Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Chương 29



“Chúc mừng năm mới.” Lâm Hủ cười tủm tỉm ôm túi chen bên người ta đi vào. Ta nói, Lâm Hủ thật sự là tiểu phế sài điển hình phú nhị đại trung, đơn thuần nói trắng ra vô tâm thành phủ. Sinh trong đại gia đình phú nhị này, một loại giàu bất quá tam đại. Nhưng tiểu phế sài này thật may, nhân gia có hai anh trai vô cùng cường đại. Một người ở đỉnh thiên, nắm giữ gia nghiệp khổng lồ, chẳng những không có anh em tranh đoạt gia tài trong nhà cãi cọ khoa trương tạo sự kiện, còn cẩn thận quan tâm hắn. Sở dĩ đứa nhỏ này lớn lên như vậy, còn có thể có phần đơn thuần và thẳng thắn.

Bất quá, quá mức thẳng thắn có đôi khi đả thương người nha.

“Oa, nhà tỷ to như phòng đệ a.” Hắn đem túi đặt trên bàn, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, “Vì sao muốn dùng thêm ban công a.”

“Vì gia tăng diện tích sử dụng,” ta đưa hắn một lon coca, “Đây là trí tuệ của tiểu thị dân.” Ban công thêm đài phun nước có thể nhìn thấy trời sao vĩ đại, kia đều là một không gian khác của sinh vật.

Mắt Lâm Hủ chớp chớp, gật gật đầu cái hiểu cái không.

“Cậu là đặc biệt đến đưa túi a.” Ta mở túi ra, “Này làm sao có thể ở chỗ cậu?”

“Quản gia phát hiện trên xe ca ca, ông tưởng mua cho đệ, nên đưa đến phòng đệ.” Lâm Hủ có chút ngượng ngùng, “Đệ sớm muốn đưa cho tỷ, chính là lúc trước đệ chọc đại ca tức giận, anh ấy luôn luôn không cho đệ ra ngoài.”

“Cậu làm gì?” Ta rất ngạc nhiên, Lâm Trạm đối với Lâm Hủ yêu thương có thừa có mắt đều thấy, vì sao hắn lại tức giận với Lâm Hủ, còn muốn giam lỏng cậu.

Lâm Hủ mặt đỏ hồng, “Ách, ách, chính là văn kiện lần trước. Đệ đưa cho tỷ phần văn kiện kia là lấy từ chỗ ca ca, đệ đem bản gốc cầm đi, anh rất nhanh liền phát hiện. Nên, đại ca rất tức giận.”

Bị đệ đệ mình yêu thương nhất đào góc tường, đổi thành ta ta cũng sinh khí. Bất quá Lâm Hủ cũng thật sự là đủ thiên chân vô tà, cậu thế nào có thể trực tiếp đem bản gốc đi, lấy bản sao hay chụp ảnh không được sao? Thật là đứa nhỏ ngây thơ.

“… Sau lại chợt nghe nhị ca nói quán của tỷ gặp chuyện không may, tỷ còn sinh bệnh,” cậu cắn cắn môi, đầu cúi càng thấp, “Thực xin lỗi, Hách Quýnh, thực thực xin lỗi. Trước đệ luôn luôn nghĩ đến, nhưng là không dám. Đệ sợ đệ không biết nên nói cái gì với tỷ, đệ cũng không biết việc này phát sinh có phải có liên quan cùng các anh không. Thực xin lỗi… Thực thực xin lỗi…”

Ta nhịn không được thân thủ xoa xoa tóc của cậu, mềm trơn mịn giống như sữa, “Ai, chuyện này, chuyện này cùng anh cậu không quan hệ. Cảnh sát đều thông báo bắt được thủ phạm, nói là sự kiện ngoài ý muốn.” Trên miệng ta là nói như vậy, nhưng trong đầu vẫn có nghi hoặc. Chẳng qua ta hoài nghi đối tượng càng có khuynh hướng nghiêng về Dịch trúc, có khuynh hướng nghiêng về tên Hứa Thận Hành tính tình cổ quái.

Ánh mắt Lâm Hủ liền sáng lên, “Thật vậy chăng? Thật là như thế?”

Ta gật gật đầu, “Nên cậu không tất nói thực xin lỗi với tôi, cậu không có gì phải xin lỗi tôi. Về phần anh cậu, bọn họ là thương nhân, điều kiện tiên quyết của thương nhân là theo đuổi lợi ích lớn nhất không phải chuyện đáng trách, không có gì đáng chỉ trích.”

Lâm Hủ xuất ra tươi cười, biểu tình thoáng chốc trở nên xán lạn, “Ân. Đệ chỉ biết ca ca sẽ không làm chuyện quá mức. Đúng rồi, quán tỷ không còn, về sau tỷ có tính toán gì không?”

“Tìm việc.” Ta chỉ vào máy tính, “Tôi đều làm xong lý lịch, đăng lên mạng, có thể có được một cơ hội.”

Tròng mắt Lâm hủ vừa chuyển, “Đệ nghe Diêu trợ lý nói công ty gần đây luôn luôn tìm người, nếu không tỷ đem lý lịch sơ lược đưa cho đệ, để đưa cho Diêu trợ lý trực tiếp đưa đến bộ phận nhân sự là tới.”

Ta lé mắt nhìn hắn, nói tiểu thiếu gia này thông minh không thôi, động vào ca ca nhà mình cái liền cân não lên, bàn tính hạt châu rào rào vang. Đại khái là từ nhỏ đã quen chiếm tiện nghi, nên loại chuyện đi cửa sau cùng đào góc tường rất là vô cùng thuần thục. Chính là, Lâm thị Cùng Dịch thị giống nhau, cũng không phải nơi ta có thể dính dáng.

“Cám ơn cậu a, bất quá tôi tự mình thử tìm việc trước, nói sau.” Ta nói có lệ, “Đúng rồi, lần này cậu ra ngoài…”

“Lái xe ở phía dưới.” Lâm Hủ phản ứng rất nhanh, “Đệ hôm nay ra ngoài trực tiếp nói với đại ca.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lâm Hủ chỉ uống mấy ngụm coca liền đặt lên bàn trà, có chút dè dặt cẩn trọng, “Hách Quýnh, vừa rồi có phải hay không tỷ tiếp điện thoại nhị ca?”

“Đúng vậy,” ta thuận miệng đáp, “Như thế nào?”

“Anh, anh ấy tìm tỷ có chuyện gì sao?”

“Không phải, không phải hắn tìm tôi, là tôi tìm hắn.” Ta cười cười, “Còn không phải là vì truyện này sao, là tôi tìm hắn hỏi túi. Hắn nói hắn nghĩ không ra, cho nên mới tán gẫu hơn vài câu. Đúng dịp, vừa nói xong cậu liền đem đồ tới.”

Lâm Hủ nga một tiếng, liền nhăn mi lại không thèm nhắc nữa. Sau ngồi trong chốc lát, cậu đứng dậy cáo từ, nhưng không biết là cố ý hay vô tình nói bản thân bị nhốt trong nhà lâu, khó được ra ngoài, muốn đi dạo gần đây. Ta nghĩ bản thân ở nhà cũng không có việc gì, lại thiếu cậu ân tình, không bằng bồi hắn đi phụ cận chút cũng không sao. Tùy tay lấy một áo khoác lông trắng, đi một đôi giày nhái **, liền như vậy kéo Lâm Hủ ra ngoài.

Đã là buổi tối không sai biệt lắm, trời đã tối hơn phân nửa. Trên đường người đi không nhiều, nhưng mỗi người trên mặt đều vui sướng, trong tay bao lớn bao nhỏ. Ta đút tay trong áo khoát lông trắng sờ tiền trong đó chậm rãi thong thả bước, không biết thế nào nhớ tới năm kia ở cửa hàng bánh ngọt 99 độ nhìn thấy Lâm Tiễn. Nhớ lại, chỉ cảm thấy thời gian như nước, giây lát lướt qua. Khi đó ta cũng mặc áo khoát trắng này, trên mông còn ấn cái gì tiên tiến giáo dục đi mua bánh mì. Lâm Tiễn khi đó so với bây giờ ngạo kiều, khẩu khí cũng rợn người đòi mạng. Hiện tại nhớ lại, ta còn nhịn không được cười ra tiếng.

“Hách Quýnh, tỷ cười cái gì?” Lâm Hủ đi song song với ta, lúc này nghiêng đầu nhìn qua, “Suy nghĩ tới chuyện thú vị?”

Ta không hề đề phòng, “Không có gì, chính là nhớ tới nhị ca cậu… Ai, vừa vặn có cậu đây, tôi liền hỏi luôn. Năm kia tôi lần đầu gặp nhị ca cậu hắn còn trắng nõn, lần thứ hai thấy hắn liền biến thành khối than đen, hắn có phải hay không bị nướng qua a.”

“Năm kia,” trên mặt Lâm Hủ hiện lên một tia kinh ngạc, “Tỷ năm kia đã thấy anh ấy?”

“Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt rất không thoải mái.” Ta kiên quyết không thừa nhận nguyên nhân lần đó làm ta ô long, “Sau lúc tái kiến, liền vì màu da khác, tôi sau này mới nhớ lại.”

Khẩu khí Lâm Hủ không biết vì sao trở nên có chút đạm, “Nga, đệ nhớ được mùa hè năm trước nhị ca một chuyến đi Châu Phi, hình như khảo sát hạng mục gì đó. Đại khái nơi đó mặt trời đặc biệt độc, liền phơi thành như vậy. Anh ấy trở về đến đại ca còn giật nảy mình, những người khác thì càng không cần nói.”

Ta nhịn không được nở nụ cười, “Khó trách.”

Đi tới đi lui liền tới ngã ba, ta không tự giác dừng chân lại, kinh ngạc nhìn một mảnh không đã không sai biệt lắm. Nguyên lai kiến trúc quen thuộc sớm đã biến mất, bảng hiệu đều không có lưu lại. Dưới đèn đường sáng ngời là một mảnh trống rỗng, gió lạnh vù vù thổi qua mặt, cát nổi lên cuồn cuộn, giống như bay vào trong mắt, nên cảm thấy vô cùng đau đớn.

Ta nhịn không được xoay người đi, cái mũi mấp máy vài cái. Đừng khóc, không thể khóc, hết thảy đều trôi qua. Luôn luôn thương tâm là vô dụng, đi về phía trước, hướng về phía trước đi, tiếp tục cuộc sống, tiếp tục qua ngày bình thường nhưng có ý nghĩa.

Ta còn có thể bắt đầu một lần nữa.

Đứng ở chỗ hiệu sách cũ trong chốc lát, ta cùng Lâm Hủ tiếp tục đi về phía trước. Đi về trước là một chợ đêm có chút danh tiếng, nơi này trừ bỏ bán chút vật đẹp giá thấp vụn vặt bên ngoài còn có tụ hội ăn vặt, mặc dù rườm rà lại no bụng. Bất quá hiện tại là lễ mừng năm mới, nên chợ đêm phố cảnh tối lửa tắt đèn. Nhìn xem, đồng dạng là làm buôn bán, nhóm tiểu thương so với nhóm đại thương tình vị có nhiều. Liền tính là ngày lễ kiếm tiền, nhóm tiểu thương cũng sẽ nghỉ bán ngừng kinh doanh trở về nhà. Mà nhóm đại thương có rất nhiều việc ở phía sau có lẽ còn trên máy bay bay tới bay lui đàm sinh ý, đàm nghiệp vụ.

Bất quá mỗi người đều có kiên trì, tự nhiên cũng có hạnh phúc thôi.

Xem Lâm Hủ hưng trí rất cao, không hề đề cập tới nói phải về nhà, ta cũng không muốn lấy thời gian quá muộn bắt hắn về. Đến Mc Donalds mua hai phần đồ ăn, chúng ta vừa ăn một bên vừa trở về ngã ba kia. Lâm Hủ ngừng lại, thở dài thật lâu, “Hách Quýnh, đệ thích nơi này. Đệ thích quán tỷ, ở nơi đó đọc sách là việc thật hưởng thụ.” Hắn cụp mắt xuống, “Thật đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.”

“Giữ không được a, đáng tiếc cũng vô dụng.” Ta lại không dám nhìn chỗ kia, tùy tiện tìm một ghế dựa ngồi xuống.

“Tỷ có nghĩ mở lại quán?” Lâm Hủ ngồi xuống theo ta, lấy khoai tây chiên ăn.

Ta lắc đầu, “Trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ. Về sau thôi, xem tôi có thể có bao nhiêu tiền.”

Lâm Hủ đột nhiên nổi lên hứng thú, “Kia mở quán muốn bao nhiêu tiền?”

Ta xem xét hắn liếc mắt một cái, “Mấy vạn đi, bất quá, trước khi mở quán tôi còn nợ tiền, nên khẳng định muốn làm công trước.”

Bả vai Lâm Hủ sụp xuống, ngay cả tay cầm khoai tây đều không có tinh thần, mệt mỏi thả xuống, “Như vậy a…” Kia bộ dáng ủ rũ cùng chưa ăn no giống con thỏ nhỏ, lỗ tai cụp xuống dưới, nháy mắt thật manh.

Ta vừa nâng tay chụp bả vai hắn để sốc tinh thần, thình lình một đạo bóng đen cùng một tiếng ** câu hỏi đồng loạt đè ép lên, “Này, chỗ ngã ba có phải nơi này?”

Đối với tên không lễ phép, ta xưa nay lười ứng phó. Nhưng đáng chết là ta ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, càng đáng chết hơn ta là cái tiêu chuẩn nhan khống (tộc người ngắm trai đẹp). Thấy thấy soái ca mặc dù không đến mức nói không đi, nhưng là sẽ không nhịn được ánh mắt dừng thêm vài giây.

Trước mắt người hỏi đường thoạt nhìn không so với Lâm Hủ lớn hơn là bao, nhưng khí chất cũng không kém. Dáng người cao gọn, gương mặt gầy yếu. Ngũ quan tương đối không bằng Lâm Hủ, nhưng ánh mắt là ta thấy một đôi mắt rất xinh đẹp — không biết hắn có phải con lai không, màu mắt thoạt nhìn có chút đặc biệt. Tuy rằng cũng là thiếu niên tinh xảo, nhưng dùng lời nói của ta để hình dung, Lâm Hủ là con thỏ nhỏ, mà hắn cũng chỉ là tiểu sơn miêu.

Đại khái ta đánh giá lâu, tiểu sơn miêu bắt đầu không kiên nhẫn, “Này, tôi hỏi cô ngã ba có phải nơi này?”

“Đúng vậy.”

“Không phải nói nơi này rất náo nhiệt sao? Thế nào còn bôi sơn đen trụi lủi?” Người tới vác một ba lô cực lớn ném trên mặt đất, bắt đầu lấy di động ra gọi. Nhưng nhìn hắn gọi mấy cuộc đối phương cũng chưa nhấc máy, tiểu sơn miêu phát điên, một phen đem di động ném lên mặt đất, hừ hừ, “Cư nhiên không nhận điện thoại, có bản lĩnh khiến cho tôi cả đời tìm không thấy em.”

Di động liền nện lên chân ta, ta theo bản năng rụt chân lại, cả người đều dựa vào Lâm Hủ.

Lâm Hủ nhíu mày, “Thỉnh không cần như vậy, sẽ dọa đến người.”

Tiểu sơn miêu nhìn hắn, lại nhìn nhìn ta, ánh mắt nheo lại thành một đường. Ta cảm thấy tiểu sơn miêu này giống như nhớ tới cái gì, quả nhiên, hắn rất nhanh liền nhìn lại đây, “Này, nơi này đã từng có hiệu sách lớn?”

“Hiệu sách lớn thì không có, quán cho thuê truyện tranh thì có một gian, bất quá cậu cũng thấy đấy, đều bị thiêu hết.” Ta khó chịu trả lời, “Cái gì đều không có.”

“Thiết, truyện tranh cái gì, bất quá là treo đầu dê bán thịt cho thôi.” Tiểu sơn miêu nghiêng đầu, “Cô ở nơi này sao?”

“Không, tôi ở trong này mở quán.”

“Nga.” Tiểu sơn miêu mắt mèo tinh quang chợt lóe. “Không phải là quán truyện tranh đó đi.”

Ta im lặng, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Tiểu sơn miêu lộ ra nụ cười quỷ dị, đến đây, “Thực là thế này, tôi đến đây chỉ để hỏi thăm cô một chuyện — cô biết Quý Phong đi.”

Quý Phong? Tiểu Quý tử!

“Cậu tìm nàng?”

Tiểu sơn miêu gật gật đầu, “Nàng đâu?”

“Chuyển đi rồi, phòng nàng ở cũng bị đốt, tuy rằng không nghiêm trọng, bất quá tạm thời người không thể ở lại.” Ta nhớ lại, “Hình như là chuyển đến chỗ khác, tôi chỉ biết đến đó.”

“Di động đâu?”

“Tôi, quán tôi bị đốt, dãy số đều ghi trong sổ.” Ta vẫn đang nói dối, bởi vì Tiểu Quý tử là khách hàng thân thiết, ta không thể tiết lộ ** của nhân gia, “Tôi không nhớ rõ.”

Tiểu sơn miêu phi thường vừa lòng đứng thẳng dậy, hai tay ôm quyền bẻ khớp vang khanh khách, phi thường ôn hòa nói, “Cám ơn, cô đã giúp đỡ tôi đại ân.” Nói xong liền quay người sải bước đi. Nhưng mơ hồ có thể nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu, “Xem tìm được tôi không đánh gãy chân của em, tôi gọi em cho tôi chạy!”

Một đạo mồ hôi lạnh theo gò má trượt xuống: tiểu Quý tử, H văn AV xem loạn không quan hệ, thượng công manh năm qua chịu cái gì cũng vô phương, thích tỷ đệ luyến nữ chưa gả đều là khát vọng của thanh niên người bình thường. Nhưng là, giống loại thanh thiếu niên tính tình không ổn định này, ngàn vạn không thể tùy tiện động vào a.

Một lần vô ý, hậu hoạn vô cùng.

Hơn tám giờ tối ta đưa Lâm Hủ đến đầu ngõ, nơi đó bên cạnh xe Lâm Hủ ngoài ý muốn gắt gao dựa vào chiếc xe nhìn quen. Ta dừng chân lại, do dự đi tiếp hay không. Cửa xe kia liền mở, Lâm Tiễn từ tay lái bước xuống.

Lâm Hủ đi sau ta dừng chân lại, kêu, “Ca ca.”

Lâm Tiễn nhàn nhạt đảo mắt qua một cái, ánh mắt dừng trên mặt ta hơi lưu lại một chút, liền chuyển hướng Lâm Hủ, mỉm cười, “Lạnh hay không?”

Ta theo bản năng tránh người đi, không để chính mình che trước mặt Lâm Hủ. Chính là đột nhiên có cảm giác bị xem nhẹ, loại cảm giác này thật chán ghét.

“Em không lạnh, ca, sao anh lại tới đây.” Khẩu khí Lâm Hủ rất thân thiện, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ta, “Túi đệ đã đưa tới đây.”

“Lâm Tiễn đè đầu hắn, miệng thật nuông chiều, “Anh đã biết.”

Lâm Hủ còn muốn nói cái gì đó, Lâm Tiễn đã ôn hòa đánh gãy, “Quá muộn, bên ngoài rất lạnh. Em lên xe trước, anh đã bảo lão Thang mở máy sưởi.”

Lâm Hủ cười cười, “Không, em muốn ngồi xe anh, em thật lâu không ngồi xe anh. Ca, chúng ta cùng nhau về nhà thôi.”

Lâm Tiễn không có ý kiến.

Nói lời tạm biệt sau, ta nhìn theo bọn họ rời đi.

Thật tốt a.

Về sau ta có tiền, ta cũng mua hai chiếc xe, bản thân ngồi một chiếc, sau lại lái một chiếc.

Trở lại trong phòng mới cảm thấy lạnh, ta đun nước ấm ngâm chân. Thật thích phương thức có chút tự ngược này, hai chân ngâm trong nước ấm, cả người cuộn tròn giống tôm, thoải mái hừ hừ. Hơn mười phút sau, nước chậm rãi lạnh, nhưng toàn thân cũng hơi hơi đổ mồ hôi. Ta cảm thấy mĩ mãn đem đổ nước rửa chân, đang chuẩn bị rửa mặt rửa tay, chuông cửa đột đột vang lên.

Nhìn qua mắt mèo nhìn người tới, ta có chút do dự mở cửa, “Anh có việc?”

Ngoài cửa, Lâm Tiễn đứng thẳng, bộ áo màu nâu nhạt trên vạt éo còn lóe màu bạc nhỏ vụn sáng rọi, đó là hạt châu nhỏ phản quang. Có lẽ hắn có chút vội vàng, ngay cả thủ bộ cũng không tháo xuống. Đèn ngoài sáng rọi, chiếu lên khuôn mặt hắn mi mày gian lược có chút phiền chán bất an. Nhưng khẩu khí hắn vẫn như cũ trầm ổn, “Tôi có thể vào sao?”

Nói thật, không vừa ý.

Bởi vì ta tính toán vệ sinh sau đi ngủ. Nhưng là vẻ mặt hắn nghiêm túc, bộ dạng thật trịnh trọng, ta có dự cảm nếu cự tuyệt hắn, hắn vẫn như cũ sẽ cố chấp đứng ở chỗ này không hờn không giận nhìn ta. Nên ta tránh người ra, thỉnh hắn đi vào.

Hắn bước nhỏ đi vào là cởi găng tay, niết ở trong tay. Cũng không ngồi xuống, liền đứng như vậy, thẳng đứng giống ma-nơ-canh. Ánh mắt hắn trực tiếp, không e dè nhìn ta. Mà ta đâu, cũng mặc váy ngủ đã không biết giặt sạch qua bao nhiêu lần, trên còn in hình tiểu thiên sứ thổi kèn. Chân đi bộ dép trong nhà, nhưng gót chân lại lộ ra bên ngoài.

Không hiểu, cư nhiên ta có loại cảm giác chật vật.

Trầm mặc sau một hồi, hắn rốt cục mở miệng, “Hách Quýnh, lần trước anh đề nghị tuy rằng thật đường đột, nhưng không phải trò đùa. Em, lo lắng tốt lắm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.