Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 38: Biến cố



Sáng hôm sau, họ trở về thành phố từ rất sớm.

Hứa Nguyện đã lâu không gặp mẹ, vì vậy Minh Vọng tiễn cô về phố cổ.

Ngay khi bước vào tiểu khu, đập vào mắt chính là tấm bảng yêu cầu các hộ gia đình nhanh chóng di dời vì nơi đây sẽ bị tháo dỡ.

Hứa Nguyện trong lòng có dự cảm không lành.

Vào nhà, cô liền hỏi mẹ có chuyện gì đã xảy ra.

Mẹ Hứa cũng không quá lo lắng, "Gấp gáp cái gì, hiện tại vẫn đang tranh cãi, nhiều hộ gia đình kiên quyết không dời đi nếu chưa được đền bù thoả đáng."

Hứa Nguyện tạm yên lòng.

..................................................................................................................................................

Thời tiết ngày càng lạnh hơn, công việc kinh doanh vẫn diễn ra như thường lệ.

Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến tìm được một thương hiệu chăm sóc da trong nước, trải qua vài lần thử nghiệm, hiệu quả cũng không tệ nên dần dần bày bán trong cửa hàng của cả hai.

Cửa hàng cũng hủy bỏ nhiều phương pháp và kỹ năng chữa bệnh, chỉ tập trung vào các phương pháp chăm sóc da thẩm mỹ.

Cửa hàng Hứa Nguyện mới khai trương, phần lớn khách hàng thuộc về phân khúc làm đẹp thẩm mỹ, ngược lại, bên phía Trần Thiến Thiến tập trung nhiều khách hàng trong lĩnh vực châm cứu.

Nhưng doanh thu bên Trần Thiến Thiến cũng đang giảm mạnh.

Sau khi bận rộn, Hứa Nguyện thỉnh thoảng về nhà ở với mẹ.

Hầu hết thời gian cô sống ở biệt thự Lâu Hồ vì nơi đây gần cửa hàng hơn một chút.

Nháy mắt đã là tháng mười hai, nhiệt độ giảm mạnh.

Nam Thành thuộc vùng sông nước Giang Nam, đã mấy năm không thấy tuyết rơi dày đặc.

Một ngày nọ, cửa hàng của cô xuất hiện một khách hàng lớn tuổi, phong thái sang trọng ung dung, theo sau là một người phụ nữ.

Đi vào xem xét xung quanh, trên người toả ra khí chất cao quý, vì vậy Lâm Hiểu tự mình đến đón tiếp.

Nhưng bà lão phớt lờ mọi người, chỉ hỏi về người phụ trách cửa hàng.

Lâm Hiểu vừa mới nói mình là quản lý cửa hàng ở đây, ánh mắt sắc bén của bà lão liếc qua, lại nhấn mạnh phải gặp chủ cửa hàng. Lâm Hiểu vội vàng gọi điện cho Hứa Nguyện.

Lúc đó Hứa Nguyện đang tiễn Minh Vọng ở sân bay.

Dự án ở California có trục trặc, anh phải tự mình đến giám sát.

Minh Vọng liền hỏi cô có chuyện gì.

Hứa Nguyện lắc đầu cười, chỉ nói là gặp khách hàng khó tính.

"Thật đáng tiếc, không lâu nữa là năm mới rồi."

Minh Vọng mỉm cười, quấn lại khăn cho cô, "Anh sẽ về với em càng sớm càng tốt."

Cô nắm lấy tay anh: "Em đợi anh quay lại."

Sau khi tiễn anh lên máy bay, Hứa Nguyện vội vã quay về.

Mất gần tiếng đồng hồ, tưởng khách đã ra về nhưng lúc bước vào cô thấy người khách vẫn ngồi chờ ở phòng VIP.

Sau khi sửa sang lại diện mạo, cô mỉm cười đi vào xin lỗi, nhưng bà cụ chỉ nghiêm túc nhìn cô.

Sau khi đánh giá cô một lúc, thản nhiên nói muốn đến văn phòng cô ngồi một chút.

Tuy đề nghị quái gở nhưng không có lý do gì để từ chối, Hứa Nguyện đưa họ vào văn phòng.

Bà cụ không nói nhiều, nhưng người phụ nữ bên cạnh vẫn nhiệt tình hỏi thăm tình hình cá nhân của cô.

Nghe nói trình độ học vấn của cô chỉ là đại học tại chức, trong mắt bà lão lộ ra vẻ không hài lòng, nhưng cũng cố nén lại.

Sau khi vào phòng làm việc, mời họ ngồi xuống ghế sô pha, Hứa Nguyện liền đi rót nước mời khách.

Suy đoán từ cuộc trò chuyện khó hiểu vừa rồi, có lẽ cô đã đoán được danh tính của hai người trước mặt.

Nhưng cô cũng không phải người có tính cách hèn nhát.

Đến mười một giờ, hai người phụ nữ mới ngừng cuộc trò chuyện với Hứa Nguyện.

Ngoài xuất thân và trình độ học vấn, việc cô tự thân mở cơ sở kinh doanh tạm khiến bà lão hài lòng.

Vừa định đề nghị ra ngoài ăn tối, cửa phòng làm việc lại mở ra, mẹ Hứa bưng hộp cơm xông vào.

“Nguyện Nguyện, đến giờ ăn rồi.”

Mọi người đồng loạt nhìn lên.

Bà Hứa dừng chân, tươi cười chào hỏi, đặt thức ăn lên bàn cà phê.

Bà cụ cũng quay lại nhìn những món ăn trên bàn, do dự hỏi: "Canh sườn heo Mộc Đà?"

“Đúng vậy.” Bà Hứa cười đáp: “Mộc Đà là loại thuốc có hương vị độc đáo lại tốt cho sức khoẻ, bà có thử qua chưa?”

Hứa Nguyện giật giật góc áo mẹ, người giàu sang quyền quý như họ thì món gì chưa từng ăn...

Ngược lại, bà cụ sửng sốt một lát, nói: "Quả thật lúc tôi còn nhỏ từng uống canh này, do mẹ tôi nấu, nhưng đã rất nhiều năm rồi, không còn nhớ rõ hương vị."

Bà cụ nhìn phần canh với ánh mắt háo hức.

Người phụ nữ bên cạnh nói: "Mẹ, để con về nói thím Vương nấu món này cho mẹ."

Bà Hứa sửng sốt một chút, niềm nở nói: "Không ngại thì cùng nhau ăn cơm đi, tôi nấu rất nhiều."

Bà cụ không khách sáo, ngồi xuống bàn.

Người phụ nữ tỏ ra ngượng ngùng một lúc rồi nói "xin lỗi" với bà Hứa.

Bà Hứa cười cười, dặn Hứa Nguyện xuống nhà mua loại chén dùng một lần.

Hứa Nguyện lại nhìn bọn họ vài lần, lúc này khí thế bức người của bà cụ cũng không còn nữa.

Cô đi xuống mua thêm chén dĩa, sau đó mọi người ăn trưa xong ở văn phòng.

Trước khi đi, bà Hứa còn dặn hai người khi nào có thời gian lại đến đây thì báo trưóc, bà sẽ tặng một ít hoa mộc đà tự tay bà sấy.

Bà lão mỉm cười, liếc Hứa Nguyện một cái, ý bảo có thời gian thì trực tiếp mang tới chỗ bà.

Bà Hứa không hiểu, nhưng Hứa Nguyện hơi giật mình, sau đó tiễn hai vị khách xuống lầu.

Một chiếc Audi màu đen đậu dưới nhà, tài xế bước xuống mở cửa sau.

Bà cụ dừng lại trước khi lên xe, quay lại và nói: "Chắc cháu biết tôi là ai chứ?"

Hứa Nguyện gật đầu.

"Mặc dù tôi đã ăn cơm của mẹ cháu, nhưng tôi vẫn không đồng ý việc hai đứa ở bên nhau."

Hứa Nguyện sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên cười nói: "Cháu biết."

Bà cụ còn muốn nói gì đó, nhưng chần chừ một lúc lại quay người lên xe.

Phải can thiệp vào chuyện tình cảm của con cháu cũng làm bà cụ cảm thấy không thoải mái, tuy nhiên gia tộc họ Minh không như những gia đình bình thường, đành phải để cô gái họ Hứa này thất vọng.

Hứa Nguyện không bao giờ đề cập với Minh Vọng về bữa cơm này.

Vì chênh lệch múi giờ, hai người cũng ít khi trò chuyện qua điện thoại, chỉ có thể để lại tin nhắn.

Tuy Hứa Nguyện không nói, nhưng Minh Vọng đã biết chuyện chỉ sau một tuần.

Anh có chút xúc động, hỏi cô vì sao không kể với anh.

Hứa Nguyện trả lời rằng không cần thiết.

Cũng không cần vì chuyện vặt vãnh như vậy mà làm anh phải suy nghĩ, dù sao Minh Vọng đang bận rộn công tác ở nước ngoài.

Nhưng Minh Vọng ở bên kia đại dương lại hiểu câu nói này theo một ý khác.

Trong suy nghĩ của anh, câu trả lời của Hứa Nguyện chứng tỏ cô không hề để tâm đến mối quan hệ này.

"Không cần thiết"

Điều này khiến anh cảm thấy mối quan hệ của hai người thật nhạt nhẽo, thậm chí không có tâm tình đi chọn quà cho cô.

Hiểu lầm không được làm rõ, liên lạc cũng thưa dần.

Hứa Nguyện chỉ nghĩ rằng công việc của anh bận rộn, vì vậy cũng không quấy rầy anh nữa.

Nhưng cô không biết, người bên kia đại dương đang nghiến răng chờ tin nhắn của cô giữa đêm khuya.

Giữa tháng 12, đúng lúc Trần Thiến Thiến và Hứa Nguyện đang thả lỏng thì bên Tân Thị có biến động.

Một số khách hàng vì tin tưởng vào quảng cáo của Manor, thay vì đi bệnh viện, họ lại đến các trung tâm Manor để tiến hành các phương pháp trị liệu.

Vốn dĩ chỉ là bệnh nhẹ nhưng vì không khám chữa kịp thời nên đã chuyển biến nặng, thậm chí thành bệnh nan y.

Người nhà bệnh nhân lập tức hối hận, kéo đến trụ sở Manor làm ầm ĩ.

Giám đốc điều hành Tiểu Vương trực tiếp giải quyết bằng tiền, thái độ dường như không quan tâm đến vụ việc.

Người nhà lấy tiền đền bù trả cho các KOLs, tạo nên làn sóng phản đối Manor trên các trang mạng xã hội.

Mạng trong nước lan truyền quá nhanh khiến giám đốc Vương không kịp trở tay.

Ngày càng có nhiều cư dân mạng bắt đầu chú ý đến vụ việc này.

Mọi việc dần trở nên mất kiểm soát

Giám sát thị trường tiến hành thử nghiệm sản phẩm của Manor, và các phóng viên liên quan đến kinh doanh đã bí mật đến gặp khách hàng của Manor.

Sau khi tiến hành xác minh, Manor bị phạt nặng vì đã quảng cáo sai công dụng của các phương pháp làm đẹp.

Tưởng rằng cơn khủng hoảng này sẽ qua đi sau khi đóng phạt, nhưng mọi chuyện lại trở nên càng tồi tệ.

Một lô sản phẩm chăm sóc sức khỏe mới của Manor bị phát hiện chứa hóa chất giả, pha trộn và bị Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm phát hiện chứa một lượng lớn thành phần gây ung thư.

Sự việc lúc này vô cùng nghiêm trọng, tất cả các cơ quan bắt đầu tiến hành thanh tra hoạt động kinh doanh của Manor.

Trụ sở chính buộc phải ngừng sản xuất ngay lập tức và bị cơ quan giám sát địa phương khởi kiện vì gây nguy hiểm đến tính mạng và sức khỏe của người dân.

Người đứng đầu công ty bị bắt ngay lập tức, những người phụ trách còn lại lần lượt bị đưa về sở cảnh sát để điều tra.

Các ngành hàng liên quan đến Manor trên toàn quốc được lệnh tạm dừng hoạt động, tất cả các quản lý cửa hàng đều bị liên đới.

Manor trở thành điểm nóng tin tức trên cả nước.

Các cổ đông nhượng quyền thương mại quản lý lần lượt rút cổ phần, thậm chí còn kiện ngược lại Manor, gây ra rất nhiều tranh cãi.

Ba cửa hàng ở Nam Thành chịu ảnh hưởng không quá nặng nề, Vương Vân Vân ra sức bảo vệ khu vực Nam Thành.

Hàng loạt hóa đơn mua hàng mới nhất của khu vực Nam Thành được cung cấp cho truyền thông và cơ quan chức năng.

Huống chi ở Nam Thành số lượng cửa hàng cũng ít, tạm thời yên ổn.

Nhưng đó chỉ là một khoảng lặng ngắn ngủi trước cơn bão.

Mọi người đều ngầm hiểu điều đó.

Hầu hết các chuyên gia làm đẹp và đại lý chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Những cá nhân nào muốn náo loạn thì Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến đồng ý nhận lại sản phẩm đã bán ra.

Ngoài cách này cũng không còn hướng giải quyết nào khác.

Trong thời điểm đặc biệt này, tất cả mọi người đều là nạn nhân.

Hứa Nguyện vẫn giữ kín chuyện này, không nói cho Minh Vọng biết, hai người bốn năm ngày rồi cũng không liên lạc.

Nhiều lần cô cầm điện thoại định bấm số của Minh Vọng, nhưng cuối cùng tin nhắn cũng không gửi đi.

Cô không muốn anh nghĩ rằng chỉ khi gặp chuyện cô mới nhớ đến anh, càng không muốn anh thấy dáng vẻ thất bại của cô trong lúc này.

Nhưng điều cô không biết là, Minh Vọng lâu nay rất chú ý đến tin tức trong nước, sau khi thấy Manor bị điều tra, anh lập tức nhờ Trương Dũng liên hệ với bộ phận pháp lý và quan hệ công chúng của công ty.

Anh chuẩn bị mọi phương án để trợ giúp cô, vậy mà vài ngày rồi, một tin nhắn cũng không có.

Hết lần này đến lần khác, cô phớt lờ anh.

Cô có thể đã bị anh làm rung động, nhưng chắc chắn cô không yêu anh nhiều như anh yêu cô.

Một ngày nọ, vào lúc nửa đêm, lúc đó đang là buổi trưa ở Trung Quốc, anh không thể kìm lòng được nên gọi cho cô, giọng điệu có phần khó chịu.

Hứa Nguyện đang rất mệt mỏi, cũng không có tâm trạng để trò chuyện ngọt ngào với anh.

Hai người tạm biệt trong không vui.

Minh Vọng nhìn bàn làm việc, thả điện thoại di động xuống, dựa lưng vào ghế, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Văn phòng ngập khói.

Trương Dũng bước vào liền bị sặc, chưa kịp nói đã bị Minh Vọng cắt ngang.

"Giảm tất cả các dự án còn lại, tối nay tăng ca."

Trương Dũng tái mặt, miệng đắng ngắt, đây đã là ngày thứ tư bọn họ tăng ca đến nửa đêm.

Các ông chủ tư bản quả thật không coi nhân viên là con người.

................................................................................................................................

Sau khi chiến tranh lạnh với Minh Vọng, Hứa Nguyện bắt đầu mắc chứng mất ngủ.

Tâm trạng lo lắng khiến cô mở mắt suốt đêm cho đến rạng sáng, thỉnh thoảng ngủ thiếp đi, được chừng vài chục phút lại tỉnh.

Nỗi lo âu, suy sụp cũng chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, còn ban ngày cô phải che giấu cảm xúc, ngẩng cao đầu đối mặt với khủng hoảng.

Ngày Giáng Sinh, trên đường đến cửa hàng, cô gặp Minh Nguyệt trước Thương xá Lâu Hồ, đang định chào hỏi thì thấy một người phụ nữ khoác tay cô bé bước tới.

Đó là người phụ nữ có dáng vẻ quý khí mà cô từng chạm mặt trước đây.

Cô ấy còn đang khoác tay bà cụ Minh, ba người bước vào trung tâm mua sắm với tiếng cười nói vui vẻ.

Hứa Nguyện đỗ xe xong, không kìm lòng được đi theo từ xa, thấy họ tiến vào quán cà phê.

Trong quán cà phê có rất nhiều cây xanh, hầu như gian hàng nào cũng là cây xanh.

Cô chọn một bàn phía sau họ, gọi một tách cà phê rồi ngồi lặng lẽ.

Vài phút sau, Minh Nguyệt và Ôn Nhã đi vệ sinh quay lại.

Bà cụ Minh cười cười, đem túi hàng mua được đưa cho Ôn Nhã, "Con cầm lấy những món này trước đi, mấy năm nữa con sẽ trở thành con dâu nhà họ Minh, con thích gì cứ nói với cháu trai của bà."

“Cám ơn bà nội.” Trong giọng nói lộ ra sự vui mừng.

"Cảm ơn cái gì, bây giờ chúng ta đều là người một nhà." Bà lão mỉm cười.

Minh Nguyệt không nói gì nhiều, cô bé liếc nhìn món quà rồi tiếp tục uống cà phê.

Ly cà phê trên tay Hứa Nguyện trở nên lạnh lẽo.

Cô nghĩ đến cuộc nói chuyện tồi tệ với Minh Vọng gần đây.

Vài giờ trôi qua, ba người phía sau đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Cô lặng lẽ nhìn họ đi xa, nhìn họ cười nói thân mật.

Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Minh Vọng, ánh mắt người phụ nữ tên Ôn Nhã kia tràn ngập vẻ ngưỡng mộ và khao khát,

Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh quét lên cành cây trơ trụi, bầu trời mù mịt, tâm trạng con người cũng vì đó mà u ám.

Những chiếc lá khô bị thổi bay vô định trên đường.

Cũng giống như cơ thể và tâm trí của cô tại thời điểm này. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.