Ngày Huyền Dật thi đại học, Tô Văn Mông như gả con gái khóc như từng khúc ruột, đứng ở cửa nhà quơ khăn tay, nhìn bóng lưng Huyền Dật rời đi nức nở nói: " Một cái chớp mắt con trai của ta đã thi tốt nghiệp trung học, thi đại học xong có phải sẽ không cần mẹ nữa hu hu hu..."
Bạch Yến khoang tay dựa vào cửa, cười nói: "Mẹ, mẹ không đem con để ở trong mắt sao?"
Tô Văn Mộng nháy mắt ngừng khóc, lườm hắn một cái, "Tiếu tử thúi, con nào có ngoan như Dật Dật."
Tâm tư Bạch Yến không biết trôi dạt đến nơi nào, một lúc sau mới mặt đấy vẻ tán thành trả lời: " Đúng vậy, anh trai rất đáng yêu."
Tô Văn Mộng đoán được thâm ý trong lời nói của hắn, lau khô vệt nước nơi khóe mắt nhỏ giọng thì thầm nói: " Dật Dật thi đại học, các con nghỉ hè, làm con sướng đến phát rồ rồi ha?"
Bạch Yến cợt nhả lui về sau một bước, đưa tay phải để trước ngực đối với Tô Vân Mộng cúi chào, " Giống nhau vui mừng, giống nhau vui mừng."
Ngoài miệng nói toàn lời muốn ăn đòn, kỳ thực trong lòng hắn so với ai khác đều lo lắng Huyền Dật.
Tô Văn Mộng cùng Bạch Chi Hằng ra ngoài, trong nhà chỉ còn Bạch Yến và dì bảo mẫu. Thừa dịp Huyền Dật không có nhà, Bạch Yến nhịn không được lén lút chạy vào trong phòng của cậu.
Tuy rằng Huyền Dật chưa bao giờ khóa cửa đối với hắn, mà đây là lần đầu tiên Bạch Yến một mình ở trong phòng Huyền Dật.
Bàn học Huyền Dật hay ở bất cứ nơi đâu cũng rất sạch sẽ, cùng Bạch Yến đông vứt một quyển sách tây vứt một quyển bút ký bàn hai người nhìn hoàn toàn khác nhau.
Bạch Yến đối với bàn học Huyền Dật không có hứng thú, vào phòng đã leo lên giường cậu nằm, đem đầu vùi vào bên trong gối.
Nơi đây tràn ngập mùi của Huyền Dật.
Mùi đó ngoài mùi sữa tắm bò anh ấy yêu thích, còn một chút vị đào mật rất dễ bị bỏ qua. Mà Bạch Yến không nghĩ gì, chỉ ôm gối mèo nhỏ rồi xuất thần.
Chỉ cần nghĩ tới Huyền Dật sẽ đi nơi khác học đại học, tâm tình Bạch Yến liền khó chịu không biết làm sao.
Huyền Dật lớn lên đẹp như thế, nhất định sẽ có rất nhiều bạn bè mới, nói không chừng còn có mấy người yêu thích anh ấy, anh ấy không bao giờ là của một mình hằn "Anh".
Trong lòng Bạch Yến chán nản đem gối bông trả lại chỗ cũ, chuẩn bị thu tay về thì sờ trúng đồ vật ở dưới gối.
Hắn trở mình, híp mắt đem đồ chơi kia mò ra, đình thần nhìn lại, đồ vật trong tay rõ ràng là quyền nhật ký dày cộp.
Mắt Bạch Yến trở nên linh hoạt, tâm tư nhỏ động động lật ra tờ thứ nhất.
"Ngày hôm nay cùng em trai uống cùng cốc trà sữa, rất vui. Một trăm ngày, châm dầu."
" Tối hôm qua mơ thấy rất nhiều chuyện trược kia, ngày hôm nay tâm trạng không tốt mấy, không nói chuyện với em trai, không vui. Tám mươi bốn ngày."
"Mệt, năm mươi ba ngày."
"Ngày hôm qua ôn tập đến muộn, nằm úp sấp trên bàn ngủ, lúc tỉnh lại bàn có một ly sữa bò. Rất ngọt. Bốn mươi lăm ngày, châm dầu."
"Cái tai và đuôi không không chế được, có chút lúng túng, nhưng mà em trai hình như rất thích. Một thàng cuối cùng nha."
.....
"Ngày hôm qua thừa dịp em ấy ngủ trưa trộm hôn em ấy. Ngày mai thi đại học cố lên."
Lúc nhìn thấy nội dùng của trang cuối sùng, Bạch Yến đang nằm ngửa không thể cầm chắc được đồ trong tay nữa, quyển sổ đang mở trực tiếp đập xuống mặt hắn.
Hắn mặc kệ quyển sổ úp trên mặt mình, giữa cái tư thế đó nhắm mắt lại, hơi bình tĩnh được một tí mới đem quyển sổ nhẹ nhàng nhét về chỗ cũ.
Hắn đương nhiên biết Huyền Dật thích hắn, nhưng tận mắt thấy anh ấy đem từng chi tiết nhỏ không đáng kể cùng mấy việc nhỏ mà ghi chép vào, liền ra một loại tâm tình khác.
Ngày hôm qua Huyền Dật hôn mình?
Đây là lần đầu tiên Bạch Yến hận mình sao dễ vào giấc ngủ như thế. Nhưng mà Huyền Dật bị liềm đầu ngón tay còn có thể mắc cỡ đỏ cả mặt, cái gọi "Lén lút hôn", đại khái cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà đụng một cái thôi nhỉ?
Tâm tình Bạch Yến càng loạn, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện trước kia, cũng có rất nhiều chuyện sau này, mà đều không ngoại lệ, trong mỗi chuyện mỗi tình huống đều có người đó.
Anh của hắn, Huyền Dật anh ấy.
Đầu năm nay Huyền Dật đã đủ mười tám kỳ thực sớm nên phân hóa, chẳng qua khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ, anh ấy khắp mọi mặt phát dục so với người bình thưởng trễ hơn.
Bạch Yến nghĩ tầm, không quản kết quả anh ấy phân hóa như thế nào, nếu như cả hai bọn họ đều là alpha, hắn cũng sẽ ở cùng với anh cả đời.
Lần này, Bạch Yến đặc biệt giữ được bình tĩnh, Huyền Dật thi xong về nhà sẽ không nhắc tới quyển nhật kí. Nhưng Huyền Dật lại mẫn cảm nhận ra được Bạch Yến có chút kì quái, kéo hắn vào trong phòng lặng lẽ hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không đang gạt anh.
Bạch Yến không để ý câu hỏi Huyền Dật, hỏi ngược lại cảm giác thi như thế nào đề thi có khó không.
Huyền Dật gật đầu nói một cái khó, nhưng vẫn phát huy được trình độ bình thường.
Một giây sau Bạch Yến chuyển đề tài, trực tiếp hỏi: " Anh sẽ đi nơi khác học sao?"
Huyền Dật bị hỏi đến ngẩn người, cậu căn bản chưa nghĩ qua việc này, nửa ngày mới lắp bắp trả lời: "Em..."
Bạch yến giương cằm, "Em cái gì?"
"Em ở nơi nào, thì anh ở nơi đó." Huyền Dật nhẹ giọng đáp.
Hai ngày thi đại học đối với Huyền Dật mà nói thì nó giống như nhưng ngày bình thường chẳng có gì khác nhau cả, cứ thế bình thản mà trôi qua.
Bạch Yến so với cậu còn căng thẳng hơn, ngày thứ hai thi xong đã lôi kéo cậu ngồi trước bàn vi tính dò đáp án, cần phải có cái tin tức tốt mới an tâm.
Huyền Dật xem một lần đáp án sau đối với Bạch yến nói mình không có làm sai nhiều, bảo hắn đừng có lo lắng quá.
Bạch Yến vẫn không khống chế được mình, nghi thần nghi quỷ đứng ở phía sau cậu bám vai không tha, "Thật sự không sao? Thật sự không cần nhìn kỹ thêm một chút sao?"
"Thật sự. Không lừa em, lừa em là chó con." Huyền Dật nghiêm mặt nói.
Bạch Yến từ phía sau ôm vai Huyền Dật, đem cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, nhỏ giọng nói: " Anh vốn là chó con."
"A."Huyền Dật hơi lùi ra sau chút, giơ tay bóp bóp móng vuốt Bạch Yến đang vòng chặt trên vai mình, " Em có phải rất lo anh sẽ đi hả?"
Lần này Bạch Yến ngoài ý muốn thẳng thắn, hắn thẳng thắn nói: "Không lo, anh đã đáp ứng em sẽ không đi rồi."
"Hơn nữa...Nếu như anh phải đi, em cũng sẽ không cho anh đi."
Sau khi Huyền Dật tốt nghiệp, Bạch Yến sắp trở thành tân sinh năm nhất cao tam. Cân nhắc khi lên lớp 12 vấn đề nghỉ hè học thêm, Huyền Dật rất sớm đã cam đoan với mình --- sẽ cùng Bạch Yến ra ngoài chơi.
Bạch Yến quả thật rất dễ dụ, công viên trò chơi chuyến du lịch một ngày là có thẻ đem hắn phái.
Huyền Dật thật không nghĩ tới, Bạch Yến cự nhiên sợ độ cao.
Hai người ở vòng quay xếp hàng, Bạch Yến nhìn qua rất căng thẳng, Huyền Dật căn bản chẳng nghĩ tới nguyên nhân đối phương căng thẳng vì sợ độ cao.
Chỉ có điều, Bạch Yến sợ độ cao biểu hiện cũng có chút không giống bình thường.
Tiền vào khoang hành khác Bạch Yến vẫn ôm Huyền Dật không buông tay, nhắm mắt lại làm thành bộ dạng chim nhỏ nép vào lòng người, làm cho Huyền Dật dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn cho hắn cọ đủ.
Bất ngờ phát sinh ở lúc vòng quay đi được hơn một nửa.
Huyền Dật ban đầu cũng cảm thấy tình trạng của mình không tích hợp cho lắm, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem khoảng thời gian trước áp lực quá lớn, bỗng nhiên thanh tĩnh lại thân thể có chút không khỏe.
Cậu hoàn toàn không ý thức được, loại " không thoải mái" này là sắp đến kì phân hóa phát tình.
Mùi hương đào mật ngọt ngào từ từ tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp khoang hành khách, bản năng trong gen động vật của Bạch yến chút ý đầu tiên tới dị dạng này.
Trên mặt Huyền Dật không tự nhiên ửng hồng, một đôi mắt cẩu long lanh nước viết đầy mờ mịt luống cuống.
Sau khi trưởng thành giới tính sẽ phân hóa, là môn học bắt buộc ở học sinh cấp ba, Bạch Yến trong nháy mắt biết liền kịp thời phản ứng với tính huống đang xảy ra bây giờ.
Anh trai bảo bối của hắn, hình như là omega.
Bạch Yến nghiên người nâng khuôn mặt Bạch Yến, dùng trán của mình dán vào trán của đối phương, quả nhiên nóng đến kỳ cục.
Bạch Yến cực lực khống chế nội tâm sợ hãi liếc nhìn ngoài cửa sổ, vỏng quay đã đến điểm cao nhất, hình như còn không tới mười phút nữa bọn họ sẽ trở về mặt đất.
Hắn hít sâu một hơi, tận lực làm thanh âm của mình không hoảng, " Anh, anh khả năng... Phát tình."