Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 49: Sinh nhật



Ở lại thành phố một đêm, ngày hôm sau Tông Lãng không bận gì, hai người đem chậu hoa lan quay về cù lao. Sau đó đến nhà thím Ngô đón Tiểu Lang về.

Tối qua không về được, Trình Nặc bèn gọi cho thím Ngô, nhờ thím trông giùm Tiểu Lang.

Nhà thím Ngô có anh em của Tiểu Lang, lúc Trình Nặc đến, chúng đang tranh nhau quả bóng không rời. Thấy Trình Nặc tới, Tiểu Lang quả quyết bỏ quả bóng ra rồi nhào vào lòng Trình Nặc, xem thường Tông Lãng đứng bên cạnh.

Tông Lãng thầm mắng một tiếng: “Đồ háo sắc.”

Nói chuyện với thím Ngô một lúc mới về nhà, Trình Nặc đi chăm đám gà vịt, Tông Lãng tới nói với cô mình phải đến lều lớn một chuyến. Lều lớn của anh có trồng dâu tây, bây giờ đang là mùa đưa dâu tây ra chợ, khoảng thời gian này, có rất nhiều người tới du ngoạn đến hái, dù bên kia cũng có quản lý nhưng anh vẫn phải đến.

Trình Nặc thích ăn trái cây, nhất là dâu tây và anh đào. Vốn đang chuẩn bị trồng dâu tây đấy chứ, nhưng không kịp thời tiết năm nay nên chỉ phải chờ sang năm. Vào lúc này có dâu tây dụ dỗ cô, sao có thể không động tâm được?

Cô hỏi anh: “Dâu của anh có đắt không?”

Tông Lãng cau mày, nghiêm túc trả lời: “Mới vừa lên thành phố, đúng là đắt thật, tự mình hái thì một cân phải hơn ba mươi.”

Trình Nặc kêu lên, “Đắt thế sao?”

Tông Lãng cười, “Sao nào, em muốn mua à?”

Trình Nặc bĩu môi, mặt đầy đau khổ, “Không mua nổi, làm thế nào đây?”

Tông Lãng nói dễ thôi, đi tới cạnh cô, chỉ vào mặt mình nói: “Nào, hôn một cái đưa một cân, mười cân là đủ.”

Vừa dứt lời, Trình Nặc đã không kịp đợi mà nhảy vào lòng anh, hai tay ôm lấy mặt anh, hôn chụt chụt lung tung. Hôn xong lại bưng mặt anh nhìn, thầm nghĩ may mà không bôi son, nếu không chắc chắn lúc này mặt anh sẽ nở đầy hoa mất. Nghĩ đến hình ảnh đó, cô không khỏi phá lên cười.

Tông Lãng khó hiểu, tưởng cô vui vì dâu tây. Anh nâng chân cô lên, ôm người ra ngoài cửa, đi lên xe ba bánh. Trình Nặc sợ bị người ta nhìn thấy nên bảo anh đặt xuống. Anh cười lớn, “Lấy dâu tây đi đổi vợ thôi!”

Ngồi lên xe ba bánh, hai người đón gió, brum brum đi về lều lớn.

Lúc đến nơi thì đúng lúc có đoàn du khách tới, một nhóm bảy tám người dẫn theo trẻ con, mỗi người cầm túi nhựa hái. Trình Nặc đi vào lều, đầu tiên là lấy điện thoại quay một đoạn trước. Qua ống kính thấy từng quả dâu tây tươi non mà ứa nước miếng liên tục.

Lều trồng dâu tây chừng bảy tám lều. Quay video xong, Tông Lãng dẫn cô đến một lều khác, ở nơi đó vẫn chưa có ai hái, nhìn thoáng qua, bụi nào cũng mọc đầy dâu tây, khiến người ta vui sướng không thôi.

Trình Nặc hưng phấn chạy vào, trong số dâu tây, cô chọn những quả đỏ mọng khá to, nhanh chóng hái đầy một giỏ. Tông Lãng thấy thế, dứt khoát cầm thêm một chiếc giỏ nhỏ cho cô hái đủ.

Trình Nặc còn muốn quay cảnh mình hái dâu tây, nhưng lúc đi quên đem theo giá ba chân, thế là Tông Lãng được dịp làm giá ba chân hình người kèm nhiếp ảnh gia.

Trước khi quay Trình Nặc có nói, chỉ cần quay dâu tây là được rồi, nhưng Tông Lãng cầm điện thoại, bất giác chĩa ống kính vào mặt Trình Nặc. Có thể vì trong mắt anh, cô mọng nước tươi non hơn dâu tây nhiều.

Trình Nặc rất thích hái, bất luận là trái cây hay rau củ, chỉ cần động thủ là không dừng được. Tông Lãng cũng chẳng gấp gì, chậm rãi đi theo quay, cho đến khi pin điện thoại hết thì thôi. Trình Nặc hái được những sáu giỏ.

Giỏ kiểu này, đựng đầy là được bốn năm cân. Lúc Trình Nặc hái không cảm thấy nhiều, đến khi Tông Lãng xách giỏ ra xe ba bánh, cô mới phát giác lại đầy hơn nửa xe.

Sao ăn hết đây?

Mặt mày ủ dột, cô hỏi Tông Lãng: “Có thể giữ lại bán không?”

Tông Lãng nói không, “Tới nơi này, phần lớn đều muốn tự mình hái cho vui, gần như không có ai mua quả đã hái. Hơn nữa không phải em thích ăn à, ăn nhiều chút là được.”

Trình Nặc nhìn trời. Cô đâu phải heo đâu, có thích đến mấy cũng chẳng ăn được nhiều đến thế. Hơn nữa ăn dâu tây phải ăn quả tươi, để quá hai ngày sẽ hư.

Thầm trách mình hái quá nhiều, nhưng nhìn những quả dâu tây đỏ mọng đó, cô lại cảm thấy mình rơi vào hũ đường. Cái cảm giác có thể ngủ giữa đống dâu tây thực sự quá tuyệt.

Trên đường về Trình Nặc bắt đầu suy nghĩ, những quả dâu tây này, trừ ăn cho đỡ thèm thì có thể làm mứt dâu tây, dâu tây ngâm, sữa chua dâu tây…

Về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là rửa dâu tây rồi ngâm với nước muối pha loãng. Sáu giỏ dâu tây, đựng đầy hai bình lớn. Lúc rửa mới nhớ ra, muốn làm mứt dâu tây thì phải có bình đựng, thế là lại nhờ Tông Lãng lên trấn trên mua mấy bình kín hộ cô.

Tông Lãng tuân lệnh, lấy hôn làm thù lao rồi lập tức đi ngay.

Trình Nặc ngắt cuống từng quả dâu tây, rửa sạch sẽ, để trong giỏ cho ráo nước, chuẩn bị lát nữa cắt để nấu mứt dâu. Lại thấy nhà không có nhiều đường, cô bèn cầm ít tiền đến tiệm bán mua đường cát.

Đường cát trong tiệm chỉ có một loại, đựng trong bịch, một bịch một cân. Cô lấy hai bịch, trả tiền xong lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn viết vào trong sổ ghi nợ: Gửi chủ tiệm, số loại đường cát quá ít, có thể thêm một phần không? Ngoài ra, đường phèn mật ong cũng không có, có thể cho hàng được không? Các loại quà vặt cũng quá ít, không có nước giặt quần áo, không có dầu gội đầu…

Nói ra một đống đề nghị, cuối cùng lại đặc biệt cám ơn chủ tiệm đã để cuộc sống của cư dân trên cù lao được thuận lợi, bày tỏ rất muốn gặp mặt chủ tiệm để cám ơn, cuối cùng kèm theo tên mình.

Viết xong, cô lại nhìn một lần nữa, sau đó mới vui vẻ cầm đường cát đi về nhà.

Dâu tây đã gần như ráo nước, cô giữ lại một giỏ nhỏ, còn lại đều cắt thành miếng nhỏ. Lại nhớ ra phải quay video, nhưng lúc lấy điện thoại mới phát hiện đã hết pin, chỉ đành kéo ổ điện ra sân. Điện thoại đặt trên giá ba chân, vừa sạc điện vừa quay.

Hai chậu dâu tây lớn, tốn rất nhiều sức cắt. Đến khi cắt gần xong thì Tông Lãng cũng quay lại, mang về mười bình kín cho cô. Trình Nặc lại dặn Tông Lãng giúp chuyển dâu tây vào bếp.

Nấu mứt không thể dùng nồi sắt được, Trình Nặc tìm nồi đun nước bằng inox, nhưng quá nhỏ, một lần chỉ nấu được một ít. Với hai chậu dâu to đùng kia, chí ít phải nấu năm sáu lần.

Để dâu tây trong nồi, đun lửa nhỏ từ từ, nấu đến khi màu đậm đi, nước cũng khô thì mới cho đường vào, cầm muỗng khuấy không ngừng, tới khi dâu tây tan toàn bộ, mứt lỏng sền sệt mới coi như xong.

Đây là công việc khá mất thì giờ, Trình Nặc đứng bên bếp đợi lâu nên khá mệt. Tông Lãng tự giác thay ca, cầm muỗng vừa khuấy vừa nhìn bịch đường cát trên bếp, hỏi Trình Nặc: “Loại đường cát này, không ngọt à?”

Trình Nặc cầm đũa nếm chút mứt vừa nấu xong, đáp: “Ngọt chứ.”

Tông Lãng ồ lên. Trình Nặc lại cầm đũa quẹt một ít, đút anh thử, hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ngon.”

“Nhưng không ngọt bằng em.”

Trình Nặc cười, “cũng không ngọt như anh.”

Nhân lúc Tông Lãng nấu mứt, Trình Nặc biên tập lại đoạn video hái dâu tây lúc trước, lúc này mới phát hiện Tông Lãng gần như không quay dâu tây mà gần như quay mỗi cô. Hết cách rồi, chỉ có thể cắt ghép một chút, biên tập thành một video chừng hơn một phút, đăng lên weibo. Trong số video cô tự đăng từ trước tới nay thì đây là đoạn video cô xuất hiện nhiều nhất mà cũng rõ ràng nhất. Đăng không được bao lâu thì có rất nhiều bình luận, phần lớn là ‘quả nhiên chủ weibo là dáng vẻ mà tôi tưởng tượng’.

Buổi chiều, đồ gia dụng mua hôm qua lục tục đưa đến, Trình Nặc vui vẻ bố trí. Ghế dài bằng gỗ thì đặt dưới cửa sổ, tủ giày bỏ ở cửa ra vào, bàn đọc sách kê sát tường đối diện giường, cũng nằm trước cửa sổ. Ghế mây có thể ghép bộ với bàn đọc sách, còn về hai chiếc rương gỗ màu đỏ kia, tạm thời xếp chung với rương gỗ trong nhà, lại ngẫm nghĩ, đợi có thời gian thì mài giũa rồi sơn lại màu. Bố trí xong xuôi, khó tránh khỏi chụp rất nhiều ảnh, đăng lên weibo.



Tông Lãng chỉ ở trên cù lao một đêm, ngày hôm sau lại chạy tới thành phố. Chuyện sơn trang đã bước vào lối, chuẩn bị mùa xuân sang năm có thể khởi công, mà trước đấy có rất nhiều chuyện phải làm. Trước khi đi anh nói với Trình Nặc, sẽ cố mỗi ngày đều có thể quay về.

Trình Nặc sợ anh ngày nào cũng chạy tới chạy lui vất vả nên bảo anh không cần lo lắng quá, cô còn có Tiểu Lang mà.

Tông Lãng đi rồi, Trình Nặc bắt đầu chuyên tâm làm video. Gần như mỗi ngày cô đều đăng một đoạn clip lên, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ghi lại từng ly từng tí trong cuộc sống bình thường của mình. Có lúc ra sâu nhỏ câu cá giặt quần áo cũng sẽ mang theo giá ba chân quay một đoạn, làm bát mì cải xanh cũng quay lại, chăm sau vườn rau, cho gà vịt ăn, nhưng nhiều nhất vẫn là Tiểu Lang, nó mềm như bông lại còn tinh nghịch, cho Trình Nặc thêm không ít người theo dõi.

Số lượng theo dõi tăng vọt mỗi ngày, Trình Nặc đã từ khiếp sợ thành quen. Nếu ngày nào số người theo dõi không tăng mười ngàn mà chỉ tám ngàn, thì cô mới cảm thấy kỳ lạ.

Lúc rảnh rỗi cô lại ngồi trong, sân, vừa sưởi nắng vừa chọn vài bình luận có ý nghĩa để trả lời. Mặc dù Tông Lãng bận rộn trong thành phố, nhưng hai người vẫn chưa ngừng liên lạc, tranh thủ rảnh rỗi ăn bữa cơm, Tông Lãng cũng sẽ video call nói chuyện với cô, bày tỏ không nhìn mặt cô là anh ngủ không ngon.

Cách hai ba ngày anh sẽ về một chuyến. Lần nào về cũng như sói đói, muốn chưa đủ sẽ không để cô xuống giường.

Cuộc sống hạnh phúc đơn giản ấy cứ thế trôi qua, đảo mắt cái đã vào tháng Chạp.

Ngày mùng tám tháng Chạp, từ sáng sớm Trình Nặc đã dậy làm việc. Mùng tám tháng Chạp thì phải ăn cháo mồng tám tháng Chạp, cô đã sớm chuẩn bị nguyên liệu rồi, chỉ chờ ngày này đến.

Lúc trước trên weibo cô đã nói chuyện muốn nấu cháo mồng tám tháng Chạp, bên dưới có rất nhiều bình luận, cầu cô quay video về phong tục năm mới. Người hiện đại ăn Tết càng lúc càng nhạt nhẽo. Niềm trông đợi cùng vui vẻ với dịp lễ Tết hồi bé cũng dần vơi đi. Nếu như có thể ôn lại chút hồi ức tuổi thơ qua video cô thì cũng đáng giá.

Trình Nặc nghiêm túc suy nghĩ đề nghị này, cảm thấy có thể thực hành. Thứ nhất bây giờ cô có rất nhiều thời gian, điều kiện cũng đầy đủ. Thứ hai, lợi nhuận tự truyền thông là thu nhập duy nhất bây giờ của cô, đối với cô mà nói, ghi cép thường ngày vừa là hứng thú cũng là công việc, mà nếu đã là công việc thì phải nghiêm túc mà làm.

Nên sáng sớm hôm nay, cô thức dậy đã bận rộn. Quá trình làm cháo mồng tám tháng Chạp đều được quay lại.

Cách làm cháo mồng tám tháng Chạp ở các nơi không giống nhau, hồi nhỏ Trình Nặc được bà nội nấu cho, thế nên chuẩn bị nguyên liệu theo cách bà nội nấu. Có táo đỏ, óc chó, gạo đen, nếp, đậu phộng, hạt sen, đậu đỏ, nhãn khô. Hạt sen và đậu đỏ đã ngâm với nước trước một buổi tối, hôm nay trực tiếp rửa sạch, lại cho thêm đường đỏ vào, nấu trong nồi lớn trên lò đất.

Thực ra một mình cô không ăn nhiều như thế được, nhưng để quay video có hiệu quả nên vẫn làm khá nhiều. Nghĩ làm xong còn có thể biếu mấy người chú Lưu chú La một ít.

Vì cố để nấu được đậm đặc mà Trình Nặc dậy từ năm giờ sáng, nấu tới tám giờ, ước chừng ba tiếng. Múc một bát nếm thử trước, mềm mềm thơm phức, đúng là rất ngon.

Quay video xong, cô múc cháo mồng tám tháng Chạp ra mấy bát, định bụng đưa đến mỗi nhà mỗi ít. Đột nhiên Tông Lãng quay về, thấy bát cháo trong tay cô, cười nói: “Anh về đúng dịp thật đấy.”

Trình Nặc bất ngờ, tối qua anh còn nhắn tin Wechat nói mấy ngày nay không về được, nhưng giờ mới sáng sớm đã xuất hiện trước mặt anh.

“Sao anh lại về rồi? Xong chuyện rồi hả?”

Tông Lãng lắc đầu, “Vẫn chưa làm xong, nhưng vẫn có thể tranh thủ thì giờ về ăn sinh nhật với vợ.”

Trình Nặc sửng sốt, “Sinh nhật?”

Trước giờ sinh nhật của cô đều tính lịch dương, mười bảy tháng một, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đến ngày rồi. “Em cũng quên mất.” Cô nói.

Tông Lãng đáp không sao, “Chỉ cần em không quên anh là được rồi, còn những thứ khác quên cũng chẳng sao, anh nhớ giúp em.” Vừa nói vừa nắm tay cô, dẫn cô lên gian nhà chính.

Vừa lên nhà, Trình Nặc đã thấy một hộp quà rất lớn ở trên bàn. Cô ngạc nhiên hỏi anh: “Là gì thế?”

“Mở ra nhìn đi.”

Trình Nặc hưng phấn mở ra, lúc thấy hộp đựng bên trong, cô không nhịn được hô lên thành tiếng.

“A! Máy cơ!”

Cô đã muốn mua một chiếc máy cơ từ lâu rồi, dùng điện thoại chụp ảnh ghi hình luôn không sắc nét lắm. Nhưng lên mạng kiểm tra giá, quá đắt, không nỡ chi tiền. Không ngờ anh lại tặng cho cô.

“Sao anh biết em muốn máy cơ?” Cô chưa từng nhắc đến với anh bao giờ.

Tông Lãng nói: “Anh không biết, chẳng qua cho rằng em sẽ cần nên mua thôi. Sao nào, có thích không?”

Trình Nặc gật đầu liên tục, “Thích lắm thích lắm!”

Ngay sau đó lại nhìn nhãn hiệu logo ở ngoài hộp, trông rất quen mắt, lần trước cô kiểm tra trên mạng rồi, cộng thêm ống kính nữa, số tiền để cô phải chặc lưỡi hít hà.

“Cái này đắt lắm đó.”

Tông Lãng thấy cô có vẻ xoắn xuýt, cố ý xụ mặt, “Nếu em dám trả tiền cho anh thì anh sẽ đập nó ngay.”

Trình Nặc chu môi: “Em có trả cũng không nổi.”

Rồi cười nói, “Không bằng mời anh ăn cháo nhé?”

Một bát cháo mồng tám tháng Chạp, Tông Lãng ăn sạch bách. Vừa ăn xong thì Bạch Nguyên đỡ bà cụ đến.

Bạch Nguyên là đến tạm biệt, kỳ nghỉ của cậu đã kết thúc, phải quay về quân đội rồi. Trước khi về lại dẫn bà lão đến thăm nhà.

Tới quá đúng lúc, Trình Nặc giữ bà cháu họ lại ăn trưa. Lúc đưa cháo mồng tám tháng Chạp đến các nhà, lại mời các chú bác đến cùng ăn trưa.

Tông Lãng phụ trách lên trấn trên mua thức ăn, Trình Nặc tự mình xuống bếp, thím Ngô cũng đến giúp, nghe nói là sinh nhật Trình Nặc, còn đặc biệt cầm con gà mái ở nhà qua.

Lúc nấu nướng, Trình Nặc nhớ trước đó đã hứa với người theo dõi sẽ đăng video làm cháo mồng tám tháng Chạp lên, bây giờ không kịp biên tập video nên tính đăng mấy tấm ảnh lên trước. Mở weibo ra, vô tình bấm vào phần tin nhắn, thấy ở cột tin nhắn từ người lạ nhấp nháy: Trình Nặc?

Đang tính mở ra xem thì thím Ngô ở bên kia đã gọi cô lại xem cháo gà đã được chưa, cô đáp lời, vội gửi mấy tấm rồi đi làm việc.

Lúc Bạch Nguyên biết hôm nay là sinh nhật của Trình Nặc thì lại hối hận không đem theo quà. Trình Nặc nói: “Cậu với bà có thể đến là chị vui rồi, nhiều người cũng náo nhiệt hơn, không phải vui hơn là một mình chị ăn sinh nhật à?”

Bạch Nguyên vui vẻ đáp: “Vậy em chúc chị sinh nhật vui vẻ, sớm tìm cho em một anh rể mà ân ái, bạc đầu giai lão!”

Vừa dứt lời, sau gáy liền bị Tông Lãng đập một phát.

“Không phải anh rể cậu ở đây sao, nói bậy gì đấy?”

Bạch Nguyên oan ức, xoa gáy hỏi Tông Lãng: “Có, có ý gì chứ?”

Chú Lưu đứng bên vui vẻ cười, “Thằng ngố này, hai đứa nó đã đến với nhau rồi, đúng là cháu vẫn còn trẻ lắm, thế mà cũng không nhìn ra.”

Bạch Nguyên mới chợt hiểu ra, nhìn Tông Lãng rồi lại nhìn Trình Nặc, “Thật hả, sao anh chị không nói cho em biết!”

Mọi người trong sân cười phá lên.

Trình Nặc cũng cười, tâm tình như gió xuân tháng ba, ấm lòng ấm mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.