Hoặc có lẽ là tinh thần và cơ thể mấy ngày gần đây quá áp lực, vậy nên Úc Hỉ lên xe chưa được mấy phút đã ngủ thiếp đi.
Ôn Thuần Chi dừng xe lại trước đầu hẻm.
Anh không đánh thức cô dậy mà trực tiếp xuống xe, ra ngoài hút điếu thuốc.
Hút hết một điếu thì cô lúc này mới từ từ tỉnh dậy.
Úc Hỉ mơ mơ màng màng, Ôn Thuần Chi cũng đúng lúc hút thuốc xong quay trở lại trên xe.
Trong xe ngay lập tức thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt của thuốc lá đến từ trên người anh.
Ôn Thuần Chi đóng cửa xe, hỏi: "Em dậy rồi à?"
Úc Hỉ gật gật đầu, giữ giữ đai dây an toàn, nói: "Vậy em xuống xe trước nhé."
Ôn Thuần Chi khẽ gật đầu.
...
Ngày hôm sau Liễu Hương Đông đến phòng làm việc của bác sĩ Liễu để hỏi xem sau phẫu thuật cần chú ý những điều gì.
Lúc chuẩn bị rời đi thì bị bác sĩ Liễu gọi lại: "Chị với giáo sư Tô có quen biết sao?"
Liễu Hương Đông ngây người ra mấy giây, hỏi: "Không quen biết, sao thế?"
Bác sĩ Liễu nghi hoặc nhíu chân mày, nói: "Vậy thì lạ quá, tôi còn tưởng chị với giáo sư Tô là người quen, cuộc phẫu thuật lần này là do giáo sư Tô chủ động đến tìm tôi, ông ấy mấy năm gần đây rất ít khi làm phẫu thuật cho người ta..."
Liễu Hương Đông không nói gì cả, quay trở lại phòng bệnh thì nhắc lại chuyện này với bố Úc.
Bố Úc cũng cảm thấy khó hiểu: "Tôi lại còn tưởng là bác sĩ Liễu mời đến."
Lúc Úc Hỉ bước vào cửa thì đúng lúc nghe thấy câu đó, cô nói: "Mẹ, mọi người đang nói gì thế?"
Liễu Hương Đông nói lại chuyện của Tô Thư Sầm, Úc Hỉ chột dạ nên cũng không dám lên tiếng.
Thế rồi đến buổi tối, lời nói dối này cũng không còn che dấu được nữa.
Ôn Thuần Chi gọi điện thoại đến, lúc ấy cô lại đang ở trong nhà vệ sinh rửa tay, di động đặt ở trên tủ đầu giường của phòng bệnh.
Liễu Hương Đông ở bên ngoài gọi với vào trong: "Hỉ Hỉ, điện thoại của con này."
Úc Hỉ không nghĩ gì nhiều liền nói: "Mẹ, mẹ nghe giúp con."
Cô rửa tay xong đi ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng bệnh có một sự cổ quái không diễn tả thành lời, đến ngay cả sắc mặt của Liễu Hương Đông cũng trở nên khó coi.
Úc Hỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả: "Mẹ, mẹ sao thế?"
Liễu Hương Đông sắc mặt nặng nề: "Hỉ Hỉ, con nói thật cho mẹ biết, có phải là con với người đó vẫn còn liên lạc không?"
Úc Hỉ im lặng nửa ngày không lên tiếng, mãi một lúc lâu sau mới nói ra chuyện của Tô Thư Sầm.
Liễu Hương Đông cũng không ngờ rằng ở giữa lại còn có cả chuyện như vậy, ngữ khí của bà cũng đã giảm bớt đi phần nào sự nóng nảy: "Chuyện này sao con không thương lượng gì với bố mẹ thế hả?"
Bây giờ vô tình hay cố ý thì cũng đã nhận ân tình của người ta rồi, về sau làm gì còn mặt mũi nào mà đối xử lạnh nhạt với người ta được nữa đây.
Ngữ khí của bà vẫn rất kiên quyết: "Hỉ Hỉ, mẹ là vì muốn tốt cho con mà thôi."
Đến buổi tối, bố Úc đến phòng bệnh, sau khi biết được hết mọi chuyện thì ông cũng không nói gì nhiều cả.
Đợi Liễu Hương Đông đi rồi thì hai bố con mới ở trong phòng bệnh tâm sự đôi lời.
Bố Úc: "Bây giờ con lớn rồi, cũng có suy nghĩ của chính mình, bố cũng không can thiệp vào chuyện của con làm gì cả. Tính cách của người trẻ tuổi hiện giờ đại đa số đều không ổn định, bố mẹ cũng đã già rồi, cả đời này cũng không mong con trai con gái đại phú đại quý, chỉ mong sao khi con đã lựa chọn điều gì đó, về sau cho dù có xảy ra hậu quả như thế nào con vẫn không hối hận là được rồi."
Bố Úc từ trước tới giờ là người khá kiệm lời, chuyện trong nhà hầu như đều do Liễu Hương Đông quyết định, lần này là lần đầu tiên hai bố con cô nói chuyện dài lâu như vậy.
Tới gần 12 giờ, Úc Hỉ mở nguồn điện thoại lên gọi điện cho Ôn Thuần Chi.
Lúc ấy Ôn Thuần Chi đã đi ngủ từ sớm, bị chuông điện thoại đánh thức, anh lục đục ngồi dậy tìm kiếm di động. Buổi trưa anh gọi điện thoại đến bị Liễu Hương Đông nhận nghe, đợi đến lúc anh gọi lại lần nữa thì quả nhiên điện thoại đã tắt nguồn.
Úc Hỉ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói: "Ôn Thuần Chi, tấm chân tình của anh rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng đây?"
Thật ra Úc Hỉ biết cô hỏi như vậy đúng là có chút ngu ngốc, chẳng khác nào cầm một hòn đá ném vào miệng giếng sâu không thấy đáy. Muốn thử một chút xem sâu đến đâu, nhưng mà rốt cuộc thì sâu đến mức nào đây?
Ôn Thuần Chi bấy giờ mới khôi phục lại tinh thần, anh cầm lấy gối ôm bỏ ra phía sau lưng, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Úc Hỉ ở đầu bên kia nghe thấy tiếng bật của chiếc bật lửa, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh nói: "Hỉ Hỉ, nếu như anh chỉ muốn chơi bời thì hà tất phải đến tìm em?"
Ngữ khí của anh vừa nhẹ vừa thờ ơ.
...
Tình trạng của Úc Thiện sau khi phẫu thuật xong thì ngày một tốt dần lên.
Úc Hỉ cũng không ở lại thành phố C quá lâu, cô chỉ xin nghỉ hai tuần, bây giờ nếu không quay lại đi làm thì có khả năng phải cuốn chiếu ra đi mất.
Buổi tối trước ngày cô về thành phố B thì dì hai với dì từ phương Nam đến thăm Úc Thiện.
Thái độ của Liễu Hương Đông với cô mấy ngày nay rất lạnh nhạt, Úc Hỉ cũng chẳng để ý lắm, cô biết tính khí của mẹ cô đến thì nhanh nhưng cũng đi nhanh lắm.
Dì hai cũng thấy thái độ của Liễu Hương Đông thì không khỏi kéo Úc Hỉ lại hỏi: "Con lại chọc giận mẹ con đấy à?"
Úc Hỉ cười cười không nói gì.
Úc Hỉ có nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra được Ôn Thuần Chi lại đến bệnh viện thăm Úc Thiện.
Vừa đúng lúc gặp dì hai với dì cả ở đây, mặc dù sắc mặt của Liễu Hương Đông không thể nói là tốt thế nhưng cũng khá khách khí nói lại một hai câu. Cũng may có bố Úc ở giữa giao thiệp thế nên bầu không khí cũng không quá căng thẳng.
Dì hai với dì cả tinh ý, đợi Úc Hỉ tiễn Ôn Thuần Chi xuống dưới lầu thì vội vã hỏi: "Người đó là bạn trai của Úc Hỉ à?"
Liễu Hương Đông lười không muốn nói nên chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Dì cả đáp: "Người đó nhìn thì có vẻ thấy gia cảnh không tệ đâu, cư xử với mọi người cũng lịch sự hòa nhã lắm, Hỉ Hỉ nếu thật sự lấy được người đó thì quá tốt rồi còn gì nữa."
Liễu Hương Đông không có cách nào nói với bọn họ người mà yêu đương qua lại với Úc Hỉ lúc còn học đại học chính là người đó, bà kiềm chế cảm xúc: "Tốt cái gì mà tốt, có thế nào thì em cũng không đồng ý để Úc Hỉ gả vào cái nhà đó."
Dì hai với dì cả nháy mắt ra hiệu với nhau, hai người cũng biết ý nên đã đổi sang chủ đề khác nói chuyện.
Ở phía đằng này Úc Hỉ tiễn Ôn Thuần Chi xuống dưới lầu, nói: "Sao anh lại tới đây vào lúc này?"
Ôn Thuần Chi cong cong khóe môi, vẫn còn tâm trạng trêu ghẹo cô: "Sao vậy, sợ mẹ em cầm cây chổi đuổi anh ra ngoài à?"
Úc Hỉ không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình đạm như cũ, Ôn Thuần Chi giơ tay lên vuốt ve tai của cô, nói: "Cười lên nào, Hỉ Hỉ."
Anh lại hỏi: "Hai người vừa nãy có quan hệ gì với em thế?"
Úc Hỉ mím môi: "Là dì của em."
Ôn Thuần Chi: "Ngày mai quay về thành phố B sao?"
Úc Hỉ "Ừm" một tiếng.
Ôn Thuần Chi lấy di động ra nhìn một cái rồi nói: "Ngày mai anh đến đón em."
Ôn Thuần Chi rời khỏi bệnh viện, lái xe quay về nhà cũ.
Hôm nay Ôn Tuần gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp nói anh quay về một chuyến, Ôn Thuần Chi lại còn tưởng có chuyện gì gấp gáp lắm.
Đến lúc về tới nhà thì Lâm Vận đang ở trong phòng khách, Ôn Thuần Chi cầm chìa khóa bước vào: "Dì Lâm, bố con đâu?"
Lâm Vận: "Đang ở trong sân."
Ôn Thuần Chi nói: "Ông ấy lo lắng gấp gáp tìm con là vì chuyện gì vậy?"
Lâm Vận không nói gì nhiều, cười cười nhắc anh mấy câu: "Mấy hôm trước cậu của con có tới đây."
Ôn Thuần Chi vừa nghe đã hiểu, trong lòng nghĩ cả năm nay ông cũng liên tục thúc giục anh kết hôn, bây giờ nghe được tin từ chỗ của cậu anh thế nên mới kiên quyết gọi anh về.
Ôn Tuần ở trong sân, đang xới đất cho rau cỏ mới trồng. Nghe thấy tiếng bước chân sau lừng thì ông cũng không vội dừng tay, không nhanh không chậm nhổ hết đống cỏ dại đang nhổ dở, xong xuôi mới đi rửa tay chân.
Ôn Thuần Chi cũng không vội, lôi bao thuốc từ trong túi ra, cúi đầu châm lên một điếu.
Ôn Tuần với lấy khăn tay ở bên cạnh lau tay, nói: "Nghe nói mấy hôm trước con có nhờ cậu con đến bệnh viện làm phẫu thuật cho người ta?"
Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc: "Chuyện này chẳng phải bố đã biết rõ rồi sao."
Ôn Tuần không nói gì nhiều, chỉ nói: "Nếu đã xác định rồi thì đưa người ta về nhà ra mắt đi."
...
Hôm sau mới sáng sớm Úc Hỉ đã tỉnh dậy, mặc dù Liễu Hương Đông vẫn đang tức giận cô nhưng vẫn căn dặn cô mấy câu, nhắc nhở cô chăm sóc bản thân thật tốt.
Úc Hỉ xuống dưới lầu rồi đi ra ngoài.
Xe của Ôn Thuần Chi đã dừng lại ở ngoài hẻm, thế nhưng không phải là anh lái xe.
Úc Hỉ với Ôn Thuần Chi ngồi ở ghế sau, tài xế im lặng lái xe ở phía trước.
Úc Hỉ hỏi: "Là xe đi đến thành phố B sao?"
Ôn Thuần Chi khẽ gật đầu, lần này anh đến thành phố B cũng là có công chuyện.
Lúc xe đi đến đường cao tốc thì bên ngoài bất chợt đổ mưa.
Những hạt mưa thi nhau đập lên trên cửa sổ xe, hắt ra bốn phía.
Cả chuyến đi lần này phải mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Hôm nay lại còn là ngày cô đến kỳ đèn đỏ, bụng dưới chốc chốc lại âm ỉ đau, cô khẽ nhíu mày khó chịu.
Ôn Thuần Chi như phát giác ra được sự khác thường của cô, anh giơ tay lên áp vào trán cô: "Cơ thể khó chịu sao?"
Úc Hỉ cắn môi, lắc đầu: "Kỳ đèn đỏ."
Ôn Thuần Chi biết cô mỗi lần đến ngày sẽ bị đau bụng, anh nắm lấy tay cô, nói: "Em cố ngủ một lúc đi."
Úc Hỉ nằm gối đầu lên trên đùi anh, ngủ trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Lúc tới nơi thì mưa cũng đã ngừng.
Úc Hỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, Ôn Thuần Chi cúi đầu nhìn, ngón tay xoa khẽ khóe môi cô, nói: "Tháng sau cùng anh về phương Nam nhé?"
Úc Hỉ vẫn có chút mơ màng, bấy giờ mới hậu tri hậu giác ra được ý nghĩa trong lời nói của anh, cô ngước mắt lên, một lúc lâu sau mới trả lời: "Được."