Mùa Xuân Đến Rồi, Đến Rồi

Chương 4



Huyền Dật bị lời nói này làm cho ngượng ngùng, nhưng khi nghe Bạch Yến nói như vậy, tâm tình không hiểu sao có chút vui mừng.

Cậu xoa xoa đầu Bạch Yến, không nói gì.

Hai người ôm nhau phút chốc, Huyền Dật mới vỗ vỗ lưng Bạch Yến, "Được rồi, anh muốn đi học bài."

Bạch Yến không buông tay trái lại còn ôm chặt hơn, bất mãn nói: " Tâm trí anh chỉ có học, có phải là không còn chỗ chứa em không?"

Huyền Dật đỏ mặt không biết nên làm gì, không thể làm gì hơn là thành thật trả lời: " Có, ngoại trừ học, đều là em."

Huyền Dật cũng không biết lời này làm sao lấy lòng Bạch Yến, nói chung Bạch Yến nghe lời buông lỏng cậu ra, còn nặn nặn lòng bàn tay Huyền Dật, " Được, vậy anh đi học đi, lời anh đáp ứng em đừng quên."

Huyền Dật bị ngắt đuôi, trên mặt liền đỏ lên, cậu vỗ vai Bạch Yến, " Đừng quậy anh!"

Nói xong, cậu cũng trả thù bằng cách nặn nặn tai Bạch Yến, bày lên dáng vẻ anh trai, " Em, em cho anh học tập..."

Bạch Yến liền kéo eo Huyền Dật, ôm cậu chùi đầu vào trong ngực lắc lắc, " Được mà, biết hết, anh..."

Nói xong, Bạch Yến nghe lời đứng lên, Huyền Dật mới miễn cưỡng cao đến ngực Bạch Yến, Bạch Yến đem thân thể cậu như hòa vào bên trong mình, đem Huyền Dật ôm vào trong ngực.

Hắn liếm liếm môi, thấp người, đem đầu chốn vào trong hõm cổ Huyền Dật, hít vào mùi vị đào mật dễ ngửi trên người anh.

Bạch Yến ánh mắt tối sầm, khi ngẩng đầu lại biến thành bộ dáng em trai ngoan, cười xoa tóc Huyền Dật, đem Huyền Dật về gian phòng của cậu.

Chóp mũi Huyền Dật tràn ngập hương vị sữa tắm trên người Bạch Yến, mặt cậu bị mùi vị đó hun cho hồng hồng.

Huyền Dật trở về gian phòng của mình, ngồi trước bàn chuyên tâm làm bài, thế nhưng tâm đêm nay có chút loạn.

Cậu sâu bên trong tâm pha chút mong đợi, thi đại học xong sẽ cùng Bạch Yến đi chỗ nào chơi đây ta?

Vừa xuất thần, Huyền Dật lấy tay vỗ vỗ mặt mình, để cho mình chuyên tâm một ít. Tập trung tinh thần xong, cậu tiếp tục học đến tận khuya.

Hai giờ sáng, cửa phòng cậu gõ vang, Bạch Yến ở ngoài cửa nhẹ gióng nói: "Anh?"

Huyền Dật đứng dậy mở cửa cho hắn, nhìn Bạch Yến bưng sữa bò cùng bánh ngọt đứng ở ngoài cửa.

Huyền Dật hỏi: " Tại sao còn chưa ngủ?"

Bạch Yến vào phòng, đem bữa ăn khua để lên bàn, " Mơ thấy anh liền nhớ anh, qua thăm anh một tí. Anh, đem sữa uống đi."

Huyền Dật có chút ngượng ngừng, cậu bé ngoan ngồi ở trước bàn uống sữa tươi.

Huyền Dật từ nhỏ bị bỏ rơi không ai dạy, còn ở trong thùng rác tìm đồ ăn, ăn còn chật vật, những năm nay cái tật xấu ăn như hùm như sói vẫn không đổi được.

Ở với người ngoài vì bảo trì thể diện, cậu sẽ cố ý thả chậm tốc độ lại, thế nhưng khi ở trước mặt Bạch Yến cậu không cần phải che đậy gì cả.

Huyền Dật uống hết sữa bò, một vòng sữa quanh môi, khóe miệng còn mẩu bánh ngọt cùng dầu sữa sô co la, ăn như một đứa nhỏ.

Mình còn không biết, còn dùng ngón tay dính bột cô ca xoa mặt, ăn bữa khuya có công phu biến Huyền Dật từ kim mao nhỏ biến thành mèo mướp nhỏ.

Bạch Yến thấy Huyền Dật làm bẩn, cũng không một câu trách cứ,  ở bên cạch cậu giúp thuận lưng, " Ăn từ từ..."

Huyền Dật gật gật đầu, Bạch Yến đã đem cốc giơ bên miệng cậu, " Uống nhuận khẩu, kẻo nghẹn."

Huyền Dật nghe lời đem sữa bò uống xuống, bánh ga tô trong đĩa nhỏ cũng đều ăn hết, trong phòng trộn lẫn hương bơ ngọt ngào và đào mật. Bạch Yến tiện tay nặn nặn khuôn mặt Huyền Dật, "Thật ngoan."

Huyền Dật sừng cổ len, ra sức phản kích, "Em mới ngoan!"

Bạch Yến bị chọc cười, "Đúng vậy, anh, em rất ngoan. Cho nên chờ anh thi đại học xong, em nói cái gì anh cũng phải đáp ứng."

Huyền Dật nào biết hắn đang trêu mình, bị đánh úp không ứng phó kịp, cảm thấy Bạch Yến nói rất có đạo lý, Huyền Dật vô thức gật đầu.

Bạch Yến nhìn đồng hồ, hai giờ rưỡi, "Anh ăn no chưa?"

Huyền Dật ăn phình bụng, vui vẻ gật đầu, "No rồi, ăn ngon thật, mẹ làm ăn ngon quá."

Bạch Yến nhẹ nhàng gật đầu, " Nếu anh ăn no rồi giờ em ăn."

Dứt lời, liền tới gần, lè lưỡi liếm mặt Huyền Dật, đem mặt dính sữa sô cô la cùng bọt sữa bò từng chút liếm hết.

Bạch Yến khi còn bé thích làm như vậy, Huyền Dật còn chê hắn " Không biết anh là chó hay em là chó nữa", Bạch Yến sẽ trả lời cậu " Em là báo nhỏ của anh".

Cho nên, nói thế nào cũng vô dụng, Huyền Dật cũng tùy hắn liếm.

Bạch Yến mấy năm nay đã dưỡng thành thói xấu này, chỉ cần Huyền Dật ăn lem, Bạch Yến liền muốn liếm cho cậu khô sạch sẽ, Huyền Dật cũng chỉ coi hành động của hắn như bản năng nhà họ mèo mà thôi.

Lúc đêm khuya, chỉ có hai người trong phòng, xung quanh tràn ngập hương vị đào mật ngọt nào, làm cho cả phòng đều trở nên nóng lên.

Bạch Yến liếm tận hứng, thỉnh thoảng còn như vô ý đem đầu lưỡi liếm qua môi Huyền Dật.

Còn cố tình thả chậm tốc độ, thật giống như đang thưởng thực sự quẫn bách của Huyền Dật.

Lúc ngẩng đầu, Huyền Dật cả người hồng như tôm luộc, đuôi xù cùng tai tất cả đều không giấu được.

Đuôi ở phía sau vẫy vẫy mấy cái, cái tai cũng vì thẹn thùng run lên.

Bạch Yến thỏa mãn nở nụ cười, tiện đà còn đem đầu ngón tay dích đầy bột cô ca liếm sạch sẽ.

Hắn nắm tay Huyền Dật, không cho cậu lùi về sau, mãi tận khi hắn liếm đến hài lòng.

"Tốt rồi, em cũng no rồi."

Huyền Dật đỏ mặt, không biết nói cái gì cho phải, chỉ đẩy hắn đi ra ngoài, "Đi ngủ, đi ngủ!"

"Được, vậy anh cũng làm bé ngoan ngủ đi, không cho thức đem nữa!"

Huyền Dật lung tung gật đầu, vừa nói " Biết rồi biết rồi", một bên thì đóng cửa phòng.

Cậu ôm ngực, muốn làm nhịp tim của mình đập bình ổn trở lại. Nhưng trái tim hổng nghe lời, nhảy tùng tùng tùng không ngừng.

Huyền Dật đi rửa mặt, đánh răng, vừa nhìn mình trong gương.

Ngón tay cậu vuốt lên chỗ ba nãy Bạch Yến vừa liếm qua, không hiểu làm sao chỗ đó nóng lên thể nhỉ. Cậu nhanh chóng đánh răng, vốc hai vốc nước lạnh lên mặt.

Huyền Dật nằm trên giường, nhắm hai mắt hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Rõ ràng khi còn bé Bạch Yến đều làm như thế, cậu chẳng cảm thấy vấn đề gì, nhưng giờ đây sao lại khiên người ta thẹn thùng như thế chứ?

Cậu lấy chăn che kín, ở trên giường lăn hai vòng, "Không muốn, không muốn đoán mò."

Huyền Dật một bên cảnh cáo mình, một bên chậm rãi ngủ.

Từ đó về sau, Bạch Yến sẽ nửa đem chạy tới, có lúc đưa cậu thức ăn khuya, có lúc dựa vào hỏi bài tập ở lỳ trong phòng Huyền Dật ngốc rất lâu.

Hắn ngược lại cũng không đùa Huyền Dật nữa, phần lớn thời gian chỉ ngồi ở bên cạnh Huyền Dật, yên tĩnh đọc sách, bồi Huyền Dật học.

Bạch Yến cả tay trái lẫn tay phải đều dùng tới, hắn tay trái làm bài tập, tay phải muốn nắm tay Huyền Dật.

"Em như vậy anh không có cách nào học được tốt đâu."

Huyền Dật sừng cổ nói lời cự tuyệt, đuôi phía sau vẫy vẫy, đem chủ nhân của nó bán đứng rồi.

Bạch Yến nhíu mày, "Ồ? Vậy ý anh, trong lòng bây giờ có em, còn lại là học sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.