Trình Nặc không thường xuyên đến họp lớp, đã xa cách lâu lắm rồi, chẳng còn nhiệt tình của ngày nào, làm mọi người ai ai cũng mất tự nhiên.
Cô ngồi tại chỗ, nghe mọi người nói về công việc cuộc sống của bản thân, cảm giác vừa xa xôi lại lạ lùng, Dù sao cũng đã bảy tám năm rồi, dù có thân mật đến đâu đi chăng nữa thì dưới sự bào mòn của thời gian, mối quan hệ cũng dần nhạt phai. Huống hồ hồi học cấp ba, ngoài đi học thì cô chỉ đi làm, không có bạn bè, sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc gì với bạn học.
Ngồi bên tay phải cô là bạn cùng bàn Lưu Tuyết năm lớp 12. Lưu Tuyết có tính cách đối lập hẳn với Trình Nặc, hình như cô ấy vẫn còn giữ liên lạc với tất cả bạn học, lúc rảnh rỗi còn lên Wechat trò chuyện đôi câu với Trình Nặc. Cũng nhờ có cô nàng khuyên mà Trình Nặc mới về quê tham gia buổi họp mặt lần này.
Bây giờ Lưu Tuyết là bác sĩ phụ khoa ở trạm xá y tế phụ nữ và trẻ em, có mấy bạn nữ đang thỉnh giáo cô ấy về vài điều cần chú ý. Trình Nặc ngồi bên nghe mới bừng tỉnh nhận ra, thoáng cái đã bảy tám năm trôi qua, các cô gái tràn trề thanh xuân năm nào, đảo mắt cái đã làm mẹ rồi.
Lưu Tuyết thấy Trình Nặc cứ im lặng mãi thì cố ý để cô trò chuyện cùng mọi người, bèn hỏi: “Trình Nặc, cậu là người kết hôn sớm nhất trong lớp chúng ta, cũng phải bốn năm rồi nhỉ, định bao giờ thì sinh con thế?”
Nhắc đến con, Trình Nặc không khỏi nhớ lại lần sinh non vào năm ngoái, bác sĩ nói, sau này cô khó mà có con lại được.
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến, đợi mấy năm nữa đã.”
Lưu Tuyết nói phải, “Nhân lúc còn trẻ mà chơi thêm mấy năm đi, có con rồi là không tự do nữa đâu. À đúng rồi, cậu còn nhớ Đinh Gia học lớp bên cạnh chúng ta không, cậu ta mang thai tám tháng rồi đấy, sắp sinh rồi!”
“Đinh Gia?” Trình Nặc khó tin hỏi: “Là Đinh Gia luôn để tóc ngắn ấy hả?”
“Chính là cậu ta đấy.” Lưu Tuyết nói, “Là đại tỷ của Nhất Trung kìa, năm xưa cậu ta đánh nhau trong trường nhiều đến thế, đâu có ra dáng nữ sinh đâu. Thật chẳng ngờ, lại sắp làm mẹ rồi.”
Lưu Tuyết cảm thán nói, không nhận ra vẻ mặt khiếp sợ của Trình Nặc, “Cậu nói thử xem, nếu con trai cậu ta không nghe lời thì liệu có bị cậu ta đánh không nhỉ.”
Trình Nặc đè nén cơn khiếp sợ, hỏi Lưu Tuyết: “Sao cậu biết cậu ấy mang thai?”
“Mình làm nghề gì chứ, làm khám thai đấy.” Lưu Tuyết đáp, “Nhắc đến cũng trùng hợp thật, ở chỗ mình có hai hồ sơ khám thai của cậu ta.”
Trình Nặc lại hỏi: “Cậu chắc chắn là cậu ấy?”
“Dĩ nhiên rồi. Hình như bây giờ cậu ta để tóc dài, lúc ấy mình không nhận ra đâu, đến khi nhìn tên mới nhớ. Có điều cậu ta ấy à, mặt cứ lạnh tanh như ai nợ tiền cậu ta chẳng bằng, mình cũng không chào hỏi gì cả, có lẽ cậu ta cũng không nhận ra mình.”
Nói đến đây, Lưu Tuyết đột nhiên sáp lại gần bên tai Trình Nặc, thấp giọng nói: “Có điều hình như cậu ta không kết hôn, để trống cột tên chồng, lần nào đi kiểm tra cũng chỉ một mình vác cái bụng bự, đúng là đáng thương.”
Nghe đến đây, Trình Nặc đứng ngồi không yên, cầm lấy điện thoại rồi nói với Lưu Tuyết mình cần vào nhà vệ sinh.
Ra khỏi phòng ăn, Trình Nặc đi đến chân cầu thang, cô bấm số của Đinh Gia, nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn không gọi đi.
Lưu Tuyết không biết rằng, Trình Nặc và Đinh Gia vẫn luôn liên lạc với nhau.
Sau khi thi vào đại học, Trình Nặc vào đại học T ở thành phố S, còn Đinh Gia thì lại vào đại học H sát đại học T. Tựu trường năm nhất, cô và Đinh Gia gặp nhau trên tàu. Trước kia khi ở Nhất Trung, mặc dù cả hai không qua lại với nhau gì, nhưng hai lớp sát kế bên, nên gặp nhiều cũng quen mặt. Lúc ở trên tàu, Đinh Gia chủ động chào hỏi cô, sau đó trò chuyện suốt cả đường đi, đến cuối lại phát hiện ra hai người có tính cách khác một trời một vực, nhưng trò chuyện lại rất hợp, thế là có liên lạc.
Tiền học phí của Trình Nặc đều nhờ bản thân đi làm thêm tích góp, nên sau khi lên đai học cô vẫn đi làm như trước, không có thời gian tham gia hoạt động này nọ, quan hệ với bạn cùng phòng cũng thế. Đinh Gia là người bạn duy nhất của cô ở trong thành phố ấy.
Bố mẹ Đinh Gia đã ly hôn, mỗi người tự lập gia đình mới. Từ năm mười bốn tuổi trở đi, Đinh Gia đã tự sống một mình. Có lẽ bố mẹ thấy áy náy nên mỗi tháng đều cho cô phí sinh hoạt rất nhiều. Cô nàng hay nói mình nghèo chỉ có mỗi tiền. Nhìn Trình Nặc cả ngày bôn ba, ngay cả quán cơm cũng chẳng nỡ ăn, nên cô nàng thường xuyên kiếm cớ dẫn Trình Nặc ra ngoài ăn.
Trình Nặc không có bạn bè gì, cũng không thích tiếp xúc nhiều, Đinh Gia liền giới thiệu cho cô một người bạn trong số anh em của mình, để không lãng phí bốn năm đại học của Trình Nặc. Nhắc đến đây, chồng của Trình Nặc là Lâm Dĩ An, cùng vì Đinh Gia nên mới biết nhau.
Lâm Dĩ An là hot boy đại học H, lớn hơn các cô hai khóa, là bạn cùng phòng của bạn trai Cố Viễn Giang của Đinh Gia. Mỗi lần Đinh Gia ra ngoài hẹn hò đều kéo Trình Nặc đi theo cho bằng được. Còn Lâm Dĩ An cũng hay tìm cớ, đi theo Cố Viễn Giang làm kỳ đà. Buổi hẹn hai người biến thành bốn người, Trình Nặc vẫn còn nhớ, lúc ấy Cố Viễn Giang luôn than phiền, nói mình yêu thôi mà cũng không yên. Cho đến một hôm nào đó, Lâm Dĩ An tỏ tình với Trình Nặc.
Sau đó, Trình Nặc và Lâm Dĩ An ở bên nhau, nhưng Đinh Gia và Cố Viễn Giang lại chia tay.
Sau khi tốt nghiệp, Trình Nặc và Lâm Dĩ An ở lại thành phố S, còn Đinh Gia lại không thể ở cố định một chỗ được, tìm việc ở một tạp chí chụp ảnh, cả ngày vác máy ảnh chạy đông chạy tây, thỉnh thoảng về thành phố S là lại ở trong phòng trọ của Trình Nặc, cho Trình Nặc xem những tấm hình cô chụp, kể cô nghe những câu chuyện và những người mình gặp được trên đường đi.
Về sau nữa, Trình Nặc và Lâm Dĩ An kết hôn, Đinh Gia không thể về, cô nàng quay một video trước cung điện Potala ở Tây Tạng, chúc tình yêu của hai người họ như tòa cung điện kia, trường tồn trăm năm.
Sau khi kết hôn, Trình Nặc cũng rất ít khi gặp Đinh Gia, một năm khó lắm mới gặp được một lần. Cho đến năm ngoái khi cô sinh non, nằm trên giường bệnh gọi cho Đinh Gia, ngày hôm sau, Đinh Gia xuất hiện ở phòng bệnh với dáng vẻ mệt nhoài, nói cho cô hay, lần này mình không đi nữa, muốn cắm rễ ở thành phố S.
Sinh non đã đem lại bóng đen cho cô, nhưng vì có Đinh Gia bầu bạn mà đã phai đi. Đinh Gia ở lại nhà cô một tháng, cho đến khi tìm được việc mới thì mới chuyển ra ngoài. Nhưng không lâu sau, Đinh Gia có được cơ hội thăng chức, điều đến thành phố X xa ngàn dặm.
Mới còn hôm qua, Đinh Gia gửi tin nhắn cho Trình Nặc, nói mình nhớ món củ cải ngâm Trình Nặc làm.
Nhưng Lưu Tuyết lại nói với cô, Đinh Gia đang ở ngay tại quê, hơn nữa còn mang thai.
Cô nghĩ nhất định là có hiểu lầm nào đó rồi. Rõ ràng Đinh Gia đang ở thành phố X, sao có thể xuất hiện ở quê được. Kể từ khi chia tay với Cố Viễn Hàng, cô nàng vẫn chưa yêu lại lần nào, sao có thể mang thai được?
Cô rất muốn gọi cho Đinh Gia hỏi rõ, nhưng lại không dám. Nếu Lưu Tuyết nói thật thì sao, nếu Đinh Gia mang thai thật thì sao. Đinh Gia giấu cô, nhất định là vì có nguyên nhân nào đó không muốn để cô biết.
Đinh Gia là người kiêu ngạo, Trình Nặc gần như có thể đoán ra, nguyên nhân kia là gì.
“Con bé ngốc này.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Hai người họ làm bạn đã nhiều năm với nhau, dù Đinh Gia có làm chuyện vô đạo đức trong mắt người khác, thì cô vẫn sẽ không vì vậy mà rời xa cô ấy.
Trình Nặc cất điện thoại, quay lại phòng ăn, rồi tìm một cớ tạm biệt mọi người, rời đi trước. Rồi cô bắt một chiếc taxi, đi tìm Đinh Gia.
Cô biết Đinh Gia ở đâu. Bốn năm đại học, hễ đến mùa xuân là cô đều ở lại nhà của Đinh Gia. Đêm giao thừa nào cũng nấu lẩu, thịt thà các thứ xếp đầy bàn, hai người vừa ăn vừa náo loạn với nhau. Đến khi ăn uống no say thì đứng trên ban công nhìn xem pháo hoa.
Đinh Gia nói, ước mơ của cô ấy là được trở thành pháo hoa, dù chỉ ngắn ngủi nhưng cũng đã sáng rực rồi.
Trình Nặc nói, cô ước gì có một căn nhà, trong nhà có người yêu cô và người cô yêu, rồi lại sinh một đứa bé, tốt nhất là con gái.
Nói rồi, cả hai nhìn nhau cùng cười to.
Thật ra Trình Nặc có nhà, có bố mẹ mạnh khỏe, có một chị gái một em trái. Nhưng cô lại là người vì kế hoạch hóa gia đình mà không nên tồn tại. Vừa sinh ra, đã bị đưa đến nhà cậu.
Từ nhỏ cô đã không được gọi bố mẹ ruột một tiếng bố ơi mẹ ơi, mà là theo chân mấy đứa con nhà cậu gọi bọn họ là dì dượng. Trong ấn tượng của cô, vào năm bảy tuổi, lần đầu Trình Nặc biết rằng, thì ra mình không phải là con nhà cậu, mà là con nhà dì.
Bọn họ dùng một túi kẹo dỗ Trình Nặc, để cô gọi bố mẹ. Nhưng Trình Nặc lại vất túi kẹo xuống đất, nhốt mình trong phòng, cho đến khi bọn họ rời đi.
Về sau cậu qua đời, mợ sinh thêm hai em, thật sự không lo nổi cho Trình Nặc, phải đưa cô về nhà. Nhưng bọn họ lại không đồng ý, vì nhà mới có thêm em trai, không thể ở được.
Thế là Trình Nặc bị đưa về nông thôn ở cùng bà nội. Năm mười sáu tuổi, bà nội qua đời, rốt cuộc bọn họ cũng chịu để Trình Nặc về nhà, thế nhưng Trình Nặc lại không chịu. Dựa vào tiền đi làm thêm cùng nhuận bút do gửi bản thảo, cô tự nuôi mình học hết cấp ba. Sau khi lên đại học, cô vẫn không liên lạc với cái nhà đó.
“Cô gái ơi, đã đến rồi, không thể vào trong tiểu khu được.”
Lời của tài xế cắt đứt mạch hồi ức của Trình Nặc. Cô lấy lại tinh thần, trả tiền rồi xuống xe.
Gió đêm cuối thu mang theo hơi lạnh, Trình Nặc chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng, có hơi lạnh. Đã bốn năm rồi chưa về lại đây, cô đứng ở cửa tiểu khu, phân biệt phương hướng rồi mới đi tới chỗ lầu nhà Đinh Gia.
Tiểu khu quá cũ kỹ, đèn đường hỏng rất nhiều, không thấy rõ đường đi. Trình Nặc thất thiểu mò mẫm tới dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lầu cao bốn tầng, ở ban công nơi cô đã từng cùng Đinh Gia ngắm pháo hoa, có bật đèn sáng.
Đinh Gia ở đây thật.
Đi lên tầng bốn, cô đứng ngoài cửa, suy nghĩ xem nên nói gì với Đinh Gia. Mắng cô ấy ngốc nghếch hay phải giả vờ tức giận đây, giận cô xem mình là người ngoài, chuyện lớn như thế, lại chẳng nói với cô.
Đúng lúc này cửa đột nhiên bật mở.
“Trình Nặc?”
“Dĩ An?”
Hai âm thanh khiếp sợ đồng thời vang lên, Trình Nặc gần như cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Ba ngày trước Lâm Dĩ An đã đi công tác ở ngoại tỉnh, sao anh ấy biết lại, sao anh ấy có thể, xuất hiện ở đây.