khi anh ta vẻ mặt giả tạo cười cười trở lại trước mặt cô thì cô quyết định không duy trì trầm mặc nữa: "Bạn gái hả?"
Vì khi điện thoại vừa được nối máy đac nghe được một giọng nữ hỏi: "Dịch Dương, anh đang ở đâu?", sau đó Phong Dịch Dương lại như một kẻ trộm né tránh cô đi nghe điện thoại, tình huống quỷ dị như vậy, rõ ràng là người nào đó đang có mưu đồ bắt cá hai tay mà.
"Không phải." Sắc mặt khó chịu vặn vẹo một chút, Phong Dịch Dương cũng không có ý định nói nhiều.
"Anh lừa gạt quỷ hả? Phong Dịch Dương, không phải bạn gái vậy tại sao lại thường xuyên kiểm tra canh gác như vậy? Tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi." Mỗi ngày mười cuộc điện thoại, vợ chồng mới cưới cũng không đến nỗi dính nhau như thế đâu.
"Anh đã nói không phải là không phải!" Không khỏi thô bạo trừng Bạch Mão Mão một cái, con ngươi âm chí của Phong Dịch Dương quét qua Loan Hoảng Hoảng: "Loan Hoảng Hoảng, không cho phép cô nói năng lung tung."
"Liên quan gì tới tôi." Khoác lấy cánh tay của Bạch Mão Mão, ánh mắt Loan Hoảng Hoảng dao động, ánh mắt luôn sáng ngời cũng âm trầm không rõ.
Tình huống này, có vẻ quỷ dị hơn so với trong dự đoán của cô?
Nhìn Loan Hoảng Hoảng luôn trong tư thế tổng công kích lúc này lại tâm thần không yên, Bạch Mão Mão trầm mặc.
Được rồi, cô là một bé thỏ nhỏ yếu ớt, chuyện của các đại nhân vật, duy trì u mê có lẽ sẽ an toàn hơn. Nhưng mà, lòng hiếu kỳ chẳng những hại chết mèo, nó cũng có thể hại chết thỏ a~
Xoay người muốn truy hỏi đến cùng, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng Phong Dịch Dương vội vàng rời đi, cô á khẩu, này, thời gian qua không phải anh đều rất lịch sự sao? Phải đi cũng nên chào hỏi một tiếng chứ. Bất đắc dĩ nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng: "Hoảng Hoảng, tớ nhớ cậu đã từng nói, cậu và Phong Dịch Dương là người quen cũ đúng không?".
"Đúng vậy thì sao?" Bọn họ là bạn học thời cao trung, quen biết cũng được vài năm, thật đúng là một nghiệt duyên mà.
"Không phải là người tình lâu năm chứ?" Bạch Mão Mão không nhịn được hỏi.
Trừng mắt nhìn Bạch Mão Mão một cái, Loan Hoảng Hoảng rất muốn kéo lỗ tai của cô ra: "Tớ sẽ đem người tình lâu năm của mình ra làm mối cho cậu sao? Thỏ trằng à, đầu óc cậu bị nước vào tàn hết thành cặn bã rồi sao?"
"...." Cho dù cô có tàn, cũng không tàn đến nông nỗi lý lẽ trời đất không thấu như vậy chứ? Không cần phải độc mồm độc miệng không nể mặt như vậy đâu, bà chị của tôi à!
"Cậu đừng hỏi nữa, Mão Mão. Chuyện của Phong Dịch Dương, tớ thực sự có biết một chút, nhưng không muốn nói đâu." Loan Hoảng Hoảng lau lau mặt, tâm tình rõ ràng thấp đi không ít.
"Vậy cậu rốt cuộc là muốn đùa giỡn cái gì? Anh ta rõ ràng đã có bạn gái rồi, cậu còn muốn đem tớ vây ở chỗ này, rất không phúc hậu đấy nhé. Ngộ nhỡ cô gái kia tìm tới cửa, tớ không phải sẽ chết sao?" Bạch Mão Mão càng nói càng sợ hãi, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, cô không muốn chết oan, giữa cô và Phong Dịch Dương rõ ràng chuyện gì cũng không có, hết thảy mọi chuyện đều là do mấy người nhiều chuyện thổi phồng lên.
"Cậu không phải cũng có Hắc Thương Kình đó sao?" Loan Hoảng Hoảng cười nhạt.
"...." Tắc nghẽn một chút, Bạch Mão Mão rơi lệ, cô phải nói tình trạng giữa cô và Hắc Thương Kình như thế nào đây chứ, thật có nhiều chuyện khiến người ta đau lòng mà.
"Hắc Thương Kình tại sao đến giờ vẫn chưa giết đến tận cửa chứ hả?" Loan Hoảng Hoảng chất vấn, vấn đề này cô đã nhẫn nại rất lâu rồi, thỏ trắng đừng có nghĩ mà qua loa lấy lệ với cô.
"Anh ấy đi công tác rồi."
"Đi công tác thì cũng có thể trở về, không phải sao? Anh ta cũng không phải trở về sao hỏa hay gì mà lâu đến vậy. Tớ không tin những vệ sĩ anh ta sắp xếp bên cạnh cậu kia lại không báo cáo một tiếng cho anh ta về tình huống trước mắt."
“Hắc đại nhân và sao Hỏa có gì liên quan sao? Nếu nói tỉ mỉ thì tớ có lẽ mới chính là người phải về sao Hỏa đây này." Bạch Mão Mão bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
"Cậu cũng rất tự mình biết mình đấy, Mão Mão."
"Xưa nay vẫn thế, dưới sự dạy bảo chân thành của bà chị lớn như cậu, tớ đối với mình nhận thức càng ngày càng rõ, thế giới quan, nhân sinh quan đều học đến trình độ cực đại mà rớt xuống vô hạn....."
"Im miệng! Chị đây không có thời gian rảnh rỗi mà nghe miệng lưỡi trơn tru của cậu đâu nhá, chị chỉ hỏi một câu, có phải Hắc Thương Kình đã quăng cậu rồi hay không?"
" Hẳn là.... không." Theo bản năng nhìn về phía những vệ sĩ đang bị đám người vây ở vòng ngoài, Bạch Mão Mão yếu ớt trả lời. Anh còn chưa thu hồi lại vệ sĩ của mình, cho nên, hẳn là chưa vứt bỏ cô đi. Lại nói, đến cùng là cô đã làm sai điều gì? Vì sao lại không một lời giải thích mà đột nhiên cư xử lạnh nhạt với cô? Ô ô...cô không thích cảm giác như vậy....
"Cậu nha, ngay cả có bị người ta quăng hay chưa đều không tự nhận thức được à? Cậu còn có thể tàn đến mức này nữa sao? Bạch Mão Mão." Kéo lấy cổ áo Bạch Mão Mão, Loan Hoảng Hoảng nóng nảy.
"Loại chuyện này cũng cần tự giác sao? Nói rõ chẳng phải là được sao, anh ấy nếu đã không nói rõ, vậy thì đã nói lên một điều tớ còn chưa bị bỏ rơi?" Bạch Mão Mão vẫn ngây ngô cười như cũ, nhưng nước mắt lại gần như muốn tràn ra khỏi khóe mắt.
"...." Nhìn Bạch Mão Mão cố gắng đè nén nước mắt, Loan Hoảng Hoảng thở dài, cô buông tay ra, Bạch Mão Mão lại vô lực ngồi trên đất: "Hắc Thương Kình đi công tác cũng hơn nửa tháng rồi đi?"
"Hôm nay là ngày thứ hai mươi mốt." Cúi đầu, Bạch Mão Mão ngồi trên đất vẽ vòng tròn.
"Nhớ rõ ràng như vậy, cậu mỗi ngày đều đếm sao?" Loan Hoảng Hoảng giận quá thành cười.
"Đúng vậy, mỗi ngày đều đếm, cho dù không biết anh ấy đi đâu, khi nào sẽ xuất hiện, loại cảm giác này thật sự là hỏng bét mà." Bạch Mão Mão lầm bầm lầu bầu nói, ngồi mệt mỏi, dứt khoát lấy một xấp báo ở trên bàn đặt xuống dưới đất, đặt mông ngồi lên, nhìn đám người vây xem xung quanh mà nhíu chặt mày lại.
Đây thực sự là con gái sao? Làm sao lại có một cô gái lôi thôi lếch thếch không để ý đến hình tượng như vậy? Đám nam sinh khinh bỉ.
Tại sao Hắc đại nhân thần thông quảng đại hết lần này tới lần khác coi trọng một con nhỏ so với cặn bã còn cặn bã hơn vậy? Điều này làm cho những hot girl tinh tế mỹ lệ động lòng người như các cô làm sao chịu nổi? Đám nữ sinh bi phẫn.
Cô không thích cái loại chiến tranh lạnh gần kề như vậy đâu! Hắc đại nhân, anh rốt cuộc là muốn như thế nào hả? Dưới đáy lòng Bạch Mão Mão kêu gào.
Aaaaaa.....
Loan Hoảng Hoảng gượng gạo đứng, tựa hồ có thể nghe được đủ loại bất bình trên thế giới này , "A a a..." một tiếng, cô quơ quơ đầu, dứt khoát cùng Bạch Mão Mão ngồi xuống đất, "Lúc trước khi dây dưa với Ân Mặc, cậu có lo được lo mất như thế này không?"
"Sao lại vậy chứ? Nói là dây dưa với anh ta ba năm, kỳ thực rất ít khi có thể gặp được anh ta. Anh ta không thích bị con gái làm phiền, cho nên lúc nào bên người cũng có vệ sĩ đi theo hộ tống, bình thường cũng là sau khi tan học, quãng đường đi từ phòng học cho đến khi anh ta lên xe, là thời gian mà tớ có thể tha hồ quấn lấy anh ta, những lúc khác tớ hoàn toàn không có cách nào đến gần. Với lại, khi đó, mỗi ngày đều phải bận rộn trốn tránh những người say mê Ân Mặc vây đánh chặn đường, cho nên tớ cũng không có nhiều thời gian để quấn lấy anh ta."
"Cậu cứ như vậy đắm mình làm bạn gái trên danh nghĩa của anh ta ba năm?" Loan Hoảng Hoảng hung hăng dùng ánh mắt khinh bỉ rèn giũa Bạch Mão Mão.
"Haha, lúc đó anh ta đột nhiên ở trước mặt mọi người tuyên bố, tớ chỉ cảm thấy như có bánh từ trên trời rớt xuống, không còn nghĩ gì đến những thứ khác nữa....."
"Vậy các cậu có hôn không? Hẹn hò sau đó thì sao?" Loan tú bà bộc phát sắc bén, đôi mắt lóe ra ánh sáng bát quái.
"Chưa từng...." Xấu hổ nhìn đám người đang vây xem dựng thẳng lỗ tai, Bạch Mão Mão khóc không ra nước mắt: "Hoảng Hoảng, chúng ta có thể đừng thảo luận về loại chuyện thế này ở trước mặt mọi người được không, thật sự khiến cho người ta khó mở miệng."
"Cậu mà cũng biết khó mở miệng sao? Bạch Mão Mão, cậu nha, chính là một đứa ngốc." Loan Hoảng Hoảng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại không thể làm gì cô, không thể làm gì khác hơn là buồn bực tự mình đấm ngực giậm chân.
"Cái này cũng không phải là bí mật gì....." Khi Loan Hoảng Hoảng gần như đang tức giận đến điên cuồng, thanh âm Bạch Mão Mão càng ngày càng nhỏ.
"Ân Mặc đã là kiểu quá khứ rồi, tình hình thực tế của Phong Dịch Dương tuyệt đối không đáng giá để phụ nữ giao phó chung thân, Hắc Thương Kình lại cũng là mây bay.... Ai, từng người từng người đều khiến cho người khác phiền lòng, đàn ông quả nhiên đều là loại không đáng tin, thỏ trắng, cậu nên hướng ra ngoài trường mà phát triển thôi." Loan Hoảng Hoảng có chút bị kích thích đến điên cuồng.
"Tại sao nhất định phải có đàn ông ? Lúc không có đàn ông, tớ trái lại rất tốt, không phải sao?" Bạch Mão Mão nghiêng đầu, không có cách nào làm rõ được nội tâm đang hỗn loạn.
"Như vậy thì, cậu còn có thể trở lại lúc ban đầu sao? Trở lại một cuộc sống chưa từng có Hắc Thương Kình xuất hiện hay sao?" Một người con gái vì một chàng trai mà đếm thời gian trôi, như vậy còn có thể cứu sao? Loan Hoảng Hoảng cau mày, liếc gương mặt u mê của Mão Mão, đứa ngốc này, chẳng lẽ tình cảm cũng ngốc luôn sao?
Cuộc sống không có sự tồn tại của Hắc đại nhân? Đáy lòng nhẹ dâng lên một nỗi run rẩy, sau đó càng lúc lại càng run rẩy không khống chế được, Bạch Mão Mão ngỡ ngàng mở to mắt, lúc đó sẽ là một cuộc sống như thế nào đây? Vì sao chỉ mới ở chung với Hắc Thương Kình có mấy tháng thôi, cô hầu như lại quên mất cuộc sống một mình rốt cuộc là như thế nào rồi?
"Bạch Mão Mão, không cần nói với tớ, vô luận là dây dưa với Ân Mặc hay là vấn vương Hắc Thương Kình, cậu cũng đều là hướng tới mỹ sắc, không có suy nghĩ sâu xa gì." Loan Hoảng Hoảng khó có được xúc động muốn đánh người.
"Suy nghĩ sâu xa? Con tôm mới suy nghĩ sâu xa. Tớ còn trẻ, không nghĩ sâu tới mức kết hôn sinh con vậy đâu."
Cho nên nói, lối tư duy của bạn đây thật quá đáng sợ, giữa tình yêu và kết hôn sinh con không tồn tại ranh giới chắc chắn, thậm chí còn có quan hệ thật tốt ấy chứ? Bạn nhỏ này tư duy theo quán tính nên tự mình đã có vấn đề, là bệnh, em gái à, phải trị biết chưa?
Con ngươi sắc bén quét qua một vòng, cùng đám người đang vây xem kia ăn ý mười phần mà nhìn nhau ba giây, Loan Hoảng Hoảng một tay nhào đến cổ Bạch Mão Mão, cười quỷ dị hỏi: "Mão Mão à, tâm tình cậu bây giờ đang nhớ nhung Hắc Thương Kình như vậy, chỉ là bản năng động vật à?"
"Tớ mới không nhớ anh ta....."
"Lại nói không theo chủ tâm rồi, chị đây diệt cậu." Sự kiên nhẫn của cô có hạn, rất khó có được một lần hảo tâm làm chuyện tốt, Mão Mão nha, tốt nhất là nên biết thức thời một chút.
"....Được rồi, là tớ có một chút xíu nhớ anh ta, có một chút xíu xíu rầu rĩ như vậy thôi." Lệ rơi đầy mặt cúi thấp đầu thừa nhận, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Mão Mão lại không kiềm chế được đỏ bừng.
"Vậy cậu có nghĩ tới, thực ra thì, cậu đã không cẩn thận yêu Hắc Thương Kình rồi hay không?" Hắc Thương Kình, anh nha, nhất định phải cám ơn tôi thật tốt đấy, để cho một não tàn thông suốt cũng không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm được đâu nha.
Điều này làm sao có thể? Cô thừa nhận chính mình cũng có một chút thích Hắc Thương Kình, càng đối với sắc đẹp của anh mà thèm nhỏ dãi ba thước, thế nhưng, tình yêu, cách bọn họ quá xa vời. Dù sao thì, giao hẹn làm bia đỡ đạn còn đang vắt ngang ở đây, lại cũng đã rút ra kinh nghiệm cùng bài học từ lần trước, cô mới không ngốc đến nỗi mà đi động chân tình đâu....
Tầm mắt theo bản năng lại chuyển sang những vệ sĩ Hắc Thương Kình để lại để bảo vệ cho cô, trong con ngươi trong veo của Bạch Mão Mão lại hiện lên tầng tầng sương mù.....
Lý trí thực sự có thể khống chế tình cảm sao? Như vậy thì, vì cái gì, khi không nhìn thấy anh thì trái tim lại như rơi vào khoảng không, khoảng không chứa đựng đau đớn khó đè nén.....